Chương 6

Bước vào quán bar với tiếng nhạc ầm ĩ Nghiêm nhanh chóng lao tới chỗ Thịnh đang ngồi.

“Đến trễ vậy?” Thịnh chau mày nhìn Nghiêm.

“Bận tý việc ấy mà” Nghiêm vừa nói vừa nốc cạn li rượu.

“Chu choa,bồ mà cũng có việc bận nữa hả.haha” Thịnh cười to.

“Cười gì đó hả?cho ông lấy rổ đựng răng bây giờ” Nghiêm liếc xéo Thịnh.

“Có gì đâu,tui thấy bồ mới về mà bận tùm lum chắc là bận đấm đá rồi.haha” Thịnh không buông tha lại chăm chọc Nghiêm.

“Chưa…thấy…quan…tài…chưa…đổ… lệ” Nghiêm rít khẽ qua răng và mỗi từ được phát ra từ cái miệng vàng ngọc của cô là 1 cú dậm như búa tạ nện lên chân Thịnh.

“A….a…ui da…đau quá!” Thịnh vội vứt li rượu xuống bàn ôm chân nhăn nhó la oai oái.

“Bồ…bồ,sao bồ bạo lực quá vậy?làm sao lấy chồng được hả?” Thịnh nhăn mặt đau khổ ôm cái chân còn Nghiêm thì ung dung nhấp li rượu cười khoái chí không nói gì.

“A…đẹp trai quá” Mặt Thịnh sáng rỡ lên khi thấy 1 chàng trai đi ngang làm Nghiêm trợn tròn mắt nhún vai

“Lại nữa rồi.haiz” cô không lạ gì với tình huống này,cứ thấy trai đẹp thì lúc nào cô cũng ngồi 1 mình,có cái câu “chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau” của Thịnh làm Nghiêm phải lắc đầu cho bạn mình.Tuy nhiên cô vẫn là người bạn thân nhất,cũng là người cùng chia ngọt xẻ bùi với Thịnh những lúc thăng trầm trong cuộc sống.

“Bồ ở đây nha,tui qua đây cái.hehe” Dứt câu Thịnh vội chạy theo chàng trai lúc nãy bỏ Nghiêm ở lại 1 mình trong sự ngỡ ngàng

“Trời đất,ông dám bỏ tui 1 mình sao?cái đồ mê zai” Nghiêm nghiến răng trong sự tức tối.

Ngồi một mình nhâm nhi li rượu bỗng Nghiêm thấy hơi ngột ngạt nên đứng dậy định vào tolet rửa mặt thì “choảng”,Theo quán tính Nghiêm lùi lại nhưng vẫn không tránh khỏi li rượu văng vào áo,cái li rơi xuống đất và vỡ ra,do tiếng nhạc quá lớn nên không ai chú ý tới trừ những người gần ở đó.

“Dạ thưa chị cho em xin lỗi” Nhân viên phục vụ vừa cuối xuống rối rít xin lỗi vừa nhặt cái li vỡ lên.

“…” Nghiêm không nói gì vội lấy khăn lau chỗ rượu đổ trên người với vẻ không mấy hài lòng.

“Tôi xin lỗi,tôi sẽ bồi thường lại cho em,em vào nhanh đi” Thùy nói nhẹ giọng với em phục vụ rồi cuối xuống nhặt hộ em ấy mấy mảnh li mà không để ý rằng Nghiêm đã bị rượu đổ hết lên người.Chuyện là như thế này,đang ngồi nhâm nhi li rượu thì Thùy đứng lên định vào tolet rửa mặt thì vô tình va phải cô nhân viên phục vụ làm li rượu của cô nhân viên đang bưng đổ hết lên người Nghiêm.

Nghe giọng nói quen quen Nghiêm Ngước mặt lên nhìn lại cô chợt ra tác nhân chính chính là……Thùy,người cô nổi sôi sùng sục.

“Cô không có mắt hả?” Nghiêm trợn mắt la với tần số tối đa làm Thùy giật mình.

Lúc này Thùy mới ngước lên và giật mình khi thấy Nghiêm và chiếc áo đầy mùi rượu

“Thì ra là cô à,tôi xin lỗi,tôi vô ý thôi” Thùy vừa nhấp li rượu vừa cười cười cho qua chuyện.

