Chương 14

"Reng...reng...reng" Tiếng chuông điện thoại reo trên bàn Zen vội nghe máy

"Alo,Tôi Zen nghe đây!"

"Toàn bộ thông tin do con cung cấp thời gian qua đã làm công ty ta rất phát triển,làm tốt lắm con trai" Giọng 1 người đàn ông ồm ồm vang lên.

"Dạ,con trai của cha mà,hì hì" Zen mỉm cười mản nguyện.

"Uhm,theo đà này chúng ta sẽ nhanh chóng đánh đổ lần lượt các công ty khác sau khi Kim sụp đổ"

"Dạ,theo con được biết thì Kim đang sắp hợp tác với Giang và Vũ ạ",

"Cái gì?không thể để chuyện đó xảy ra"

"Hì hì,cha yên tâm.Mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của con rồi,người của ta đã được gài vào cả rồi,cha chỉ cần đợi ra tay là ok"

"Vậy à?mọi chuyện trông chờ vào con"

"Dạ,con chào cha"

"Chào con"

Gác điện thoại cầm xấp hình trên tay Zen cười thầm.

...

"Chị Nghiêm gọi em ra đây có gì không vậy?" Linh tò mò khi Nghiêm nắm tay Linh lôi thẳng ra sân.

"Tưới đống hoa lan này phụ chị,sáng giờ chị lu bu nên quên mất" Nghiêm vừa nói vừa đưa cho Linh cái bình sịt nước rồi tiến lại mấy chậu lan.

"Trời,em tưởng cái gì quan trọng.Chị phá hoại việc tốt của em rồi" Linh sịt nước vào mấy chậu lan cằn nhằn.

"Việc gì tốt hơn mấy chậu lan vàng ngọc của chị chứ?" Nghiêm vẫn chăm chú vào mấy chậu lan không mấy để ý tới Linh.

"Chị ơi,sao mà chị chậm tiêu quá!khi nãy vào phòng chị Ngân chị không thấy gì à.Lâu lâu mới có dịp bắt tại trận vậy mà.haiz" Linh sịt nước vào mấy chậu lan nói giọng tiếc rẽ.

"Thấy gì?" Nghiêm dừng tay lại nhìn Linh ngơ ngác.

"Hì hì,chị Ngân mặc cái áo mỏng te ở trong phòng,Thùy đại ca từ phòng tắm bước ra.Cái giường thì chăn gối lộn xộn.Chị nghĩ không có chuyện gì sao?" Linh gãi gãi cằm cười đắc ý quay qua thì thấy Nghiêm đứng đơ người ra im lặng mắt đỏ bừng như sắp khóc.

"Ý chết,quên mất" Linh cắn móng tay nghĩ thầm rồi im lặng tiếp tục tưới những chậu lan còn dang dở.

...

Tại bar

"Sao hôm nay bồ uống nhiều rượu vậy?" Thịnh nhìn Nghiêm lo lắng.

"Im dùm tui đi,ông nói nhiều quá!" Nghiêm nói chuyện mà khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.

"Chuyện gì thì kể mình nghe đi cho nhẹ lòng" Thịnh vẫn nài nỉ.

"..." Nghiêm không nói gì chỉ im lặng trầm ngâm bên chai rượu mà khóe mắt ướt đẫm.

"sao vậy nhỉ?" Thịnh lẩm bẩm rồi lặng im lắc đầu bất lực ngồi nhìn Nghiêm uống hết li này tới li kia.

"Alo,chị đang ở đâu vậy?" Thịnh gọi cho Thùy nói giọng gấp.

"Chị đang ở nhà,có gì không Thịnh" Thùy ngạc nhiên vì bên kia đang mở nhạc ầm ĩ.

"Chị đến ngay bar đi,nhanh đi nha"

"Uhm,okie" Tắt nhanh điện thoại Thùy vội chụp lấy cái áo khoát đi ngay tới bar.

Bên trong tiếng nhạc nhạc xập xình kèm theo ánh đèn chớp tắt Thịnh chạy ra vẻ vội vàng

"Hôm nay không biết ai chọc cô ấy mà cô ấy uống nhiều rượu lắm,em đang có chuyện gấp để cô ấy 1 mình thấy lo nên gọi chị"

"Ai?" Thùy ngơ mặt ra.

"Kia kìa".Thịnh hướng mắt vào góc bàn bên kia,Thùy nhìn theo thì thấy Nghiêm đang ngồi uống rượu như uống nước.

