Chương 26

77.

Quả thật là Bùi Ứng sư huynh có thể nói thế.

Anh xuất thân từ gia đình phú quý, trước khi lên núi còn là thiếu gia được thiên kiều vạn sủng mà lớn lên nên dưỡng ra một thân tính tình quý phái.

Mới đầu sư phụ bảo anh đến chăm sóc ta, anh vô cùng không vui, cũng không gọi ta là Tuần Chi sư đệ như bây giờ mà toàn gọi là bé heo.

Anh khi đó cảm thấy ta tu luyện quá chậm, nói thể chất ta quá kém nên mỗi ngày đều kéo ta đi leo núi. Anh leo thật nhanh, ta theo ở phía sau thở hồng hộc, thật sự không leo được ta liền ngồi trên bậc thang khóc thút thít.

Ta nghĩ rằng khi đó anh hẳn nghĩ ta là một tên nhóc rắc rối thích khóc.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta dựa vào lưng Bùi sư huynh, dần dần lại cảm thấy buồn ngủ, ngáp hai cái rồi lại ngủ thϊếp đi.

Khi ta tỉnh dậy lần nữa đã thấy ta đang ở trong viện tử của mình.

Sắc trời hơi sáng, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, rắc lên hai má của tiểu Tuỳ sư huynh ngồi xếp bằng trên bàn. Ta đứng lên, nhẹ nhàng gọi y một tiếng: "Tuỳ sư huynh."

Tiểu Tuỳ sư huynh nghe được thanh âm của ta, rất nhanh liền mở mắt, y không nhúc nhích nhìn ta một hồi, lại hoá thành bộ dáng Nguyệt Kiến hoa.

Ta có chút mờ mịt hướng đoá hoa kia kêu một tiếng: "Tuỳ sư huynh, Huynh còn đang ở chỗ này a?"

Nguyệt Kiến hoa vẫn là Nguyệt Kiến hoa, nhưng Tương Tư thảo trong viện lại hoá thành bộ dáng Tuỳ sư huynh lúc mười ba, mười bốn tuổi từ cửa sổ trèo vào, hơi gật đầu với ta, ôn nhu nói: "A Chi, để đệ một mình ở Thanh Tước môn là lỗi của huynh."

Ta ngẩn người, trong lòng rất ngượng ngùng. cúi đầu xin lỗi với sư huynh: "Không phải lỗi của sư huynh, là do đệ không nghe lời huynh..."

Tuỳ sư huynh nói: "Lần này chỉ có Bùi Ứng đi tìm đệ là vì sư phụ sai huynh đi hoà giải với môn phái khác, đợi sau khi trở về lại mang quà xin lỗi cho đệ nhé."

Rõ ràng là ta sai rồi, sư huynh lại không trách cứ ta, ngược lại làm trong lòng ta càng thêm khó chịu.

Ta mím môi nói với Tuỳ sư huynh: "Sư huynh, đệ biết vẽ phù chú rồi."

Dứt lời ta liền bước tới trước bàn, đem phù chú ta đã vẽ mấy trăm lần ở Thanh Tước môn cho sư huynh xem.

Y nhìn ta vẽ xong, nói một câu "Không tệ", bỗng nhiên kéo tay cầm bút của ta lên, im lặng hồi lâu mới nói tiếp: "Cũng không cần phải liều mạng như vậy."

Ngữ khí Tuỳ sư huynh nói chuyện khác với hai vị sư huynh kia, luôn luôn đâu ra đấy nhưng thập phần ôn hoà, ta chưa bao giờ thấy bộ dáng huynh ấy tức giận, cho dù là cùng hai vị sư huynh khác đánh nhau lúc ra tay cũng là bộ dáng quân tử khiêm tốn ôn nhuận.

Ta nghe những lời y nói với ta, thấp thỏm trong lòng liền bình phục lại, cũng không vì các sư huynh đón ta chậm mấy ngày mà khổ sở.

Ta nhìn cây bút vẽ bùa rong tay, nói: "Ta ngu ngốc như vậy, nếu không liều mạng một chút sẽ bị các sư huynh bỏ qua."

Tuỳ sư huynh nói: "Sư huynh sẽ không bỏ rơi đệ."

Ta nói: "Thật sao?"

Y gật đầu một cách chắc chắn.

Ta nói: "Sư huynh móc nghoéo với đệ đi."

Y vươn ngón út ra, nhẹ nhàng ngoắc ngón út của ta, ôn hoà nhìn ta; "Nếu Tuỳ Trăn vi phạm lời thề hôm nay, liền chịu cửu đạo thiên kiếp, thân tử đạo tiêu, vạn kiếp bất phục."

78.

Ta đi gặp sư phụ sau khi ăn sáng.

Ông ôm ta oa oa khóc, còn thay ta kiểm tra từ trên xuống dưới một phen, xác định ta ngoại trừ bị ép kết huyết khế ra thì không sao hết mới thoáng ngừng nước mắt.

Trước mặt bao người còn khóc thành như vậy...

Được rồi, ta không có tư cách nói sư phụ ta.

Ông khóc đủ rồi liền biến ra một đường nhân (kẹo đường hình người) từ trong tay áo cho ta, sau đó vừa nhìn ta cắn đường nhân vừa nói: "Tam sư huynh của con đã bị nhốt lại, con cũng đừng đi xem hắn, lần này hắn phạm sai lầm lớn, phải hảo hảo nhớ kĩ."

Ta nói: "Thật ra, con cũng..." có lỗi.

Ta còn chưa dứt lời đã bị sư phụ cắt đứt: "A Chi, nếu con muốn tu tiên thật tốt liền đi tìm Bùi nhị sư huynh của con đi."

=-=-=-=-=-=-=-=

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (" ∀ " *)

Có tình iu khen ta siêng năng, thiệt cảm thấy ngượng ngùng quá đi ( 〃▽〃)