Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 12: Tối nay ngủ yên giấc

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Trước quầy lễ tân khách sạn.

Nhâm Tường nhìn chằm chằm Lục Mạn Mạn hồi lâu, không xác định hỏi: "Cô là... fans hâm mộ của tôi?"

Lục Mạn Mạn sờ sờ mặt mình một cái, không mang khẩu trang W, khó trách cậu ta không có nhận ra mình đến.

Khẩu trang của W rất lớn, kết hợp với tóc mái che trước trán, cơ bản chỉ có thể nhìn được đôi mắt đen bóng. Nếu tháo khẩu trang xuống không người nào có thể nhận ra cô.

"Tôi không phải fans hâm mộ của anh." Lục Mạn Mạn nói: "Nhưng mà tôi là fans hâm mộ của Nguyên Tu."

Nhâm Tường cau mày, cô em này rất không biết làm người mà, mặc dù nhân khí của Nguyên Tu rất cao là không sai, nhưng mà cái loại chuyện trước mặt thần tượng khác lại nói mình là fans hâm mộ của người khác...

Được rồi, anh rất rộng lượng sẽ không để ý.

"Muốn Nguyên Tu kí tên à, nhưng mà bây giờ tôi có chút bận, vậy lần sau có cơ hội tôi sẽ giúp cô đòi ký tên." Nhâm Tường dắt cô gái bên cạnh lên lầu: "Bye bye nha."

Lục Mạn Mạn lần mò trong túi xách lấy ra mũ lưỡi trai đội lên đầu, nói: "Xin hỏi anh có số điện thoại Nguyên Tu không?"

Nhâm Tường thấy chữ X trên mũ lưỡi trai, ngẩn người lập tức.

"Cô..."

Anh đi tới bên người Lục Mạn Mạn, tường tận xem xét mũ lưỡi trai của cô, kinh ngạc nói: "Cô là fans hâm mộ của W? Fans hâm mộ của W bị Nguyên Tu đè ở phòng vệ sinh nam hắc hắc hắc?"

Cô không hiểu nói: "Cái gì hắc hắc hắc?"

Nhâm Tường vội vàng nói: "Ah, hiếm thấy à, lão Nguyên đội của chúng ta xử nam kiên cường chính trực nhiều năm như vậy ha ha ha không nghĩ tới lật thuyền ở Manhattan, vượt qua Thái Bình Dương mênh mông ngàn dặm gặp một em gái thật là... lợi hại!"

Anh đưa một ngón tay cái với cô.

Lục Mạn Mạn hoàn toàn nghe không hiểu anh ta đang nói cái gì, chỉ hỏi: "Anh có phương thức liên lạc của Nguyên Tu không?"

Nhâm Tường vội vàng nói: "Muốn phương thức liên lạc cái gì chứ em gái à cùng anh Tường trở về căn cứ, đưa em đi tìm anh Nguyên Tu."

Cô gái bên cạnh cau mày nói: "Không thuê phòng sao?"

Nhâm Tường nói: "Hôm nay có chút việc mà, em gái ruột đường xa tới anh phải đưa em ấy về, hẹn lần sau ha."

Cô gái kia thở phì phò rời đi.

Nhâm Tường đưa Lục Mạn Mạn đến căn cứ câu lạc bộ chiến đội X.

Câu lạc bộ tọa lạc ở khu biệt thự dưới chân núi Minh Dương nội thành đại học, môi trường tốt đẹp, cách thành phố không xa, bên cạnh chính là Đại học B, ăn cái gì mua cái gì đều rất thuận lợi.

Biệt thự rất lớn, hai tầng, sắc thái đen trắng, cửa sổ sát đất tứ phía vô cùng có hơi thở hiện đại.

Dãy núi liền nhau phía sau cũng trầm tĩnh nghiêm túc trong bóng đêm, núi Minh Dương chắc là sân huấn luyện của bọn họ bình thường, loại thi đấu người thật chuyên nghiệp này, vùng núi đất hoang là sân huấn luyện thường thấy nhất.

Những năm trước đây sau khi trò chơi《 PUBG》 đỏ lên, PUBG thi đấu người thật nổi dậy, giống như cs người thật năm đó cuốn toàn bộ thế giới, trở thành một chuỗi công nghiệp thịnh vượng.