"Cô ấy uống lâu chưa?" Thùy nói mà vẫn chau mày nhìn về phía Nghiêm

"Cũng lâu rồi chị à"

"..." *im lặng*

"ủa,đâu rồi" Thịnh giật mình vì quay lại đã không thấy Thùy đâu,vội chạy lại bàn Nghiêm . Nghiêm đang đưa li rượu lên miệng thì bị một bàn tay giật mạnh và giọng nói quen thuộc

"Cô uống nhiều rồi,về thôi" Thùy dửng dưng cầm li rượu uống cạn,

"Chuyện của tôi không liên quan tới cô" Nghiêm nói to mà nước mắt ứ đọng sắp rơi ra giật lại li rượu từ tay Thùy tiếp tục uống.Trong ánh đèn chớp tắt Thùy khẽ thở dài gọi phục vụ

"Tính tiền dùm tôi bàn này đi".Nói rồi Thùy thở dài khi quay qua thấy Nghiêm đã gục trên bàn.

"Dạ, của chị 2 triệu 3 trăm ngàn ạ" Người phục vụ đưa hóa đơn cho Thùy,Thùy móc ví đưa tiền cho nhân viên phục vụ rồi quay qua nháy mắt cho Thịnh

"Về thôi." Dứt lời Thịnh và Thùy cùng nhau dìu Ngân ra xe.

"Bây giờ em có việc rồi,chị đưa cô ấy về hộ em nha"

"uhm,em đi trước đi"

"ơ...uhm,mọi việc nhờ vào chị vậy.em đi trước nha.gặp chị sau" Thịnh nhanh giọng rồi lên chiếc moto phóng đi thẳng.

"Haizz,bây giờ người khổ là mình đây!" Thùy nghĩ thầm rồi bước lại xe,mở cửa xe Thùy giật mình khi thấy gương mặt lạnh tanh của Nghiêm không chút cảm xúc.

"Cô không sao chứ?" Thùy nhìn Nghiêm lo lắng.

"..." Nghiêm không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn ra đường cố nén những giọt nước mắt sắp rơi ra.

Thấy Nghiêm có nhiều tâm sự nên Thùy không buồn hỏi tới chỉ chăm chú lái xe về nhà.

"Cô không sao chứ?" Thùy lo lắng bước ra đỡ Nghiêm vào nhà.

"Tại sao gọi chị 2 là em mà lại gọi tôi là cô?" Nghiêm đứng lại nhìn thẳng vào mắt Thùy

"Ơ...uhm...ơ" *cứng họng*

"Khó trả lời đến vậy sao?" Nghiêm vẫn nhìn Thùy hỏi tới.

"Ơ...không,do xưng hô ban đầu đã vậy rồi!hì hì"Thùy đáp nhanh khi trong đầu vừa lé ra 1 câu giải đáp hữu ích.

"Vậy sao?" Nghiêm nói mà chân cẳng xêu quẹo,nghiêng ngã đi vào nhà.

"Cẩn Thận" Thùy chạy lại đỡ Nghiêm giữ thăng bằng vô tình Nghiêm ngã vào lòng Thùy,một cảm giác ấm áp hạnh phúc len lỏi vời trong lòng cô nhưng niềm hạnh phúc đso chưa đầy 1 phút thì cô lại cảm thấy đau nhói lên vì cô nhận ra được rằng người cô yêu sẽ mãi mãi không thuộc về cô.Một giọt nước mắt lại lăn dài trên má làm Thùy sửng sốt

"Không sao chứ?"

"Cám ơn,không sao" Nghiêm cố giữ thăng bằng gượng dậy để đi vào nhà nhưng hình như rượu đã ngấm nên cô thấy choáng voáng không thể bước đi được mà ngã ngược ra sau người Thùy.

"Đành như thế này thôi" Một thoáng suy nghĩ Thùy bế xốc Nghiêm lên ẵm Nghiêm lên phòng.Bước vào nhà Thùy ngước nhìn lên phòng Ngân và xung quanh căn nhà hình như không có ai ở nhà,khẽ thở dài Thùy cố vặn khóa cửa và để Nghiêm nằm trên giường.Định xoay lưng bước đi thì Nghiêm đã ngồi bật dậy nắm cánh tay Thùy

"Ở lại một chút được không?"

"Ơ...ngủ đi,cũng muộn rồi,tôi phải về" Thùy mỉm cười nhẹ

"Đừng đi,ở lại với em đi...Em yêu Thùy" Bất chợt Nghiêm đứng bật dậy ôm cổ Thùy đặt lên môi một nụ hôn làm Thùy chỉ kịp trợn mắt nhìn không kịp phản ứng.

