Chương 16: Sự dịu dàng thầm kín

- Tàu lượn siêu tốc?

Thuần Mặc nhăn nhó nhìn con tàu hết lượn sang phải, sang trái rồi lại vòng lên vòng xuống.

- Ngài không thấy nó rất thú vị sao? Mọi người hò hét thích thú vậy.

Hắn nhìn tàu lượn, ánh mắt dời sang cô gái đang lảo đảo bước xuống, sắc mặt dường như vừa trải qua địa ngục.

- Nếu cô đam mê tốc độ vậy, ta có thể dẫn cô đi đua xe.

An Nhiên bỏ ngoài tai lời hắn nói, kéo hắn thẳng đến quầy thu vé.

- Ta không chơi trò nhảm nhí này đâu.

- Thôi nào, ngài đã ngồi vào rồi thì không ra được đâu.

Chiếc tàu bắt đầu khởi hành, Vương nhìn bầu trời đang dần bị nuốt chửng bởi màn đêm, rồi lại quay sang nhìn cô gái đang phấn khởi vô cùng.

- Này An Nhiên...

Chiếc tàu lao mạnh xuống, hắn chưa kịp nói hết lời.

- Này, trò này có gì đâu...

Hắn chán nản quay sang nói với cô, nhưng An Nhiên đang nhắm tịt mắt lại, hai tay nắm chặt lấy song sắt bảo vệ, cô cắn chặt răng chịu đựng.

- Cô sợ?

Không có tiếng trả lời

- Nãy còn hứng thú vậy mà

Hắn bật cười, thích thú ngồi nhìn cô gái nhỏ bé đang sợ hãi, nét mặt xanh xao.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, người hò hét vui vẻ, người sợ xanh cả mặt thì ở hàng đầu của con tàu lại có hình ảnh rất lạ lùng, một người con trai thích thú nhìn người con gái đang co rúm mình lại.

- Vương... Sao ngài có thể bình thản đến vậy?

- Cô đang đùa ta à, cái này có là gì so với ta chứ.

An Nhiên gật đầu, cũng phải, Thuần Mặc là vương một nước, trải qua biết bao nguy hiểm, sao có thể sợ trò chơi hù người này chứ.

- Ra đằng kia ngồi đi.

- Tôi đi vệ sinh lát.

An Nhiên chạy một mạch về phía nhà vệ sinh, cô cảm thấy ngượng, sao cô có thể sợ hãi cái trò chơi đó chứ, lại còn biểu hiện trước mặt hắn.

Nhìn mình trong gương thật thê thảm, cô khẽ thở dài, bất chợt có một cơn đau nhói lên ở gáy.

Một người phụ nữ...?

Cô rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Hắn đứng chờ, đợi mãi không thấy cô quay lại, cảm giác bất an tràn ngập.

Tiếng chuông điện thoại vang lên

- Thưa ngài, tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ một kẻ ẩn danh, cô An Nhiên đang gặp nguy hiểm ạ.

- Nội dung?

- Kẻ địch muốn gặp ngài, hắn có gửi địa chỉ địa điểm gặp mặt.

- Ta quay lại ngay, cậu chuẩn bị xe và gọi thêm người.

- Vâng!

Hắn nắm chặt chiếc điện thoại, chạy nhanh ra cổng sau của công viên, Dực đang đợi hắn ở đó.

- Thưa ngài...

- Dực, mau đến địa chỉ này.

Thuần Mặc quăng chiếc điện thoại, Dực nhìn khuôn mặt không có cảm xúc nhưng giọng nói đầy hối thúc của Vương, cậu lên tiếng

- Tôi đã nghe tin từ Henry, việc này quá nguy hiểm thưa ngài, kê địch đang muốn ngài rơi vào bẫy của chúng.

- Từ khi nào cậu lại chống đối ta vậy? Ta nói lẹ đi!

- Vương, chỉ là một con hầu, ngài có cần bận tâm đến thế?

Thuần Mặc ném ánh mắt sắc lạnh về phía Dực, giọng nói đầy nặng nề

- Dực, ngươi mở miệng lần nữa thì đừng trách ta.

Dực vẫn nhất quyết không lái xe, cậu chỉ muốn tính mạng của Vương được an toàn.

- Vương, ngài đang để cảm xúc chi phối, mong ngài sáng suốt lại, một con người hầu không đáng để ngài phải dấn thân vào nguy hiểm.

- Một là ngươi lái xe, hai là ta bắn vỡ họng ngươi!