Ngoài các cuộc thi đấu chuyên nghiệp ra, cũng có không ít trò chơi đấu không chuyên, do thương gia nhận thầu một vùng miền đồi núi, mở phát triển thành chỗ thi đấu, ai cũng có thể tham gia.

Quy tắc trò chơi rất đơn giản, tranh đoạt vật trang, các loại tư thế các loại thể vị "gϊếŧ người" cùng bị gϊếŧ, thắng ăn gà... Việc bắn súng giả trong trò chơi về cơ bản là một hoạt động không có não, ai cũng có thể dễ dàng bắt đầu, so với trò chơi mà nói, loại thi đấu thực chiến này, không chỉ càng kí©h thí©ɧ hơn, mà còn có thể rèn luyện thân thể.

Cho nên hình thức trò chơi này một khi phát hành, cuốn sạch đại giang nam bắc, được hoan nghênh rộng rãi, thậm chí rất nhiều hội đoàn liên quan bên trong nhiều trường đại học bắt đầu tổ chức loại thi đấu này.

Thi đấu chuyên nghiệp của Trung Quốc mặc dù đánh không tốt, nhưng lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự quan tâm và nhiệt tình của mọi người khi tham gia trò chơi này, chính phủ cũng ủng hộ mạnh mẽ, cường quốc mạnh toàn dân mạnh.

***

Trăng cao nhành liễu.

Nhâm Tường đưa Lục Mạn Mạn về căn cứ.

Bên ngoài sân, một con chó đen thuần chủng nằm trên bãi cỏ, thấy có người lạ đến, sủa ẳng ẳng mấy tiếng, Nhâm Tường làm dấu một cái với con chó, Hắc Bối liền ngoan ngoãn nằm trên cỏ, không còn sủa nữa.

Nhâm Tường vừa mới mở cửa phòng, A Hoành mặc quần cộc chạy tới lấy nước, thấy Lục Mạn Mạn, tay cậu ta cầm ly run run.

Cố Chiết Phong nằm trên ghế salon chơi trò chơi "Oh" một tiếng, miễn cưỡng nói: "Người nào đó lại muốn bị phê bình rồi."

"Nhâm Tường, cậu ở bên ngoài làm bậy cũng được đi! Đã nói không cho phép mang em gái về căn cứ!" A Hoành mặc quần vào, buồn bã kích động: "Làm bậy cũng phải biết đúng mực, để cho đội trưởng biết thì còn lột da cậu."

Nhâm Tường cười híp mắt nói: "Đừng kích động, để cho tôi giới thiệu một chút, vị này là W..."

Lần này ngay cả Cố Chiết Phong cũng từ trên ghế salon ngồi dậy, A Hoành cũng ngẩn người, nhìn về phía Lục Mạn Mạn.

Lại nghe Nhâm Tường hắng giọng một cái, không nhanh không chậm nói: "Em gái hâm mộ của W."

"Cắt..."

Hai người không có tí sức lực nào: "Cậu không hẹn fans hâm mộ của chính mình, thay đổi hẹn fans hâm mộ của W."

"Tôi nào có bản lĩnh đó." Nhâm Tường cười hì hì nói: "Chỉ có đội trưởng mới có thực lực để hẹn fans hâm mộ của W đến."

Lời vừa nói ra, A Hoành nhìn Lục Mạn Mạn, càng nhìn càng quen thuộc: "Ai nha, em gái này không phải là đêm đó cùng đội trưởng từ phòng vệ sinh nam đi ra ngoài... fans hâm mộ của W mà."

"Đúng không."

A Hoành thấy hành lý trong tay Lục Mạn Mạn, khó hiểu hỏi: "Cô tới Trung Quốc?"

"Ừ, tôi tên là Lục Mạn Mạn, đến trao đổi học." Lục Mạn Mạn mỉm cười giải thích: "Ngay tại Đại học B."

"Ai nha cái đó thật là đúng dịp, Nguyên đội của chúng tôi cũng học ở Đại học B."

Lục Mạn Mạn tò mò hỏi: "Hóa ra anh ta vẫn là sinh viên."

