Chương 42

116.

Ta đặt tay vào lòng bàn tay Tùy sư huynh.

Tuần Túc không tình nguyện mà chui ra từ trong tay áo ta, đôi mắt màu lam tròn trịa nhìn ta, lại nhìn Tùy sư huynh.

Nó không biến thành hình người mà chỉ co lại thành một đoàn nhỏ dựa vào ngực ta, nhất quyết không chịu qua chỗ Tùy sư huynh.

Bùi sư huynh vẽ ra một tấm phù, lúc muốn dán lên đầu nó thì đột nhiên nó lại nhảy khỏi tay ta, biến thành bộ dáng thiếu niên áo đen ngồi xổm trên tủ gỗ, nhe răng nhìn hai sư huynh.

"Quả nhiên là ngươi đang mê hoặc Tiểu sư đệ."

Bùi sư huynh quyết định thả một đốm lửa nhỏ, đốt phù chú trong tay, lạnh lùng nhìn Tuần Túc.

Tuần Túc cảnh giác nhìn Bùi sư huynh, lại nghiêng đầu nhìn ta, gọi: "A Chi"

Nó nhìn thấy sư huynh ta có vẻ không có ý tiếp tục ra tay, mới cẩn thận một lần nữa ngồi xổm bên đầu gối ta giống như một con mèo lớn đen thui.

Nhìn nó như vậy đúng là không nhìn ra nó là Hung thú đáng sợ.

Ta vươn tay xoa xoa trên mái tóc đen rối bời của nó, nó ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn ta, ngao ô kêu một tiếng.

Bùi sư huynh ở một bên nói: "Hung thú này tâm tư thật hèn hạ, nhìn trúng điểm dễ mềm lòng của Tuần Chi còn giả bộ như vậy."

Tuần Túc không thèm để ý đến sư huynh ta, ngửa đầu lên liếʍ liếʍ tay ta. Đôi mắt xanh nhạt của nó như ướt dầm dề làm người khác luyến tiếc nói nặng lời với nó.

Ta nghĩ nó cũng chỉ là muốn giúp ta trút giận mà thôi, cũng không phải thật sư có tâm tư xấu xa nên vẫn thay nó cầu tình với các sư huynh: "Cũng là do đệ muốn làm nên Tuần Túc mới đưa ra chủ ý cho đệ thôi."

Bùi sư huynh nói: ""A, còn cùng họ với đệ cơ à."

Ta nói; "Bởi vì đệ là chủ nhân của cậu ấy mà."

Tuần Túc hai tay nắm lấy tay phải ta, rất nghiêm túc mà sửa lại cho ta: "Ta mới là chủ nhân của A Chi."

Ta nói: ""Chờ đã, không...."

Nó đặt đầu của mình lên đầu gối ta, đôi mắt màu xanh lấp lánh nói; "Bởi vì ta là chủ nhân nên ai khiến A Chi khó chịu ta sẽ ăn kẻ đó."

Ta: "..."

Chẳng lẽ nói...Tuân Túc xem ta là thú cưng thật sao?

117.

Tùy Trăn không nói gì.

Tâm tình Bùi Ứng vốn cũng đang không tốt nhưng sự xuất hiện giật gân của Hung thú đúng là đã vực dậy được tinh thần anh.

Anh thở dài nói: "Hung thú nếu không chịu cởi bỏ huyết khế, chúng ta mà cưỡng chế giải khế thì Tuần Chi sư đệ cũng sẽ gặp phản phệ."

Tùy Trăn liếc mắt nhìn Hung thú bị dây mây treo lên xà nhà lắc qua lắc lại, thản nhiên nói: ""Bùi Ứng, đây là lỗi của ai?"

Bùi Ứng nói: "Huynh nói Tam sư đệ không lo tu luyện cho tốt, cả ngày toàn làm mấy chuyện hỗn loạn này làm gì?"

Tùy Trăn nói: "Ngươi có chấp niệm, ta có thể hiểu nhưng ngươi không nên đem cảm xúc phát tiết lên A Chi."

Y vừa nói xong Tuần Chi đã bưng một nồi cháo ngọt vào cửa, ngơ ngác nhìn hai người họ một hồi mới lên tiếng: "Sư huynh vừa rồi nói đến đệ sao?"

Tùy Trăn im lặng, cũng không trước mặt Tiểu sư đệ giáo huấn Bùi Ứng nên nhất thời cũng chả biết nói gì.

Y nhìn về phía Tuần chi mặt mày đã dần nảy nở, trong lòng cũng thở dài theo Bùi Ứng. Vì Phúc Lộc sơn ngăn cách với trần tục sao? Hay vốn trong lòng Tiểu sư đệ không chừa chỗ cho những thứ kia?

Đây là chuyện tốt hay xấu?

Y hỏi Bùi Ứng: "Đệ còn muốn trả thù?"

"Tất nhiên rồi." Bùi Ứng cười cười, uống một ngụm cháo ngọt, lại nói: "Nhưng mà nghĩ lại có lẽ sẽ không làm vậy đâu. Huynh cùng Tuần Chi sư đệ đều đang ở đây còn có thể cho đệ đi cái nơi không có đường về kia sao?"

Tùy Trăn nghe tiếng mưa rơi nhỏ dần, nhắm mắt lại suy tư mootj hồi, nói: "Đệ không thể làm, A Chi cũng không thể làm, vậy để huynh đi."

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, đọc truyện vui vẻ nhé (¬‿¬ )