"Bịch" Tiếng cái túi xách rớt ngoài cửa làm Nghiêm và Thùy cùng giật mình quay đầu lại,cả hai đều giật bắn người khi Ngân đang đứng ngoài cửa như chết lặng,

"Ngân,đợi đã" Một thoáng bất ngờ Thùy vội chạy theo còn Nghiêm ôm đầu ngồi phịch xuống giường.

"Nghe Thùy nói đã" Thùy cố chạy theo nắm chặt cổ tay Ngân giữ Ngân lại

"Không cần nói gì đâu"Ngân hất tay Thùy ra chạy vào phòng ngồi bệch xuống nền nhà khóc nức nở,Thùy đứng bên ngoài tựa lưng vào cánh cửa phòng Ngân thở dài bất lực.

...

Trưa hôm sau:

"Cóc...cóc...cóc,Em vào được không?" Nghiêm lên tiếng sau 1 hồi gõ cửa

"Em vào đi" Ngân vội lau nước mắt ngồi bật dậy.Nghiêm lúc đó cũng bước vào ngồi xuống cạnh Ngân im lặng.

"Có chuyện gì vậy nhóc?" Ngân cố tỏ vẻ bình thường mặc dù trong lòng như ngàn mũi kim chích vào.

"Chuyện hôm qua không như chị nghĩ đâu chị 2 à" Nghiêm chau mày nhìn Ngân.

"Em không cần nói gì thêm nữa cả" giọng Ngân vẫn lạnh lùng,ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ.

"Chị à,chị nghe em nói được không?" Nghiêm vẫn cố gắng thuyết phục Ngân.

"Em cũng yêu Thùy đúng không?" Ngân quay lại nhìn Nghiêm.

"Ơ..." *cứng họng*

"Em trả lời chị đi,có hay không?" Ngân vẫn nhìn Nghiêm k chớp mắt,

"Đó là chuyện của em,chị không cần biết đâu" Nghiêm vội nhìn đi hướng khác cố nén giọt nước mắt đang sắp tuôn ra.

"Em là em của chị,chị không có quyền được biết hay sao?" Ngân vẫn không buông tha.

"Em không có câu trả lời".

"Em ra ngoài đi,chị muốn yên tĩnh" Ngân lặng lẽ đứng bật dậy với hai dòng nước mắt.

"Chị 2,là lỗi của em,chị đừng như vậy nữa được không?" Nghiêm đứng bật dậy ôm chặt Ngân từ phía sau mà nước mắt vẫn không ngừng rơi.

"Em kêu chị phải làm sao đây?" Ngân nói trong nước mắt dàn dụa rồi cũng quay lại ôm Nghiêm khóc nức nở

Ba ngày trôi qua căn biệt thự của ông Kim hầu như mất hẳn sức sang,hai cô con gái của ông cứ trốn mãi trong phòng không động tĩnh gì khiến ông vô cùng lo lắng.

"Dạ con xin phép" Ngân lên tiếng sau khi ăn tý bánh mì rồi phóng thẳng lên phòng trong sự bất ngờ của 2 ông bà già.

"con cũng xin phép ạ" Ngân vừa khuất dạng Nghiêm cũng đứng lên đi lên phòng.Ông bà Kim bất ngờ tập 2.

"Hai tụi nó bị sao vậy nhỉ?" Ông Kim chau mày nhìn lên hai cánh cửa phòng đóng kín trong im lặng.

"Tui cũng như ông thôi,tuổi trẻ khó hiểu thật" bà Kim cũng lắc đầu.

"Con biết hai chị ấy bị sao không Linh?" Ông Kim nhìn Linh thăm dò.

"dạ,chắc bị đau tim thôi,Dì dượng không cần phải lo đâu ạ" Linh nói tỉnh bơ.(èo)

"Hả..." Hai ông bà già ngơ ngác nhìn Linh rồi nhìn nhau khó hiểu.

...

Đi đi lại lại trong căn phòng Thùy cảm giác nhớ Ngân kinh khủng,muốn gặp trực tiếp để giải thích mọi chuyện nhưng ba ngày nay Ngân toàn tắt máy,đến nhà củng chỉ toàn gặp Linh.Cảm giác khó chịu cứ len lỏi trong người làm Thùy như muốn điên lên.

...

Ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ thấy đàn chim tung cánh bay đi Ngân nghe lòng mình lại nhớ về Thùy.Biết rằng tình yêu không nên nhường nhịn như lời Nghiêm đã nói nhưng thật tâm Ngân không muốn thấy Nghiêm đau khổ.Ba ngày trôi qua Ngân đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm ra phương pháp hiệu quả,chỉ biết khẽ thở dài phó thác cho hai chữ "số phận".

