Chương 20

...Sáng hôm sau mới vừa mở cửa phòng ra thì bên kia Kun cũng vừa bước ra khỏi phòng,hai ánh mắt lại chạm vào nhau Nghiêm bối rối quay đi hướng khác

"Đêm qua Nghiêm ngủ ngon không?" Kun cười chào Nghiêm.

"Uhm,tạm thôi" Nghiêm đáp gọn mà không dám nhìn thẳng mặt Kun,lạnh lùng bước thẳng xuống nhà để lại Kun đứng đó với sự hụt hẫng biểu lộ rõ trên nét mặt.

"Hai đứa lại ăn sáng chung cho vui luôn nè" Ngân lên tiếng khi thấy Nghiêm và Kun cùng bước xuống.

"Hôm nay chị lại đi đâu à?" Nghiêm hơi ngạc nhiên vì Ngân dậy sớm hơn bình thường.

"Uhm,hôm nay làm người phụ nữ đảm đang" Ngân vừa ăn vừa cười.

"Phụt..." Linh đang uống ngụm nước phun hết ra bàn.

"Nè,mất vệ sinh quá nha" Nghiêm chau mày nhìn Linh.

"Hôm nay chị không ở nhà hả?" Kun tò mò.

"Uhm,chắc tối chị mới về" Ngân mỉm cười tủm tỉm.

"Trời đất,đi gì mà cả ngày dữ vậy?tối về nổi không đó?haha" Nghiêm nhìn xoáy vào Ngân cười gian làm Ngân đỏ mặt chưa kịp nói gì thì Linh nhảy vào

"Không nổi thì ở lại cho nổi lên.hề hề" Linh nhe răng cười ngặt ngẽo

"Hai đứa đang nói gì vậy?" Ngân nói mà mặt đỏ bừng lên giả nai không hiểu.

"Chuyện ai cũng hiểu mà,hjhj" Kun cười nhẹ.

"Bing...boong....bing...boong" Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của 4 người.

"Tới rồi kìa.hjhj" Linh nhìn Ngân cười cười.

"Chị 2 ra mở cửa đi kìa,hehe" Nghiêm tiếp lời.

"Ủa,làm gì có,lát nữa chị đi taxi mà" Ngân ngạc nhiên vì hôm qua cô đã nói với Thùy là đi taxi tới.

"Không phải của chị 2 vậy của ai?" Nghiêm trợn tròn mắt.

"Để em" Nói rồi Linh chạy cái vù ra mở cổng và trợn tròn mắt khi thấy trước mặt là một cô gái người nước ngoài,tóc dài vàng óng tự nhiên,da trắng hồng đang mặc áo sơ mi trắng đeo kính râm nhìn rất quen mà Linh chả nhớ ra nổi là ai.

"Xin lỗi Chị tìm ai vậy ạ?" Linh ngơ người ra.

"Chào bé,Kun có ở nhà không em?" Cô gái nói giọng Việt rất chuẩn và tháo kính râm ra làm Linh ngờ ngợ liên tưởng tới 1 người.

"dạ có ạ,chị vào nhà đi ạ" Linh mời cô gái vào theo phép lịch sự.

"Cám ơn em!"Cô gái mỉm cười nhẹ để lộ hai cái đồng tiền cực xinh.

"Chị Kun ơi,có người tìm nè" Linh vừa đóng cửa xong chạy cái vù vào nhà thì thấy Kun đơ người ra

"An...na?" Kun ngạc nhiên nói giọng run run.Ngân và Nghiêm thấy Anna cũng bất ngờ

"Bạn em à?" Ngân lên tiếng.

"Dạ,bạn em" Kun đứng lên khỏi bàn ăn bước lại chỗ Anna.

"Chào mọi người" Anna nhìn Ngân và Nghiêm mỉm cười.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi" Kun nói với Anna và Anna cũng gật đầu đồng ý rồi hai người cùng đi đâu đó.Linh,Ngân,Nghiêm ngơ người nhìn theo

"Cô gái đó là ai em biết không Linh?" Ngân quay qua Linh dò hỏi.

"Anna"Linh chau mà đáp gọn.

"Ai không biết là Anna chứ" Nghiêm gắt lên,mắt vẫn nhìn theo Kun và Anna đang khuất dần.

"Chị ấy là mối tình đầu của chị Kun,hồi đó chị Kun thương chị ấy lắm nhưng không hiểu sao lại chia tay và bây giờ lại gặp nhau ở đây?" Linh vừa nói vừa gãi cằm.

"Uhm,Anna cũng xinh đó chứ nhưng vẫn thua 1 người.hihi" Ngân nhún nhẹ vai rồi ăn tiếp.

