Chương 9

Sáng sớm ánh nắng xuyên qua cửa sổ làm Nghiêm thức giấc,mở mắt ra cô thấy đầu mình nhức kinh khủng,nhìn qua nhìn lại hình như không phải là căn phòng của mình.Cảm giác nặng nặng trên bụng và đôi chân,nhìn xuống rồi nhìn qua bên cạnh cô giật mình ngồi phắt dậy,theo phản xạ Nghiêm nhanh chóng thẳng chân sút cho người nằm kế bên 1 phát

"Rầm"

"Ái da" Thùy nhăn nhó lòm còm bò dậy mặt ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nghiêm giật mình nhìn lại người mình,một chiếc cút áo bung ra,còn lại mọi thứ vẫn còn nguyên,thở phào nhẹ nhõm cô quay qua nhìn Thùy trong bộ dạng thảm thương sau cú đá của cô mà không khỏi phì cười.

"Ý da,đau quá!!!đang ngủ ngon sao lại bị ngã vậy nè" Thùy nhăn nhó bò lại lên giường.

"hả..." Thùy cũng giật mình hoảng hốt ngã phịch lại đất lùi lùi lại khi thấy Nghiêm đang ngồi trên giường,một phút bàng hoàng Thùy nhìn lại người mình rồi thở phào nhẹ nhõm vì quần áo ngày hôm qua vẫn còn nguyên trên người.

"Đêm...đêm qua tôi ngủ trên đó hả?" Thùy lắp bắp cố nhớ lại chuyện đêm qua nhưng không nhớ được gì.

"Uhm," Nghiêm vuốt vuốt tóc dần dần nhớ lại chuyện đêm qua.

**

"Hôm nay vui quá,la la la,ợ...um" Nghiêm đi vào nhà Thùy chân nọ đá chân kia tay bá vai Thùy

"Nè,đi cho vững đi,ngã bây giờ" Thùy cũng ngà ngà say và đi đứng cũng không vững nữa nhưng vẫn cố đưa Nghiêm vào nhà.

"Uhm,hôm nay cô ngủ ở đâu?" Nghiêm nói giọng lè nhè khi đã nằm phịch trên giường.

"Phòng khách,Cô nằm im để tôi lau mặt cho tỉnh nè" Thùy loạng choạng đặt thau nước trên bàn,nhúng cái khăn bước lại giường lau mặt cho Nghiêm,

"Hôm nay cô ngủ ở phòng khách nữa hả?" Nghiêm vừa nói vừa lắc lắc gật gật mà mắt vẫn nhìn chăm chú vào Thùy.

"Uhm,xong rồi,cô ngủ đi" Thùy uể oải đứng dậy thì Nghiêm nắm chặt tay mình.

"Đừng đi" Mắt Nghiêm lờ đờ nhưng tay vẫn nắm chặt tay Thùy.

"Gì vậy?" Thùy cũng chao đảo muốn ngã vì hình như rượu đã ngấm vào người.

"Ở lại ngủ chung cho vui.hì hì" Nghiêm ngồi bật dậy ghì mạnh tay Thùy làm cả hai ngã nhào xuống nệm.Bốn mắt nhìn nhau với khoảng cách rất gần làm cả hai ai cũng đỏ mặt,một thoáng ngỡ ngàng Thùy vội quay đi tránh ánh mắt của Nghiêm

"Không tiện đâu" Thùy nói mà gục gục,hình như rượu hôm nay hơi mạnh thì phải.

"Sao vậy,sao lại nhìn đi hướng khác rồi!" Nghiêm dùng hai tay chỉnh đầu Thùy lại đối diện với khuôn mặt mình.

"Cô say rồi" Thùy gật gù rồi nhìn thẳng vào mắt Nghiêm,một cảm giác gì đó làm tim Thùy đập nhanh hơn.

"Say rượu hay say tình?" Nghiêm cười cười làm Thùy bối rối

"Hả?...ơ...cái nào cũng là say hết.hihi" Thùy cười tươi như hoa.

"Tôi chưa say tình bao giờ,tôi muốn thử cảm giác đó" Nghiêm nói mà mắt vẫn nhìn sâu vào mắt Thùy.