Đứng dưới sân nhìn lên cánh cửa sổ phòng Ngân,Thùy thật sự ngán ngẩm,Nếu như cách đây 2 năm trước thì độ cao này chỉ là con tép thôi,nhưng bây giờ đó là cả một vấn đề.Khoanh tay đi qua đi lại đang không biết làm thế nào để trèo lên thì Linh lù lù xuất hiện với hai tay chắp phía sau cười ranh ma

"cao lắm đó,leo được không mà nhìn.hehe"

"Sao biết chị sắp leo lên?"

"Đi cổng chính không được thì đi cổng phụ thôi,may cho Thùy đại ca là phòng chị Ngân không có khung chắn đó" Linh ngước nhìn gật gật.

"Leo chi cho mệt,dùng cái này đi"

"Hả?" Linh và Thùy cùng quay đầu lại thì thấy Nghiêm đang cầm chiếc thang trên tay.

"Sáng kiến,sao dạo này mình ngu dữ ta?" *gãi đầu*

"Cám ơn.hì" Thùy mỉm cười nhẹ nhận cái thang từ tay Nghiêm rồi leo lên phòng Ngân.

"Chị ổn chứ?" Linh nhìn Nghiêm thăm dò.

"Bình thường thôi!đi tưới lan hộ chị nè" Nghiêm nhún vai đáp gọn rồi bước đi.

"Khó hiểu,làm người lớn khổ thật" Linh nhìn theo Nghiêm gãi cằm.

...

Bước chậm rãi trên chiếc thang cuối cùng Thùy cũng tới được cánh cửa sổ của Ngân,ló đầu lên cánh cửa sổ tay chân Thùy như bủn rủn,mặt đỏ bừng khi thấy Ngân đang thay đồ và chỉ mặc mỗi cặp chip đen trên người.Cảm nhận được có người đang nhìn mình Ngân xoay người lại và giật mình khi thấy gương mặt ngu ngơ của Thùy ló vào vừa giận vừa ngại không biết làm thế nào,Ngân thẳng tay quăng cái chíp đang cầm trên tay ném thẳng vào mặt Thùy,

"Á"Bị cái chip bay vào mặt Thùy bị mất đà và bay lơ lửng trong không trung "Rầm".

"Ui da" Thùy ôm lưng nhăn mặt méo mó sau vài giây chạm đất,quơ tay nhặt cái chíp lên Thùy cười nhẹ

"Hết đồ để ném hay sao mà ném thứ này chứ"

Hướng mắt lên lầu thấy Ngân đang nhìn xuống Thùy giả vờ nằm yên bất động như người bất tỉnh.Không nằm ngoài dự đoán của Thùy,Ngân vội vã mặc quần áo vào phòng xuống lầu với tốc độ tên lửa,

"Nghiêm,Linh,lại giúp chị một tay đi" Ngân nói giọng gấp gáp làm Nghiêm với Linh chẳng hiểu gì cũng vội chạy theo.

"Hả..." Nghiêm và Linh cùng há hốc mồm khi thấy Thùy nằm yên bất động dưới đất.

"Không lý nào lại như vậy,trâu bò mà bất tỉnh là sao trời" Linh nhìn Thùy nghi ngờ

"Khiên vào nhà nhanh đi" Nghiêm giục rồi nháy mắt với Linh.

"Uhm" Cả 3 cùng gật đầu rồi cùng khiên Thùy vào nhà

"Dừng lại" Đang khiên vất vả Ngân lên tiếng làm Nghiêm và Linh nhìn nhau khó hiểu.

"Sao vậy?" Nghiêm chau mày.

"Chị nghe nói bị bất tỉnh ở độ cao như vậy chỉ có ném xuống hồ mới tỉnh thôi,chúng ta ra hồ đi" Ngân nghiến răng nhìn Thùy.

"Không được" Thùy mở mắt la to.

"Á,Bịch" *cơ thể Thùy lại chạm đất*"ui da,gãy lưng rồi" Thùy ôm cái lưng nhăn nhó quằng quại vì nãy giờ ngã hai lần đã ê ẩm.Ngân không nói gì chỉ liếc 1 cái rồi bước thẳng vào nhà.Nghiêm và Linh khoanh tay đứng nhìn mà không nhịn được cười

"Lỡ đóng kịch thì thôi người ta đừng có cười,đáng đời" Nghiêm cười nhẹ rồi cũng bước đi.Linh cũng bụm miệng cười rồi lẻo đẻo theo Nghiêm,

.............

...