"Ọe...ọe" Linh đưa tay bụm miệng để tránh nôn ra ngoài khi nghe Ngân nói,

"Chị nói không đúng sao?hì hì" Ngân nhìn Linh cười tươi như hoa.

"Ôi thôi,chị lên tuốt trên mây rồi đó,xuống ăn đi để còn làm người phụ nữ đảm đang nữa kìa" Linh quay qua cười tinh nghịch ghẹo Ngân.Cả hai cứ ngồi nói chuyện vui vẻ mà không hay rằng bên cạnh có một người đang im lặng vì có cảm giác khó tả trong người lúc này.

...

Ăn uống xong bước lên phòng với tâm trạng không mấy thoải mái,Nghiêm thả phịch người xuống giường nhớ lại vẻ mặt của Kun khi gặp lại Anna và lúc Kun nắm tay Anna ra ngoài không hiểu sao Nghiêm lại thấy hơi buồn buồn.

"Mình đang nghĩ gì vậy?kệ cô ta chứ,có liên quan gì tới mình đâu?" Nghiêm đập mạnh tay lên tráng rồi lăn lộn trên giường lấy quyển sách ra đọc nhưng chẳng vào được chữ nào,cô lại lang thang xuống tưới mấy chậu lan mà tâm trạng để đâu đâu.

Kun ra ngoài mãi tận tới trưa mới về nhà với bộ dạng mệt mỏi,đóng cửa cái rầm Kun nằm dài trên giường

"Chị sao vậy?" Linh bước nhẹ lại giường nằm cạnh Kun.

"Có sao đâu,buồn ngủ thôi.Ra ngoài cho chị ngủ đi nè" Kun lấy chăn trùm đầu mình lại nhưng bị Linh lôi ra

"Chị nghỉ ngủ được với em sao?"

.............

"Chị nghỉ ngủ được với em sao?" Linh cười tinh quái.

"Muốn gì nữa đây nhóc?" kun nhăn mặt vẻ mệt mỏi.

"Chị Anna sao lại ở đây vậy chị?không phải hồi đó chia tay rồi sao?" Linh vào vấn đề cái rụp.

"Haiz,chị muốn ngủ" Kun trốn tránh bằng việc chui vào chăn.

"Không được ngủ,kể em nghe đi mà" Linh vẫn không buông tha lôi cái chăn ra.

"Có gì đâu mà nói nhóc" Kun nhăn mặt khổ sở.

"Giờ hỏi nói không?" Linh ngồi bật dậy gương mặt tinh quái hai tay bóp vào nhau kêu rắc rắc.

"Thôi,thôi được rồi,nằm xuống đi bà cụ non" Dứt lời Kun nắm cổ Linh kéo nằm xuống giường rồi nói tiếp

"Chị ấy mới về nước,chị ấy muốn chị cho chị ấy một cơ hội" Kun nhìn lên nốc nhà thở dài.

"Rồi chị trả lời sao?" Linh trợn mắt tròn xoe.

"Chị không biết nên trả lời như thế nào?Chị ấy nói sẽ đợi chị"

"Ủa,mà sao hồi đó chị chia tay với chị ấy vậy,em nhớ chị thương chị ấy lắm mà" Linh nhìn Kun thắc mắc.

"Hồi đó chị mới có 17t,tuổi trẻ bồng bột k biết nghĩ cứ chọc ghẹo hết người này tới người kia nên chị ấy ghen và không tin vào tình yêu của chị.Vậy là cãi nhau hoài,cãi nhau riết cũng chán nên chia tay.vậy thôi" Kun trầm ngâm.

"Chị còn yêu chị ấy à?" Linh trợn tròn mắt.

"Chị không biết rõ nữa,nhưng mà lúc trước cũng tại chị nên mới chia tay.Bây giờ chị thấy có lỗi với chị ấy lắm" Kun nhắm mắt lại thở dài.

"Chị định quay lại với chị ấy à?"

"Chị không biết, nhưng chị ấy nói lần này nhất định sẽ không để mất chị lần nữa.haizz"

"Um,Lòng mình có yêu hay không mà cũng không biết hay sao?" Linh chau mày nhìn Kun.

"Nếu như có sự lựa chọn giữa người mình yêu và người yêu mình em sẽ chọn như thế nào?" Kun vẫn hướng mắt lên nốc nhà.

"Không đủ yếu tố làm sao mà chọn được,nói vậy chị đã yêu người khác hả?" Linh lại trợn tròn mắt.

"Uhm,chắc là vậy,nhưng hình như người ấy không thích chị nên chị cũng không muốn ép buộc người ta"Kun nói giọng yếu xìu ánh mắt buồn hiu.