"Ơ..." Thùy chưa nói được câu nào thì Nghiêm đã kéo ghì đầu Thùy xuống hôn nhẹ lên đôi môi cô.Một thoáng ngỡ ngàng vì cảm giác lâng lâng khó tả cộng thêm với men rượu không làm chủ được mình Thùy đáp trả nhiệt tình.

**

"Á...trời ơi" Nghiêm la to mặt đỏ bừng khi nhớ lại mọi việc đêm qua.

"Cô sao vậy?" Thùy ngồi dưới sàn đơ mặt ra khó hiểu.Nghiêm không nói gì gài lại cút áo rồi nhanh chóng lao vào phòng tắm với tốc độ tên lửa trong sự bất ngờ của Thùy.

"May quá!chưa có gì xảy ra,chắc không dám uống rượu nữa quá.hic" Thùy than thở với bộ mặt thảm thương rồi vội đứng dậy.

Trong nhà tắm Nghiêm nhìn vào gương thấy mặt mình đang đỏ bừng,cố dội nước vào mặt cho tỉnh Nghiêm lầm bầm

"Trời ơi là trời.ngại chết được.huhuhu" Nghiêm nhăn mặt thảm thương rồi lấy khăn lau mặt bước ra ngoài đi về nhà.

.........

"Đợi tôi chở cô về!" Thùy lên tiếng khi đang sắp đống giấy tờ vào cặp.

"Không cần đâu,tôi tự đón taxi về được rồi" Nghiêm nói mà mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt Thùy bước thẳng ra cửa chính.

"Ơ,sao vậy nhỉ,hôm qua cô ấy có đập đầu vào đâu không ta? Thùy gãi cằm lẩm bẩm.

"Đập đầu vào gối chứ đâu" Nghiêm lên tiếng từ phía sau làm Thùy giật mình quay lại

"Hì hì,cô chưa về à?"Thùy gãi gãi đầu bối rối.

"Không cần đuổi đâu." Nghiêm liếc xéo Thùy 1 cái rồi tiến lại bàn giật cái túi xách bước đi,

"Á..." Nghiêm la to khi bị trượt chân ngã ngược ra phía sau,nhanh như chớp Thùy buông cặp hồ sơ bước lại một tay đỡ lưng Nghiêm,tay còn lại choàng qua eo Nghiêm ôm Nghiêm lại để giúp nàng giữ thăng bằng để không bị ngã.Sau vài giây hoàn hồn lại Nghiêm nhận ra mình đang nằm ngọn trong vòng tay Thùy,bốn mắt lại chạm vào nhau,Nghiêm nghe tim mình một lần nữa đang như muốn lộn ngược ra ngoài.

"Cẩn thận chứ!" Thùy mỉm cười dần dần đỡ Nghiêm đứng thẳng lại.Nghiêm đỏ mặt không nói gì phóng thẳng ra ngoài với tốc độ tên lửa làm Thùy ngạc nhiên tập 2

"Có ai rượt đâu mà chạy nhanh vậy chứ" Thùy nhún vai rồi bước tới nhặt cái cặp và tới công ty.

...

Tại Café Windows

"Từ ngày xin nghỉ việc tới giờ mới được gặp em đó nha" Thiên cười tươi khi thấy Ngân bước tới.

"Uhm,lâu rồi không gặp hai người,cưới xong là quên bạn bè luôn nha" Ngân lườm Thiên và Mai mà miệng cười cười ngồi xuống ghế.

"Em uống gì?" Thiên lên tiếng khi thấy nhân viên tới.

"Vẫn như xưa.hihi" Ngân mỉm cười nhẹ

"Cho tôi 1 cà phê" Thiên nói với người phục vụ.Rồi quay qua Ngân cười nhẹ:

"Em cứ vậy không,bọn anh phải lo cho cuộc sang mưu sinh nữa chứ.hihi"

"Mưu sinh,nghe thấy góm không?hihi,Dạo này 2 vợ chồng làm ăn sao ùi?"

"Vẫn bình thường thôi,còn cậu với GĐ có tiến triển gì không?" Mai nhấp ngụm nước cam nhìn Ngân thăm dò.