"Cái này không có gì kỳ quái, hiện tại chiến đội chuyên nghiệp của Trung Quốc phát triển không hề đầy đủ giống như nước Mỹ, có thể không cần bằng cấp mà chuyên tâm đánh chuyên nghiệp, phần lớn đội viên bởi vì áp lực gia đình, vẫn sẽ một bên đánh tranh giải, một bên học, ví dụ như Nguyên đội."

A Hoành giải thích nói: "Có lẽ đây là nguyên nhân đội ngũ chuyên nghiệp của Trung Quốc không ra ngoài được, hoàn cảnh như thế, muốn thật sự so thể năng so sách lược, chúng tôi cũng không nhất định kém hơn người ta."

Lục Mạn Mạn gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy."

"Em gái, cô là ở chỗ này chờ Nguyên Tu sao?" A Hoành hỏi: "Trước đó cô liên hệ với cậu ta chưa?"

"Chưa, bởi vì cũng không phải là quá quen, nhưng mà ở Trung Quốc, tôi cũng chỉ biết anh ta, mới vừa gặp phải phiền toái nhỏ, chỉ là muốn tìm một chỗ ở một đêm, ngày mai đến trường báo cáo."

"Không phải quá quen." Khóe mắt Nhâm Tường cong lên một cái: "Cũng đã gì đó rồi còn không quen, người Mỹ các cô thật đúng là cởi mở nha hâm mộ hâm mộ."

Lục Mạn Mạn không hiểu: "Gì đó gì?"

"Ừ, chính là tại nhà vệ sinh nam..."

A Hoành dùng bàn tay đập cái "ba" ở trên đầu cậu ta, cướp lấy lời cậu ta nói: "Nguyên Tu tối nay về nhà, đoán là sẽ không về."

"A, không có sao, không cần làm phiền đội trưởng Nguyên Tu, chỉ là muốn tìm một chỗ ở một đêm, nếu như bên này các anh không có dư phòng, tôi có thể lại đi tìm một chút."

"Đừng." Nhâm Tường vội vàng nói: "Mặc dù phòng dư là để chúng tôi để đồ lặt vặt, nhưng mà bên này có sẵn một phòng, cô có thể tới phòng ngủ của anh Nhâm tôi, không có sao tôi ngả ra đất nghỉ hoàn toàn ok!"

A Hoành một cước đạp bay cậu ta: "Hồ đồ, phụ nữ của Nguyên đội cậu thử động não mà xem xem có bị đánh không."

"Ai ai, chỉ đùa một chút." Nhâm Tường nói: "Mạn Mạn cô có thể ngủ phòng đội trưởng hoàn toàn ok!"

"Đúng đúng đúng, cô ngủ phòng của Nguyên Tu." A Hoành nói: "Buổi tối nhớ khóa cửa kỹ, ai gõ cũng đừng mở, nhất là tên này."

Anh tiếp tục đạp mông của Nhâm Tường.

Lục Mạn Mạn do dự nói: "Vậy có cần phải gọi điện thoại cho Nguyên Tu không, hỏi ý của cậu ấy một chút, tùy tiện vào phòng cậu ấy như vậy không tốt lắm."

"Hoàn toàn không có vấn đề." Nhâm Tường nói: "Lấy quan hệ của cô cùng Nguyên đội hắc hắc hắc... Ngủ giường cậu ta coi là cái gì, người cũng là của cô rồi."

Lục Mạn Mạn cũng không phải nghe hiểu hết ý trong lời nói của cậu ta, nói: "Hắc hắc hắc?"

"Nguyên Tu nói quan hệ hai người rất tốt."

"Oh." Lục Mạn Mạn hé miệng cười một tiếng: "Thật ra thì không có đặc biệt tốt, nhưng mà bất luận như thế nào, cảm ơn các anh thu nhận tôi, nếu như thuận tiện thì xin báo một tiếng cho cậu ấy, cám ơn."

Cô cúi người trước bọn họ.

Nhâm Tường nói: "Tôi phát hiện cô em gái này giống W, đặc biệt thích cúi đầu với mọi người!"