Dực im lặng, cậu biết Vương nói là sẽ làm, bất lực khởi động xe, phóng nhanh đến điểm hẹn.

Chiếc xe xé tan màn đêm, dừng trước căn nhà hoang đổ nát.

- Vương, chúng ta hãy đợi người đến rồi hành động.

- Henry, bao lâu nữa ngươi có mặt?

- Thưa ngài, nhanh nhất là 10p nữa. Kẻ địch vẫn chưa có động thái gì.

- Được!

Hắn cúp máy, tâm trạng hắn tối sầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đập nát tất cả kẻ phá hoại.

- Xin chào Vương!

Căn nhà hoang bỗng vang lên tiếng nói.

- Không ngờ ngài lại lặn lội tới đây để cứu một con nhỏ.

Trên sân thượng của tầng 2, An Nhiên bị đẩy ra ngoài, hắn thấy cô rồi, lòng hắn bỗng dưng đầy thúc giục. Hắn lao nhanh xuống xe, mặc cho Dực ngăn cản.

- Ngươi là ai?

- Ngài không nhận ra ta sao?

Một bóng người từ bóng tối bước ra, một người đàn ông xăm đầy mình, lực lưỡng, thách thức nhìn Vương.

- Long Tề!

Hắn nhấc môi khi thấy Long Tề xuất hiện, lão Tề nắm chặt tóc An Nhiên, kéo mạnh ra đằng sau.

- Thật quý hóa khi ngài còn nhớ đến ta, cô gái này xem ra rất quan trọng với ngài đúng không!

Thuần Mặc nhìn An Nhiên bê bết máu, bỗng dưng hắn tràn ngập sự tức giận, chỉ muốn phanh thây lão Tề ra, nhưng tất cả đều ẩn sau sự lạnh lẽo của hắn.

- Lão Tề, từ lúc lão không giành được cái ngôi Vương này, lão vẫn còn thù hận với ta sao?

Long Tề bật cười nhưng ánh mặt lại tức giận, bàn tay nắm chặt lại làm nổi gân tay trên cánh tay lực lưỡng.

- Phải, ta hận, hận lúc đó không gϊếŧ chết nhà ngươi, hận lúc đó không bắn hết tất cả lũ giai cấp quý tộc đó, chính tụi mày đã đẩy tao vào bước đường cùng này.

Tiếng nói rít ra chua chát.

- Vậy ngươi muốn ta làm gì để chuộc lại con tin?

- Bước lên đây, chỉ mình ngươi, nếu đàn em của ngươi theo thì con nhỏ này chết đừng trách ta, ngươi cũng đừng mong ra hiệu đàn em ngươi lẻn vào, người của ta đã canh gác cả ngôi nhà này.

Vương không nói gì, tiến về phía ngôi nhà, hắn bước từng bước lên lầu, tiếng cọt kẹt cũ kĩ của ngôi nhà làm cho bầu không khí thêm nặng nề. Hắn đứng trước cửa phòng, nơi Lão Tề cùng đàn em đang đợi.

Ánh mắt rơi vào An Nhiên đang thở dồn dập, cô mất máu quá nhiều, máu chảy từ đầu xuống, cô vừa bị chúng đập tàn bạo.

- Lão Tề, ngươi làm con tin thoi thóp sắp chết đến vậy rồi muốn đe dọa ta sao?

Lão Tề cười vang phòng, ánh mắt bỗng trở nên tức giận, đầy căm phẫn

- So với những gì ngươi làm với ta thì ta chưa gϊếŧ con nhỏ này là bao dung lắm rồi.

- Vậy Lão muốn ta làm gì thì mới thả con tin?- Hắn chậm rãi nói

- Chết đi!

Long Tề rít ra từng chữ từ kẽ răng, lão chỉ muốn Vương biến mất khỏi thế giới này. Thuần Mặc cười lạnh một tiếng, đôi mắt tím tĩnh lặng, dường như không quá bất ngờ trước câu nói đó.

- Thế muốn ta chết kiểu gì?

An Nhiên gắng gượng mở đôi mắt, nghe được câu nói đó của Vương, cô cố gắng dùng chút sức cuối cùng lắc đầu, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Long Tề ném khẩu súng về phía Vương, hiểu được ý của lão, Vương cầm lên không chút ngần ngại.

- Nếu ta chết, làm sao có thể chắc chắn ngươi sẽ thả con tin?

- Ta lấy danh dự của mình ra thề sẽ thả cô ta và không động đến cuộc sống của ả.

