74.
Ta mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Nhị sư huynh, nghĩ chắc ta lại đang mơ rồi.
Cho đến khi ta ngửi thấy mùi thanh hương trên xiêm y của anh, ta mở mắt ra, sững sờ đối diện với đôi mắt hào hoa mỉm cười kia. Anh nhéo nhéo mũi ta, nói: "Tuần Chi sư đệ, mới qua vài ngày mà ngay cả Bùi sư huynh cũng không nhớ rõ?"
Ta lập tức tỉnh táo. Thật sự là Bùi Ứng sư huynh!
Ta nhìn bốn phía một chút, lại phát hiện mình vẫn đang ở trong Thiên điện của Thanh Tước môn, trong điện còn lưu lại mùi khét của khói lửa, ta có chút hoang mang dời tầm mắt sang bên kia mới thấy Ninh Vũ đang ôm một tay quỳ gối trên mặt đất.
Tay áo của hắn bị linh hoả của Bùi sư huynh thiêu cho cháy đen một mảnh, trên mặt cũng là một vết đao thật dài, còn đang rướm máu, hẳn là mới bị thương không lâu.
Bàn tay ấm áp của Bùi sư huynh chắn trước mắt ta, anh mang theo ý cười nhẹ giọng hỏi ta: "Tuần Chi sư đệ, đệ nói cho Bùi sư huynh biết, Ma Tước môn có khi dễ đệ hay không?"
Ta suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Lại nói tiếp... Đây không phải gọi là Thanh Tước môn sao?
Bùi sư huynh nói: "Không cần sợ bọn họ, có sư huynh thay đệ làm chỗ dựa."
Ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo Bùi sư huynh: "Sư huynh, họ không khi dễ đệ."
Bùi sư huynh cười, buông tay xuống, nhìn Ninh Vũ rồi nói với ta: "Bọn hắn so với Giang sư huynh đệ còn tệ hơn, đừng để bị hắn lừa gạt."
Ninh Vũ nghe bùi sư huynh nói, lại phun ra một ngụm máu, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, nói: "Bùi Ứng, sư đệ ngươi kí huyết khế cùng Hung thú."
Bùi sư huynh nhướng mày nhìn hắn, lại vùi đầu ngửi ngửi trên cổ ta, một lúc lâu sau mới nói: "...Đúng là huyết khế hoàn chỉnh."
"Lúc đầu là bán huyết khế." Ninh Vũ nói: "Lúc giải khế Hung thú đột nhiên phát cuồng, liền thành huyết khế hoàn chỉnh."
Bùi Ứng giương mắt nhìn hắn: "Ninh Ma Tước, là ngươi làm?"
Ninh Vũ: "..."
Ninh Vũ nói: "Bùi Ứng, ta còn không phải tiểu nhân như vậy."
Bùi sư huynh nói: "Ta nghĩ cũng không khác lắm đâu."
75.
Bùi Ứng so với Ninh Vũ nghĩ còn lợi hại hơn.
Nếu không phải Tuần Chi còn ở đây, bàn tay này của hắn chỉ sợ là cũng không giữ được.
Bùi Ứng cõng Tuần Chi rời đi, còn cố ý quay đầu lại mỉm cười với hắn, nói: "Ninh huynh lần sau có thể đến Phúc Lộc sơn nếm thử tay nghề của ta, kỹ thuật nướng chim sẻ của ta là tuyệt nhất đó."
76.
Ta hỏi Bùi sư huynh: "Sư huynh, huynh không phải không biết nấu ăn sao?"
Bùi sư huynh phốc cười ra tiếng: "Không biết nấu ăn nhưng biết nướng chim nha."
Khi hai chúng ta ra khỏi cửa của Thiên điện, hai đệ tử thủ môn vốn muốn ngăn cản bọn ta nhưng bị Ninh Vũ gọi lại.
Ninh Vũ phía sau gọi ta một tiếng: "Tuần Chi, sau này lại đến Thanh Tước môn làm khách đi."
Ta không lên tiếng đáp lại, Bùi sư huynh thay ta trả lời: "Nơi này toàn một đám điểu (chim) nhân, rất dễ làm khách."
Sắc trời quá tối, ta cũng không thấy rõ thần sắc của Ninh Vũ nhưng biết hắn nhật định là bị lời nói của sư huynh ta làm cho nhồi máu cơ tim.
Bùi sư huynh cõng ta ra khỏi Thanh Tước môn mới gọi ra linh thú Hồng Vũ Phượng của anh.
Anh xoa đầu ta hai cái, nói: "Mấy con chim sẻ này hẳn là bạc đãi đệ rồi, sao có thể nhẹ đến như vậy."
Hốc mắt ta nóng lên, ôm lấy thắt lưng sư huynh, nói: "Đệ rất nhớ các sư huynh."
Bùi sư huynh nói: "Môn tự cũng không cần."*
* Bản gốc là: 裴师兄说:“们字大可不要。” quăng lên gu gồ dịch tụi mình có "Các chữ lớn đều không cần" nên em cũm không biết ghi thế nào ạ.
Trước kia Bùi sư huynh cũng cõng ta, nhưng khi đó anh không thích ta như vậy, cõng một đoạn đường ngắn lại nói ta là heo con, cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, không có tác dụng gì lại nặng như vậy.
Bất quá khi đó anh vẫn chưa cao lớn như bây giờ, vẫn còn là một thiếu niên gầy gò.
Ta nhìn bàn tay anh đã lớn hơn ta một vòng, nhịn không được gọi: "Bùi sư huynh."
"Sao thế?" Bùi sư huynh liếc mắt nhìn ta, nhếch môi nở nụ cười, nói: "Muốn khen Bùi sư huynh đẹp trai thì không cần đâu, sư huynh nghe chán rồi."
-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (´ ∀ ` *)
Rất xin lỗi mọi người vì sự nhầm lẫn giữa "Thanh Tuyền môn" và "Thanh Tước môn" của mình. Mình đã sửa tất cả nhưng chương trước, nếu các bạn còn thấy chỗ bị sót lại thì cứ báo với mình nha (^ω~)