"Phải chị không vậy,em nhớ lúc trước chị ám Thùy đại ca chạy mất dép luôn mà.hé hé" Linh bụm miệng cười to làm Kun đỏ mặt vì ngại.

"Chuyện đó xưa như trái đất còn nhắc lại làm gì nữa" Kun nắm tai con gấu bông xoe xoe.

"uhm,chị vẫn còn yêu Thùy đại ca nên do dự với Anna hả?"

"Khùng quá!làm gì có,chị không có cảm giác với Thùy lâu rồi.Thùy với Ngân hạnh phúc vậy yêu gì nữa mà yêu" Kun chau mày phản ứng mạnh.

"Không đúng hả?dạo này linh cảm của mình không nhạy gì hết,phải đánh hơi nhiều thêm mới được" Linh mắt láo lia nghĩ thầm.

"Nghĩ gì đó nhóc?" Kun nhéo tai Linh.

"Uhm,đang nghĩ chuyện của chị đó mà,hjhj" Linh nói dối không đỏ mặt miệng cười tươi như hoa.

"Thôi,đi ra ngoài đi,chị mệt rồi.Con nít gì mà tao lao thấy sợ" Kun đẩy mạnh Linh ngồi dậy.

"Ai nói chứ,em lớn rồi mà" Linh chu mỏ

"Biết rồi bà cụ non,đi ra ngoài đi" Kun nói rồi chui vào chăn nằm nhắm mắt lại.

...

"Ủa,cả nhà đi đâu hết mà có mình em vậy?" Nghiêm tò mò ngồi vào bàn ăn cơm tối khi thấy có mỗi mình Linh.

"Chị Ngân mới gọi điện thoại bảo ngủ lại nhà Thùy đại ca luôn rồi"

"Ặc...ặc...ặc" Nghiêm ho sặc sụa khi vừa húp muỗng canh.

"Có nhất thiết phải làm quá lên vậy không?" Linh chau mày lấy khăn lau mặt vì bị Nghiêm sặc trúng.

"Hồi sáng nói giỡn làm thiệt hả trời?" Nghiêm há hốc mồm.

"hì hì,dạo này dính như sam ấy,chắc sáng mai chị Ngân khỏi đi làm quá.hí hí" Linh bụm miệng cười tít mắt.

"Ằng...ằng...con nít con nôi nhiều chuyện quá nha" Nghiêm hắng giọng.

"Ơ,nhưng mà mọi thông tin của em rất chính xác.Dì với Dượng sao giờ này chưa về vậy ta?" Linh ngóng ra cửa.

"Daddy với Mamy đi công tác luôn rồi,hai tuần nữa mới về."

"Uhm,vậy mà không nói làm em đợi quà sớm giờ."

"Ủa,còn Kun đâu rồi?" Nghiêm lên tiếng nhìn dáo dát xung quanh căn nhà.

"Đi ra ngoài với Anna rồi,chị ấy bảo không ăn cơm nên mình cứ ăn thoải mái đi"

"Vậy à,uhm,ăn đi" Nghiêm không nói gì thêm cứ tiếp tục ngồi ăn rất tự nhiên nhưng cảm giác trong lòng không mấy vui.

.............

Tại nhà Thùy

"Nghe nói vài hôm nữa ba,mẹ về nước xem mặt em đó.hì hì" Thùy ôm nhẹ Ngân từ phía sau,cả hai cùng ngắm nhìn bầu trời đầy sao(lãng xẹt góm).

"Thiệt không?" Ngân mở to mắt quay lại nhìn Thùy.

"Uhm,Thật 100%,chắc về cùng lúc với Ba,mẹ Linh luôn áh.hihi,em sao vậy?" Thùy nhìn Ngân chiều mến.

"Em thấy hồi hộp lắm" Ngân nhăn mặt nhìn Thùy.

"Hihi,bình thường thôi mà,em đừng lo lắng quá" Thùy cười nhẹ ôm Ngân vào lòng.

"Em biết rồi" Ngân choàng tay qua cổ Thùy tựa đầu lên bờ vai rắn chắc nhưng mềm mại ấy mà đôi môi nở một nụ cười hạnh phúc.

"Định ngủ trên vai Thùy luôn hả?" Thùy cười nhẹ khi thấy Ngân cứ im lặng ngã đầu lên vai mình.

"Không,em thích cảm giác này,có ai nói rằng vai Thùy rất êm không?" Ngân nói mà đầu vẫn yên vị trên vai Thùy.