"Hồi đó còn làm thì còn cơ hội gặp nhau nhưng bây giờ thì ít lắm,chắc không có kết quả gì đâu" Ngân thở dài nói giọng buồn buồn.

"Sao cậu không thử bày tỏ xem sao?"

"Phụt...ặc...ăc" Thiên đang uống li nước bỗng sặc sụa khi nghe Mai nói dứt câu,Thiên như muốn nói gì đó nhưng cơn sặc đã ngăn anh lại làm anh nói không nên lời.

"Anh sao vậy?" Ngân và Mai ngạc nhiên.

"hic...hic...khoong sao? Anh nghe em nói mà ặc...ặc..." Thiên vẫn đang cố nói mà nói không ra lời,Mai lấy tay vuốt vuốt lưng Thiên

"Từ từ,ai làm gì mà sặc ghê vậy"

"Em thấy có ai trơ trẽn như em không,ngõ lời như thế nào bây giờ" Thiên hít 1 hơi thật sâu sau cú sặc chết người.

"Uhm,cũng đúng.Haizz,thôi,bỏ đi.Mà nè nghe nói ông Zen mới về nước phải không?"

"Uhm,về được gần tháng rồi" Ngân nhấp nháp li cà phê nóng thơm phứt,mùi cà phê dịu lại làm Ngân thấy thoải mái hơn.

"Anh thấy thằng đó cũng được đó Ngân"

"Anh vô duyên quá,tim người ta đã có người khác nắm giữ thì co 10 Zen cũng vậy thôi,đúng không Ngân,hjhj" Mai cười tươi như hoa còn Ngân thì thở dài mặt đợm buồn

"Chuyện đó để tùy vào duyên phận đi,mình không quan tâm tới nữa."

"Uhm,thôi,bỏ đi.Dù có như thế nào 2 vợ chồng mình luôn ủng hộ cậu mà" Mai đập vai trấn an Ngân.

"Mới nhắc đã thấy kìa.Linh như cái miếu ấy" Thiên vừa nói mà ánh mắt hướng ra cửa.Theo phản xạ Ngân và Mai cũng quay đầu ra cửa thì thấy Thùy với Quỳnh bước vào.

"Cô ấy đi với ai vậy?" Mai nhìn theo ngơ ngác còn Ngân nhìn theo với ánh mắt đợm buồn.

"Àh,Cô Quỳnh thư ký của GĐ đó" Nghe Thiên nói mà Ngân thở cái phào nhẹ nhõm.

Chọn một bàn gần cửa sổ,vừa ngồi xuống Thùy đã nhìn chăm chăm vào dáng người nhỏ nhắn ngồi khuất bên gốc bên kia

"Giám Đốc uống gì?" Quỳnh mỉm cười lên tiếng làm Thùy giật mình

"Ơ...cà phê" Thùy trả lời nhanh vội quay ra cửa sổ như thể vừa bị ai bắt gặp.

"Chị cho em 1 cà phê,một nước dừa" Quỳnh quay qua nói với nhân viên mà không khỏi thắc mắc,nếu cô nhớ không lầm thì Thùy không uống được cà phê nhưng tại sao hôm nay Thùy lại uống cà phê nhỉ?(Cà phê là thức uống ưa thích của Ngân mà.hihi)

"Hình như GĐ hôm nay rất khác với mọi ngày?" Quỳnh lên tiếng khi thấy Thùy vẫn hướng mắt về phía bàn bên kia.Nghe Quỳnh nói Thùy vội cười nhẹ

"Vẫn bình thường thôi mà,có gì khác đâu em?"

Vừa lúc đó nhân viên cũng vừa mang thức uống tới,đặt ly cà phê trước mặt,mùi cà phê xông vào mũi làm Thùy nhăn mặt.Đối với Thùy cà phê là một thứ chất lỏng khủng khϊếp nhất,nhưng không hiểu sao Thùy lại muốn uống và cảm nhận nó một cách dễ dàng.Cầm li cà phê trước mặt Thùy như muốn nôn ra nhưng vẫn cố gắng đưa lại gần nhấp 1 ngụm

"ặc..ặc" Thùy để ngay li cà phê xuống bàn và nhanh chóng uống li trà vào mà không khỏi sặc sụa/

"Đã không uống được sao vẫn cố gắng uống làm gì?" Nãy giờ ngồi quan sát bất giác Quỳnh lên tiếng.