“Xin lỗi là được sao?” Nghiêm khoanh tay đứng nhìn Thùy.

“Chứ cô muốn sao?Chỉ có tý rượu trên người mà cô làm ầm ĩ vậy” Thùy nói mà không nhìn Ngân cứ nhấp nháp li rượu mà ánh mắt mang nỗi niềm đầy tâm sự.

“Cô…” Nghiêm nhận thấy người mình đang sôi sùng sục vì thái độ của Thùy.Chiếc áo xinh xinh này là do mami mua tặng nhân dịp sinh nhật cô năm nay,không ngờ lần đầu tiên mang ra mặc lại bị như thế này mà tác giả lại là người phá hỏng chiếc xe leo núi yêu dấu mà Daddy mua cho cô.Nghĩ tới đây cô hình như không giữ được bình tĩnh nữa và giật mạnh li rượu của Thùy làm Thùy ngạc nhiên

“Cô làm gì vậy?”.

Nghiêm mỉm cười nhẹ rồi ghé vào tai Thùy nói nhỏ:

“Chỉ có tý rượu thôi sao?tôi cho cô nếm thử cảm giác nhé” Dứt lời Nghiêm hất cả li rượu vào mặt Thùy

“Cô…” Thùy chưa kịp nói câu nào thì Nghiêm đã bỏ đi để lại Thùy khuôn mặt đầy rượu ngồi đó với những cặp mắt đang nhìn mình.Lấy khăn lau mặt Thùy lầm bầm

“Con bé này,hôm nay gặp 2 lần mà lần nào mình cũng chịu thiệt,haizz”.Thùy đứng lên đi thẳng vào tolet rửa mặt và thanh toán tiền ra về.



Đi ra khỏi bar với tâm trạng thỏa mãn vì cho Thùy 1 bài học,Nghiêm mỉm cười đắc chí nhưng nghĩ lại cô cũng thấy mình hơi quá,chỉ dính tý rượu thôi chứ có gì to tát đâu.Nhưng thật không hiểu sao gặp Thùy thì cô lại muốn gây cho mọi chuyện rắc rối thêm.Nhưng mà không sao,như vậy mà cô lại thấy thích thú cứ mỉm cười suốt chặn đường về nhà.



Sau khi ăn uống xong với gia đình mình Ngân lại trở về nhà,bước chậm rãi vào nhà cô lại thấy cô đơn.Bao năm gặp lại gia đình cô thấy vui lắm nhưng trong lòng cô vẫn thắm đậm một nỗi buồn khó tả,vì gia đình cô phải nghỉ việc ở ABC,một điều mà cô không hề muốn.Cô muốn được nhìn thấy Thùy ngày ngày,được pha trà cho Thùy,được cùng nhau ăn trưa.Nhưng bây giờ có lẻ cô không còn cơ hội nữa để có được những giây phút gần Thùy nữa,cô phải về công ty phụ giúp Daddy của mình.Đi dạo xung quanh căn nhà mà tâm trạng cô buồn rười rượi.Dưới ánh trăng ẩn hiện một bóng người con gái với nét u buồn hằng rõ lên khuôn mặt đang lặng lẽ trên chiếc xích đu.

“Em nhớ Thùy lắm Thùy có biết không?không biết tới bao giờ em mới quên được Thùy đây.Thùy vô tâm lắm,Thùy có biết không” Ngân nhìn lên ánh trăng thì thầm và một giọt nước mắt nhẹ rơi sau khi Ngân chớp mắt.Cảm giác cô đơn và nhớ Thùy làm cô choáng ngộp,cô lại nhớ về Thùy mà nghe tim mình đau nhói lên. Lần đầu tiên cô có cảm giác yêu một người nhưng tiếc rằng đó chỉ là tình đơn phương,người ta nói tình đầu là khó phai nhất,có lẻ sẽ rất lâu Ngân mới quên được Thùy.Điều làm Ngân khó quên nhất là đêm định mệnh hôm ấy,từ nụ hôn đến đời con gái của mình Ngân đều dành trọn vẹn cho Thùy,đó đối với Ngân không phải là điều dại dột mà đối với cô đó như một món quà mà Thùy dành cho cô,móm quà rất đặc biệt.Nghĩ đến đây một giọt nước mắt nữa lại nhẹ rơi trên khóe mắt,cô ngồi xuống cái xích đu đung đưa mà lòng rối bời.