"Ngày xưa Vân cũng nói vậy" Thùy siết chặt Ngân hơn,bất chợt Ngân lại ngốc đầu lên nhìn thẳng vào mắt Thùy

"Em xin lỗi,lại làm Thùy buồn rồi"

"Ngốc!làm gì có chứ.Bây giờ Thùy chỉ có mình em và nghĩ về em thôi" Thùy cười nhẹ rồi dùng tay nhẹ nâng cằm Ngân lên,rất từ từ và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mộng như gấc chín ấy.Ngân cũng nhắm hờ mắt lại và chìm vào nụ hôn đầy quyến rũ đó.

"Soledad It "s a keeping for the lonely Since the day that you were gone Why did you leave me Soledad

In my heart you were the only And your memory live on Why did you leave me Soledad"

Tiếng chuông điện thoại Thùy vang lên làm Ngân và Thùy cùng giật mình.Thùy cười nhẹ nhìn Ngân rồi tiếp tục nụ hôn nhưng Ngân lấy tay chặn lại

"Nghe điện thoại kìa"

"Mặc kệ nó đi" Hình như biết trước là ai nên không quan tâm tới điện thoại Thùy kéo tay Ngân ra áp môi vào nhưng Ngân né đi

"Định không nghe luôn hả,lỡ có chuyện gì thì sao?"

"Không quan tâm,bây giờ đâu phải là giờ làm việc"

"Hư quá nha" Nói rồi Ngân bước lại bàn cầm điện thoại lên xem,đó là sđt của Quỳnh.

"Quỳnh gọi nè" Ngân đưa điện thoại cho Thùy.

"Kệ cô ấy đi.hi" Thùy cầm điện thoại để im lặng rồi bước lại giường.

"Ơ...sao vậy?Thư ký của Thùy mà" Ngân nghi ngờ vì hôm trước Ngân có nghe mấy nhân viên xì xầm chuyện Quỳnh thích Thùy.

"Nhưng bây giờ đâu phải là giờ làm việc,bây giờ làm chuyện khác" Thùy cười nhẹ với tay tắt luôn điện thoại.

"Em nghe nói..." Ngân bỏ lửng câu nói nhìn Thùy thăm dò.

"Người ta nói gì kệ người ta,Thùy yêu em và không làm gì có lỗi với em là được mà" Thùy đưa tay nựng nhẹ lên má Ngân,

"Em tin Thùy mà,nhưng cô ấy vừa giỏi lại vừa xinh sợ ngta xiu lòng thôi" Ngân ngã đầu vào vai Thùy.

"Làm sao bằng em được chứ?Thôi,đừng nghĩ nhiều nữa,nha" Thùy cười nhẹ rồi đỡ Ngân nằm nhẹ từ từ xuống giường...

...

4h30 giật mình tỉnh giấc,Nghiêm không tài nào chợp mắt nổi nên bước ra bang-công ngắm sao,Tựa đầu vào tường nhìn lên bầu trời đầy sao Nghiêm cảm giác sao mình lẻ loi và nhỏ bé vô cùng. Đứng ngắm trời ngắm sao một hồi bất chợt Nghiêm nhìn xuống đường vì tiếng xe dừng lại trước cổng,từ trên cao nhìn xuống Nghiêm thấy Kun bước xuống xe

"Trời,đi tới bây giờ mới về sao?" Nghiêm lầm bầm trong miệng rồi mở to mắt nhìn xuống khi thấy Anna đang nắm tay Kun kéo lại và đặt lên môi Kun một nụ hôn.Bất ngờ với hành động của Anna,Kun vội đẩy Anna ra,Anna vội lúng túng

"Chị xin lỗi"

"Em vào nhà đây?chị về cẩn thận nha" Nói rồi Kun lạnh lùng quay mặt bước vào nhà.Nghiêm vội núp vào trong nhưng không kịp,Kun nhìn lên bang-công chợt mỉm cười nhẹ

"Lỡ nhìn thì nhìn luôn đi,né làm gì không biết"

"Lỡ nhìn thì nhìn luôn đi,né làm gì không biết" Kun thì thầm rồi bước vào nhà tiến lên bang-công mong được gặp Nghiêm nhưng chẳng thấy Nghiêm đâu,Kun lại cười buồn rồi bước vào phòng mình.

Nằm lăn lộn trên giường Nghiêm không tài nào xóa được hình ảnh Anna hôn Kun lúc nãy ra khỏi tâm trí mình

"Mình sao vậy nhỉ?" Nghiêm đập mạnh tay vào đầu cố ru mình vào giấc ngủ nhưng không tài nào ngủ được.Cái hình ảnh ấy làm Nghiêm thấy nhói nhói lên trong lòng mà chính Nghiêm cũng không hiểu lí do.Cô xác định được rằng cô chẳng có bất kỳ tình cảm gì với Kun cả nhưng lúc này cái hình ảnh kia làm lại cô suy nghĩ nhiều tới Kun hơn.