"Ơ...xin lỗi,tôi đi vệ sinh tý" Thùy lên tiếng rồi nhanh chân đi vào tolet còn Quỳnh ngồi đó chau mày lắc đầu.Vào tolet Thùy ho sặc sụa đến đỏ mặt mùi cà phê."Ôi,thật là kinh khủng quá!ặc...ặc" Thùy thì thầm sau tràn ho đến đỏ mặt,hít 1 hơi lấy lại phong độ chuẩn bị bước ra ngoài thì Ngân bước vào.Thấy Ngân vừa bước vào Thùy đứng im như tượng.Ngân bước vào thấy Thùy cũng bất ngờ,nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nở 1 nụ cười nhẹ trong ngại ngùng

"Em chào GĐ,GĐ đến lâu chưa?"Ngân lên tiếng làm Thùy như tỉnh mộng vội ấp úng

"Ơ...uhm,chào em.Tôi mới tới thôi" Thùy nói mà nghe tim mình đang đập thình thịch,Thùy nhìn Ngân muốn nói thêm điều gì đó nhưng không thể nào thốt nên lời.Bắt gặp ánh mắt Thùy đang nhìn mình chăm chăm,Ngân ngại ngùng

"Mặt em dính gì hay sao mà nhìn dữ vậy?"Ngân vừa nói vừa nhìn vào gương.

"Ơ,không có gì" Bị Ngân bắt tại trận Thùy nhanh chóng quay qua bồn rửa tay,tay quơ quơ chụp lấy vòi nước trong sự bối rối,vô tình Thùy làm rơi cục xà phòng xuống đất lúc nào không hay.Thùy vừa quay qua Ngân cũng bước lại bồn rửa tay bên canh mà mi mắt cụp xuống,ánh mắt đợm buồn.

"Em đi trước nha" Ngân lên tiếng mở một nụ cười buồn dành cho Thùy sau khi rửa tay xong.

"Uhm,chào em" Thùy quay sang nhìn Ngân như rất muốn nói thêm điều gì đó nhưng Thùy không thể thốt nên lời chỉ lặng lẽ bước theo sau,trời xui đất khiến sao không biết Thùy lại vô tình đạp trúng cục xà phòng và loạng choạng ngã nhào tới ôm chầm vào Ngân,đẩy mạnh Ngân vào tường.Một phút bàng hoàng,Ngân nhận ra mình đang bị Thùy ép vào tường với trạng thái hai khuôn mặt rất gần nhau đến nổi Ngân có thể nghe được hơi thở nồng ấm của Thùy trên khuôn mặt mình,Ngân nhìn xoáy sâu vào ánh mắt đen huyền quyến rũ của Thùy.Hai cặp mắt long lanh lại chạm vào nhau,Thùy nhận ra sự thân quen ẩn chứa trên đôi mắt này,trước mặt Thùy lúc này là một khuôn mặt không chút tì vết với làn da trắng ngần đầy sức sống và đôi môi đỏ mộng.Rất nhẹ nhàng Thùy từ từ tiến môi mình lại gần đôi môi đỏ mộng kia.

"Well I wonder could it be

When I was dreaming "bout you baby you were dreaming of me

Call me crazy call me blind

To still be suffering is stupid after all of this time" Tiếng chuông điện thoại của Thùy vang lên làm Thùy giật mình vội buông Ngân ra trong lúng túng và hối tiếc của cả hai.

"Ơ...xin lỗi" Thùy bối rối quay đi hướng khác mà tim như muốn lộn ngược ra ngoài.

"Em ra trước đây" Ngân đỏ mặt nhanh bước chân đi ra ngoài bỏ lại Thùy mặt đơ như cây cơ.

Trở lại bàn của mình Thùy ngồi phịch xuống mà tâm hồn như treo ngược cành cây trước sự ngạc nhiên của Quỳnh

"GĐ không sao chứ?"

"Ơ...không..không sao,chúng ta tiếp tục làm việc đi" Thùy vội dán mắt vào đống hồ sơ mà tâm trạng đặt ở đâu đâu.