…………..

Buổi tiệc hoành tráng tại nhà chủ tịch Giang cũng diễn ra,Hôm nay khách mời đến dự đông đến nổi nhìn vào mà choáng ngộp.Mọi người ai nấy cũng chú ý vào nhân vật chính của ngày hôm nay là ông Giang và Kun.Kun hôm nay diện bộ váy đầm màu đỏ rực để lộ cả bờ vai đầy kiêu sa và quyến rũ cùng với những lọn tóc xoăn được uốn kỹ lưỡng càng tôn lên vẻ đẹp cho cô gái ở độ tuổi 18.Đi bên cạnh con gái,ông Giang càng ngẩn cao khuôn mặt đầy tự hào với bạn bè kinh doanh.Mọi người ai nấy cũng trầm trồ khen ngợi và thay nhau lại chúc mừng cho bữa tiệc.Riêng Kun hình như không mấy quan tâm tới mọi người xung quanh cô cứ chăm chú nhìn ra cửa không chớp mắt.

“Tìm ai vậy con gái” Ông Giang nhìn qua Kun tò mò.

“Ơ…con có tìm ai đâu” Kun vội chối đi nhưng trong lòng đang quạo lên vì buổi tiệc đã sắp bắt đầu mà không thấy tăm hơi người cô cần tìm ở đâu.

“Lại gạt ta nữa sao?Người con tìm tới rồi kìa” Ông Giang vừa nói mà mắt vừa hướng ra cửa làm Kun cũng nhìn theo mà mắt sáng rỡ.

“Ba này…” Kun lên tiếng mà miệng cười cười.

Chiếc xe màu trắng đỗ trước chỗ để xe,Thùy bước ra khỏi xe vẫn với bộ vest đen nhưng vải của nó rất mềm mại từ áo khoát ngoài cho tới áo sơ mi và quần.Bộ vest rất vừa người,không rộng cũng không quá khích,nó rất hợp với dáng người rất chuẩn của Thùy.Bước xuống xe Thùy dùng 2 tay chỉnh lại chiếc áo khoát ngoài rồi nhắm hướng bước thẳng vào ngay chỗ ông Giang và Kun đang đứng.Chìa tay ra bắt tay ông Giang Thùy mỉm cười lịch sự cuối đầu.

“Dạ,cháu chào chủ tịch Giang” và ngước nhìn qua Kun “Chào Kun,hôm nay em đẹp lắm”.

“Hì hì,tất nhiên phải đẹp rồi,em cố tình trang điểm cho thật đẹp để Thùy ngắm đó” Kun liền rời ông Giang nhanh chân bước qua ôm lấy cánh tay Thùy làm Thùy cũng hơi sượng lại vì thái độ của Kun nhưng Thùy vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh tự nhiên vì đang đứng trước mặt ông Giang.

“Hôm nay ba cháu bận công việc bên Mỹ nên không đến dự được,chủ tịch thông cảm ạ” Thùy lễ phép thưa chuyện

“Oh,không sao,có cháu đến là ta cũng vui lắm rồi.Có người còn vui hơn ta nữa kia.haha” Câu nói của ông Giang làm Thùy giật mình nhìn qua Kun thấy cô nàng đang cười tít mắt làm Thùy cũng lắc đầu cứng họng không biết nói gì hơn.Thùy cũng biết rõ thiện ý của chủ tịch Giang,đã có đôi lần ông Giang đề cập vấn đề tình cảm của Kun và Thùy với ông Vũ Đoàn(ba Thùy) nhưng Thùy không mấy quan tâm vì thật ra Thùy chỉ xem Kun như em gái của mình,và cũng có thể vì trông lòng Thùy đã có người ngự trị nên Thùy cũng chẳng muốn Kun đặt nhiều hi vọng rồi đau khổ làm Thùy thấy áy nấy với ông Giang. Đang trong phút giây lúng túng không biết nói gì thì điện thoại Thùy vang lên,như nhận được cơ hội vàng Thùy mừng rỡ lên tiếng

