85.
"Hẳn là ở chỗ này a..." Bùi sư huynh dùng quạt gấp chống cằm, vén rèm cửa xe ngựa lên, bình tĩnh nhìn tấm biển viết "Trần Phủ", nghiêng đầu cười cười với ta, nói: "Sư huynh đã lâu không về, có lẽ là nhớ nhầm."
Lúc anh nhìn ta mặc dù là đang cười, lúc quay đầu nhìn ra xe ngựa lại kéo khoé môi xuống. Ta mơ hồ cảm thấy anh mất hứng, suy tư một hồi, liền nhỏ giọng nói với hắn: "Sư huynh, không bằng hỏi người gần đây đi?"
Bùi sư huynh nói: "Cái này cũng không cần, trực giác của sư huynh từ trước đến nay đều cực chuẩn, dọc theo đường này đi xuống thể nào cũng tìm được."
Đi thẳng đến lúc hoàng hôn, xe ngựa dừng bên tường thành, Bùi sư huynh đi xuống mua hai cái bánh bao thịt cho ta, ha ha cười cười, nói: "thật là không trùng hợp, bọn họ chuyển đi nơi khác mà cũng không lưu lại lá thư nói với ta một tiếng."
Ta vừa cắn một miếng bánh bao thịt, Bùi sư huynh chợt đưa tay ôm chặt lấy ta. Mười ngón tay anh dùng sức đè lên lưng ta, lòng bàn bàn tay anh nóng bỏng, tựa như có lời nói không thể cất lên dung nhập sâu vào lòng anh, chỉ có thể dùng cách này phát tiết hết ra.
"Tuần Chi sư đệ." Bùi sư huynh thấp giọng nói ta "Đừng nhúc nhích, để huynh ôm một lát..."
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, nói: "Sư huynh, đệ đi hỏi thay huynh."
Ta nghe cha ta nói qua, Bùi phủ là đại gia kinh thành, làm sao có thể tuỳ tiện mà biến mất như vậy được đây?
Nhất định có thể tìm thấy.
Ta suy nghĩ một chút, lại sờ sờ đầu sư huynh, nói: "Không cần lo lắng, nhất định là có thể tìm được phụ mẫu và muội muội của sư huynh mà."
Bùi sư huynh không đáp lời ta, anh chỉ dùng sức ôm lấy ta, cái gì cũng không nói.
Qua hồi lâu mới lên tiếng: "Sư đệ, không cần hỏi."
86.
Đại gia Bùi Thị, vì trợ giúp tân Hoàng thượng vị, có thể phong quan gia tước, hưởng ngàn vạn phú quý.
Tiểu thiếu gia bùi ứng được thần tiên chiếu cố, sinh ra tiên cốt, mười tuổi liền được Nguyên Chân tiên nhân thu nhận làm đệ tử, từ đó về sau Bùi Gia càng là như một bước lên mây, danh vọng thiên hạ.
Những ngày như vậy đến khi hoàng đế qua đời vì bệnh tật, em ông lên nắm quyền thì không còn tồn tại nữa.
Bùi tướng quân phản quốc bỏ quân, đặt mười vạn đại quân vào chỗ chết, bị xử tử trước mặt mọi người, thi thể thê nhi bị treo trên tường thành, phơi nắng phơi sương bảy ngày bảy đêm.
Phú quý vinh hoa, trong khoảnh khắc liền hoá thành hư không.
Tội danh là thật hay giả không ai nói, dù sao quan tiền triều chết oan uổng là chuyện thường.
qua mấy ngày, kinh thành rơi đầy tuyết, tầng tầng tuyết nặng nề rơi xuống, đem hài cốt và vết máu đều chun vùi dưới màu trắng tinh khiết.
Đêm khuya, Bùi Ứng một mình đứng cạnh tường thành, ngửa đầu nhìn về phía thương thương minh nguyệt (răng sáng), khuôn mặt tuấn tú vô bi vô hỉ, ánh trăng chiếu lên mặt anh làm cho anh như hoá thành người tuyết. Linh tu có thể thông qua ba phần thần linh, trong nháy mắt anh quỳ gối ở cửa miếu, liền mơ hồ có ý niệm này trong đầu.
Anh cúi đầu cười cười.
Tuần Chi bọc áo bông lặng lẽ đứng cách đó không xa.
Anh mở mắt, nói: "Sư đệ, về ngủ trước đi."
Tuần Chi thăm dò đến gần anh, kéo tay anh lại, nói: "Bùi sư huynh, tay anh thật lạnh."
Anh nói: "Gió lạnh vào ban đêm làm tay huynh lạnh thôi."
Ngón tay Tuần Chi mềm nhũn mà ấm áp, đây là đôi bàn tay chưa từng làm việc nặng nhọc, đôi mắt rũ xuống nhìn anh phản chiếu ánh trăng sáng, ẩn chưa ánh sáng ngây thơ không biết nỗi khổ của nhân gian. Bùi Ứng nhìn thấy đôi mắt như vậy, trong lòng ngược lại giống như bị châm đâm.
"Đệ thay huynh đi tìm, nhất định có thể tìm được." Tuần Chi nói, "Đệ thay huynh đi tìm phụ mẫu huynh, lại đi tìm cha nương đệ."
Cậu giống con mèo con dùng hai má cọ cọ mu bàn tay Bùi Ứng, nói: "Sư huynh cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đi nơi khác xem một chút."
"Bùi sư huynh sợ là không sửa được Nhân Gian đạo." Bùi Ứng cười, nhẹ nhàng nhấn đầu Tuần Chi, nói: "Ngày mai sư huynh đưa đệ về sư môn..."
87.
Ta ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu hỏi Bùi sư huynh: "Sư, sư huynh nhất định phải đưa đệ về sư môn sao?"
Là ta tự tiện đi theo anh tới đây nên anh mới tức giận sao?
Ta không muốn bị anh ghét bỏ đâu.
Mắt đào hoa của anh từ trước đến nay đều mang ý cười, nhưng hôm nay bên trong lại như ẩn giấu một ngọn lửa như muốn đem chính anh thiêu thành tro tàn. Ta không muốn anh lộ ra vẻ mặt như vậy, liền đem hết những lời dễ nghe trong tâm tư nói hết cho anh.
"Không phải giận đệ..." anh giống ngày xưa nâng khoé môi lên, cười nói: "Chỉ là sư huynh muốn phát điên, sư huynh phát điên rất đáng sợ, sư đệ nhìn thấy sẽ không cảm thấy sư huynh phong thần tuấn mạo..."
Ta nắm lấy đầu ngón trỏ của anh, nghĩ không ra nên nói cái gì, chỉ có thể sững sờ nhìn anh.
Bùi sư huynh sao lại muốn phát điên? Không phải anh còn muốn đi gặp muội muội anh sao?
"Ba xâu đường nhân sư huynh thiếu đệ trước, sau này sẽ đưa lại cho đệ." Bùi sư huynh nói.
Ta nói; "Đệ còn chưa so với muội muội của sư huynh, sao sư huynh lại thua được?"
Bùi sư huynh khoa tay múa chân ở khuỷu tay ta một chút, nói: "Mười ba tuổi, là cao như vậy đi."
88.
"Là sư đệ thắng."
-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (ಥ﹏ಥ)
à tui mới mở nhà mới nè he :)) mọi người ghé qua ủng hộ (´。• ᵕ •。`)
https://findmyself1843.wordpress.com/