Thuần Mặc ngắm nhìn khẩu súng, cười nhếch môi

- Long Tề, lão còn danh dự à? Bắt cóc một người con gái rồi uy hϊếp ta thì lão làm gì còn thứ đó.

Long Tề tức điên, hét âm lên

-Mẹ kiếp, bắn đi không ta sẽ gϊếŧ con nhỏ này.

An Nhiên bỗng chốc run lên bần bật, cô hoảng hốt nhìn Thuần Mặc đang giơ khẩu súng lên đầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra.

- Vương... Xin ngài...

Tiếng nói yếu ớt làm hắn dừng lại, đôi mắt tím nhìn vào người con gái nhỏ bé kia, bỗng có một chút gì đó dịu dàng len lỏi

- An Nhiên, lần đầu thấy cô khóc đấy!

Pằng!

Tiếng súng vang lên xé tan bầu không khí, tim cô bóp chặt lại, cảm giác khó thở ào tới.

Bóng người ngã quỵ xuống, không phải là Vương mà là Lão Tề. An Nhiên rơi vào lòng Thuần Mặc, cảm nhận được mùi hương quen thuộc, tâm hồn cô dường như được trấn an.

- Vương, ngài không sao chứ?

Dực từ ban công chạy vào phòng, chả mấy chốc người của Vương đã thâu tóm được Lão Tề.

Long Tề chỉ bị bắn vào vị trí gần tim, lão xanh mặt, phẫn nộ gào thét:

- Tại sao lũ tụi bây có thể vào được đây, người của ta đã bao lấy cả khu này rồi mà, mẹ kiếp.

Vương bế An Nhiên lên, ánh mắt lạnh lẽo như muốn gϊếŧ chết Lão Tề, giọng nói trầm thấp nhưng tràn đầy sự khinh bỉ

- Người của ngươi có thể thắng được người của ta? Lão Tề, sự ảo tưởng của người vừa gϊếŧ chết cả gia tộc ngươi đấy.

Thuần Mặc quay người bước đi, để lại một câu

- Gϊếŧ hết, không để chừa một tên!

- Vâng!

An Nhiên nghe vậy bất giác tay nắm chặt lấy áo hắn, Thuần Mặc nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch vì mất máu, khẽ đặt tay mình lên tai cô, đẩy nhẹ đầu cô vào ngực mình

- Cô tốt nhất không nên nghe thấy những âm thanh đó.

Tiếng súng xả đạn vang lên đầy kinh hoàng, ngôi nhà hoang chả mấy chốc đã tràn ngập sắc màu đỏ của máu. Hắn đưa cô vào xe, lập tức tự tay lái về biệt thự.

An Nhiên gần như sắp mất ý thức, trước mắt cô chỉ là bóng dáng lạnh lẽo của hắn, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, cô không thể ngăn sự run sợ đang ập tới.

Hắn vẫn im lặng, chiếc xe lao nhanh xé toạc màn đêm, chả mấy chốc đã về đến dinh thự.

- Marie, lập tức đưa người đến chữa thương.

Vừa tắt chiếc điện thoại, một đoàn người đã mang cáng cứu thương đến, An Nhiên được đặt lên và đưa đến phòng cấp cứu.

Thuần Mặc không đi theo cô, đôi mắt thể hiện một cảm xúc hỗn tạp, hắn bỗng thấy khó chịu, bỗng thấy bản thân thật vô dụng, bỗng thấy tức giận. Dựa người vào chiếc xe, hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời đen tuyền không một ánh trăng hay vì sao.

Meow!

Chú mèo không biết từ đâu đến dụi vào chân hắn, uốn người nũng nịu quanh hắn, cất lên tiếng kêu mỏng manh.

Hắn ngồi xổm xuống, nâng nhẹ chú mèo lên, đôi môi khẽ nở nụ cười nhạt

- Mày từ đâu đến thế, không nên đến đây đâu.

Chú mèo ngơ ngác nhìn hắn rồi lại cất tiếng kêu, hắn cứ thế không biết đang suy nghĩ gì, chỉ ngồi đó, chăm chăm nhìn chú mèo.

Ở phía cổng gara xe ô tô, Dực đã chứng kiến toàn bộ sự việc, bàn tay nắm chặt lại, sự căm phẫn hiện rõ trên khuôn mặt

- An Nhiên, cô đã làm Vương thay đổi rồi! Ta không thể tha thứ cho cô.