“Cháu xin phép ạ” Thùy vội bước vào tolet nghe điện thoại mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Thùy vừa khuất dạng trong tolet thì bên ngoài chiếc xe đen cóng,bóng loáng đậu trước cổng.Ông Kim bước ra cùng hai cô con gái đẹp lộng lẫy như tiên giáng trần. Đi bên cạnh ông Kim,Ngân trong bộ váy màu hồng nhạt với mái tóc dài đen óng được xỏa ra càng tôn lên nét đẹp dịu dàng và đầy nữ tính.Trái ngước với Ngân,Nghiêm lại diện cho mình bộ váy màu trắng muốt với mái tóc nhuộm màu vàng màu hạt giẻ được búi cao lên toát lên vẻ đẹp đầy cá tính và mạnh mẽ. Mọi người trong bữa tiệc ai nấy cũng ngước nhìn với vẻ đầy ngưỡng mộ,mọi người thay nhau lần lượt lại chào hỏi nói chuyện với ông Kim vì ông Kim là một người có tiếng tăm trong giới kinh doanh.Nghe mọi người trầm trồ khen ngợi Kun quay đầu nhìn Ngân rồi chau mày vì Ngân rất quen,hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng cô không nhớ ra,nhưng mà hình như Kun không mấy quan tâm vì cô đang đợi cái bóng người khuất dạng trong tolet nay giờ mà không thấy đâu..Thấy ông Kim bước vào ông Giang tiến lại gần đưa tay ra bắt tay ông Kim với vẻ mặt niềm nở

“Anh Kim đến dự quả thật là một niềm vinh dự cho chúng tôi”

“Chủ tịch Giang quá lời rồi,đây là…” Ông Kim bỏ lửng câu nói và nhìn sang Kun đang quay đầu về phía tolet tìm Thùy.

“Àh,đây là con gái út của tôi,tên nó là Kun”

“Dạ,cháu chào chủ tịch Kim ạ” Kun lên tiếng ngay khi nghe ông Giang nhắc tới mình,tuy chào như vậy nhưng mà mắt Kun vẫn đảo quanh tìm Thùy.Nghe Kun lên tiếng thì Ngân nhận ra Kun ngay,Ngân cũng phải công nhận hôm nay Kun rất đẹp.Còn riêng Nghiêm thì không mấy hài lòng vì Kun cứ nhìn đi đâu đâu làm Nghiêm ngầm hiểu lầm là Kun đang koi thường cô và gia đình cô.

“Cháu đang tìm ai sao?” Ông Kim lên tiếng khi thấy Kun cứ quay đầu về hướng tolet.

“Ơ…ơ…hihi,dạ” bị bắt tại trận Kun ấp úng.

“Cháu nó nghịch ngợm thôi,anh đừng quan tâm.Còn đây là…” Ông Giang đỡ lời dùm con gái và vội lảng sang chuyện khác.

“Đây là Ngân,Trưởng nữ của tôi” Ông Kim vỗ vai Ngân đầy vẻ tự hào.

“Cháu chào chủ tịch Giang,hân hạnh được quen biết chủ tịch” Ngân cuối đầu chào và bắt tay với ông Giang,ông Giang cũng bắt tay Ngân.

“uhm,chú chào cháu” Ông Giang mỉm cười tỏ vẻ hài lòng.Rồi Ngân quay sang Kun nhỏ nhẹ

“Chị chào Kun” Ngân mỉm cười đưa tay ra bắt tay Kun,Kun nhanh chóng bắt lấy tay Ngân và nở một nụ cười rất thân thiện.

“Dạ,em chào chị Ngân” Xong lời nói KUN lại nhìn về xung quanh tìm Thùy nhưng không thấy Thùy đâu làm Kun nổi quạo lên.mặt xụ xuống.

“Còn đây là Nghiêm,con gái thứ cũng là con gái út của tôi,nó cũng nghịch phết đó.hì hì” Ông Kim cười nhẹ vỗ vai Nghiêm.