Bước ra khỏi phòng tắm Ngân cảm thấy người sôi sùng sục vì trò đùa quái gỡ của Thùy làm cô suýt đứng tim,khẽ thở dài mở cánh cửa tủ quần áo ra.

"Á...á"Ngân như đứng tim khi từ trong tủ có bóng người ngã nhào đè lên người cô.

"Tránh ra.tránh ra" Ngân lấy tay đánh túi bụi vào người đang đè lên người cô.

"Suỵt,đừng đánh nữa.Đau" Thùy lấy 1 tay bụm miệng Ngân 1 ngón tay đặt lên môi mình ra hiệu im lặng.Vài giây định hình được là Thùy,Ngân mỉm cười nhẹ tung cho Thùy 1 cú đá văng ra 1 bên

"Bịch"

"Á,ui da,chết tui thiệt rồi.hic" Thùy nhăn nhó than thở dưới sàn.

"Thùy làm gì trong đó vậy" Ngân ngồi nhẹ xuống giường nheo mắt nhìn Thùy.

"Trả cái áo lại cho em nhưng sợ em phát hiện nên vào đó luôn" Thùy lọm thọm cực khổ ngồi dậy.

"Sao Thùy vào được đây vậy,cửa khóa rồi mà" *chau mày nghi ngờ*

"kia" Thùy chỉ tay ra hướng cửa sổ nhăn nhó đứng lên.hình như nãy giờ bị va liên tục nên Thùy không đứng nổi nữa mà khụy xuống đất,

"Thùy có sao không?" Ngân vội chạy lại đỡ Thùy đứng dậy,nhanh như chớp Thùy choàng tay ôm chặt Ngân vào lòng.

"Cho Thùy xin lỗi chuyện hôm bữa,em nghe Thùy nói được không?"

"Thùy có lỗi gì đâu mà xin" Ngân nói giọng lạnh lùng đẩy Thùy ra nhưng Thùy lại ôm chặt hơn.

"Thật ra..."Thùy bỏ lửng câu nói bởi Ngân đã đưa 1 ngón tay đặt lên môi Thùy.

"Đừng nói gì thêm nữa hết,em không muốn nghe" Ngân tựa đầu lên vai Thùy thở dài và một giọt nước mắt nhẹ rơi.

"Hãy cứ như thế này nhé!đừng nói thêm gì nữa hết.em mệt mỏi lắm rồi" Ngân choàng tay ôm chặt và hôn nhẹ lên đôi môi Thùy cuồng nhiệt.Thùy cũng đáp trả nhiệt tình,bao nhiêu giận hờn lo lắng,mệt mỏi cũng dần xua tan bởi nụ hôn ấy.

...

"Bị ngã lúc nãy có sao không?" Ngân nhìn Thùy lo lắng.

"Hì hì,không sao đâu,chỉ ê ẩm tý thôi à" Thùy cười méo xẹo cái miệng vì thật ra người Thùy đang đau thấy trời lun.huhu.

"Cho chừa cái tội dê xồm,cái áo em đâu rồi" Ngân nheo mắt nhìn Thùy.

"Thùy cất trong tủ rồi,nói nhỏ nghe nè" Thùy ghé vào Tai Ngân thì thầm

"Thơm lắm"

"Bịch" *lăn đùng xuống giường*

"Ui da,hôm nay vết thương đầy người.huhu" Thùy nhăn nhó ôm cái lưng.

"Cho chừa cái tật" Ngân nghiến răng liếc xéo Thùy.

Bên ngoài vô tình Nghiêm đi ngang phòng Ngân nên nghe hết đoạn đối thoại,khẽ thở dài tựa đầu vào tường hướng ánh mắt buồn về phía xa xa rồi cũng lặng lẽ bước về phòng mình.

"Chị không sao chứ?" Linh lên tiếng từ phía sau.

"Sao là sao nhóc?" Nghiêm chay mày.

"Haizz,lúc nào củng xem em là con nít thôi sao?"

"Thôi đi bà cụ non,chị vẫn ổn,chỉ hơi buồn thôi.Được chưa?" Nghiêm cuối xuống nhéo má Linh.

"Cả đống người không yêu sao lại nhất thiết phải yêu 1 người vậy chứ?haizz" Linh nằm dài trên giường mắt nhìn lên trần nhà.

"Nói như em thì hôm nay đã không như thế này rồi.Mà nè,sao em biết chuyện đó?" Nghiêm nhìn Linh nghi ngờ.

"Khỏi nói chỉ nhìn củng đủ biết rồi,haizz."

"Đúng là quỷ rồi,không phải người nữa" Nghiêm nhìn Linh nghỉ thầm.