A Hoành: "Cái này gọi là lễ độ, cho rằng ai cũng giống như cậu sao, cà lơ phất phơ."

Cố Chiết Phong ngáp một cái, nhàn nhạt nói: "Thần tượng cái gì fans cái gì."

A Hoành: "Lời này tôi đồng ý, thần tượng như A Tường đưa ra ngoài chính là một đám fans."

Nhâm Tường rầm rì không phục: "Đếm một chút trong hội có bao nhiêu thần tượng như tôi, nguyện ý hy sinh chính mình dỗ fans hâm mộ ngủ, tôi cảm thấy ban tổ chức cuộc thi nên trao cho tôi phần thưởng thần tượng quốc dân cần cù."

A Hoành: "Đừng làm mất mặt."

Cố Chiết Phong: "Ha ha."

***

Buổi tối, Lục Mạn Mạn tắm rửa thay đổi váy ngủ, sau đó đi vào phòng Nguyên Tu.

Phòng có mùi hỗn hợp của sách vở và đồ bằng gỗ nhàn nhạt, là một lại mùi rất sạch sẽ, nhàn nhạt.

Phòng không tính là bừa bộn, nhưng cũng không đặc biệt ngăn nắp, là căn phòng của con trai bình thường.

Trên bàn đặt đầy mô hình anh hùng Marvel, còn có một sa bàn mô hình rừng rậm [1], trong sa bàn có mấy chục tượng gỗ quân lục tiểu nhân, rải rác ở các ngõ ngách rừng rậm, bài binh bố trận.

[1] Sa bàn mô hình là cái giống như này nè:
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Loại sa bàn này Queen cũng có, dùng để toàn đội phân tích sách lược thi đấu.

Trên giá sách chi chít một loạt các sách về quân sự, dĩ nhiên bên trong cũng trộn lẫn một ít tài liệu giảng dạy kinh tế.

Lục Mạn Mạn suy đoán Nguyên Tu là học kinh tế tài chính.

Là một chuyên gia nha.

Cô ngoan ngoãn nằm lên giường, hành lý để ở cạnh cửa, phạm vi hoạt động của cô rất nhỏ, rất sợ sẽ làm lộn xộn bất kỳ vật gì trong phòng.

Dù sao cũng là phòng người khác, đường đột quấy rầy đã vạn phần có lỗi, càng không thể tùy tiện đυ.ng loạn.

Trên giường có một gối ôm phim hoạt hình thật to, đúng rồi, cô ở trên mạng kiếm tin tức của Nguyên Tu, thấy anh lúc phỏng vấn, nói lúc ngủ thích ôm cái gì đó.

Còn có đồng đội cười nhạo, nói rất không có tiết tháo, nói Nguyên Tu ở trên mạng mua gối ôm hình Aoi Sola [2].

[2] Aoi Sola là một nữ diễn viên Nhật Bản với các kiểu gợi cảm sεメy. và hành vi sεメ của cô mà được nổi tiếng.

Hóa ra chính là một cái gối ôm hoạt hình nha.

Lục Mạn Mạn đem gối ôm đặt ở trên ghế salon, sau đó rúc vào trong chăn, muốn gọi video cho ba ba, nhưng mà lại quên hỏi mật khẩu wifi câu lạc bộ, bây giờ khẳng định mọi người đều ngủ rồi, quấy rầy không tốt.

Cô dứt khoát gửi tin nhắn cho ba ba, báo bình an, sau đó tắt đèn ngủ.

Hôm nay là buổi tối đầu tiên tới Trung Quốc, mặc dù đường xá có chút trắc trở, nhưng mà khá tốt, tìm được chỗ đặt chân, hơn nữa còn gặp bạn cũ, không, phải nói là đối thủ cũ, còn ngủ trên giường xốp lớn của đối thủ cũ.

Thật là kinh nghiệm kỳ diệu.

Cô đắp chăn che kín, hít thở, trong chăn như có như không, mang theo một chút mùi của Nguyên Tu.

Giống như là mùi thuốc lá, lại như cây đàn hương.

Ban đêm ở nước ngoài đặc biệt yên tĩnh, cô chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán, người nào đó có thể về không?
« Chương TrướcChương Tiếp »