“Cháu chào chú Giang” Nghiêm củng miễn cưỡng cuối đầu và bắt tay ông Giang dù cô chẳng thích mấy cái vụ xã giao rờm rà đầy nghi thức này,đó là lý do cô chẳng thích đi dự tiệc tùng,đối với cô đó là một sự nhàm chán,tẻ nhạt và mất hết tự do.

“Uhm,Ngoan.Chú chào cháu” Ông Giang mỉm cười bắt tay Nghiêm.Sau khi bắt tay ông Giang Nghiêm quay sang Kun.

“Chị chào Kun” Nghiêm cũng đưa tay bắt tay giao hữu với Kun nhưng do cứ mãi tìm Thùy nên Kun không nghe Nghiêm đang chào mình nên cô không phản ứng gì cứ quay đầu về hướng tolet làm Nghiêm quê 1 cục rút tay lại.Thấy Nghiêm bị quê ông Giang vội lên tiếng

“Kìa Kun,chị chào sao con lại…” Tiếng của ông Giang làm Kun giật mình vội quay lại nhưng Nghiêm đã rút tay lại và khuôn mặt đang biến sắc vì sượng.

“Ơ…tại chị ấy nói nhỏ quá con không nghe,em chào chị” Kun vội gật đầu nhưng Nghiêm đã quay đi với bộ mặt tức tối.Kun thấy Nghiêm quay đi khi mình đang chào làm cô đơ người ra cộng thêm nãy giờ Thùy mất tích làm cô đổ quạo lên bặm môi tức tối.

“Đẹp mà sao kêu thế?” Kun lầm bầm trong miệng.

“Hì…hì,anh Kim thật có phước,có 2 cô con gái đẹp như tiên ấy” Ông Giang vội vàng lảng sang chuyện khác.

“Anh quá khen rồi” Ông Kim mỉm cười hài lòng nhưng lại tỏ vẻ khiêm tốn.

“Tất nhiên là phải đẹp rồi,ai bất lịch sự như con gái chú” Nghiêm nghĩ thầm ngước lên nhìn trời nhìn mây.

“Đẹp nhưng mà kêu thì cũng chẳng được gì” Kun lầm bầm trong miệng nhưng vô tình Nghiêm lại nghe được,nghiêm cảm giác máu trong người mình đang nóng bừng bừng.

“Anh Kim cùng hai cháu cứ tự nhiên đi nha,tôi lên tuyên bố lí do cho bữa tiệc bắt đầu rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện” Ông Giang nhanh giọng.

“Không sao đâu,anh cứ đi đi” Ông Kim mỉm cười với ông Giang và ra hiệu cho ông Giang cứ việc đi rồi ông lại tiếp tục nói chuyện với mọi người xung quanh.

“Dạ,chú Giang cứ tự nhiên đi ạ” Ngân nói nhỏ nhẹ và nở một nụ cười đầy duyên dáng.

“Kun ở đây tiếp khách dùm ba 1 tý” Ông Giang nói rồi bước nhanh lên bục và khai mạc bữa tiệc mà không hay rằng sắp có một cuộc đại chiến xảy ra.

“Hình như Kun không có nhã hứng tiếp khách thì phải” Nghiêm nói nhanh giọng với ánh mắt xoáy sâu vào Kun và trên môi nở một nụ cười,nụ cười đầy bí ẩn khiến Kun cảm thấy khó chịu.

“Hjhj,thật ra thì em không có năng khiếu tiếp khách,nhất là những vị khách kêu ngạo, hống hách.Chị thông cảm cho tài năng hạn hẹp của em” Kun trả lời mà những chiếc răng đang nghiến vào nhau với ánh mắt lửa đạn không thua gì Nghiêm.

“Vậy sao?Bản thân mình cũng như vậy nên không thích nghi được đúng không em” Nghiêm kéo dài từ em ra dài thường thượt.

“Oh,không thưa chị!Không hiểu sao cứ gặp những người như vậy em lại thấy ghét và không muốn nói chuyện chứ em có kêu gì đâu.Chứ như chị Ngân đây em vẫn rất thân thiện đó chứ.” Kun khoanh tay nhìn Nghiêm cười nhẹ làm Nghiêm hết giữ nổi bình tĩnh vì những câu nói của Kun như chửi xéo mình.

“Cô…” Nghiêm bặm môi tức tối

nói không ra lời.

Viết bình luận...