Chương 2: Thập Nhị Canh Ngọc

Có lẽ cũng chỉ còn cách này, tiểu đạo sĩ Trường Lưu Phái tư lự một hồi rồi quay sang bên nói với Tuế Phong:

- Vậy ngươi kiếm chiến phục của Tĩnh Thần Điện giúp ta.

Hôm nay là mười năm tháng sáu, tiết trời vào giữa hạ, mới sáng sớm bầu trời vẫn trong xanh êm dịu , một vài tia nắng ban mai yếu ớt xuyên qua tán anh đào rực rỡ, rớt xuống trên vai một thiếu niên dáng vẻ nho nhã, đôi tay thanh thoát như ngọc của chàng đang nắm chặt lấy vai của lục y tiểu đạo sĩ chừng mười bốn mười năm tuổi. Vẻ mặt lo lắng, hắn nói với tiểu đạo sĩ:

- Vi Thượng Thế hay là ngươi đừng đi nữa. Hoang núi cổ đó quá nguy hiểm, theo ta biết đó là nơi ẩn nấp của một hung thú thượng cổ. Ta không thể để ngươi đi nạp mạng cho nó được.

Thiếu niên có chút bực dọc nói:

- Tuế Phong, ngươi làm gì vậy? Không phải chính ngươi bày kế giúp ta hay sao?

Lục y đạo sĩ mái tóc cột cao, sợi tóc mai tán loạn trong gió, thần sắc hắn vốn băng lãnh nay lại hiện lên vài phần đau lòng suy tư. Hắn cau đôi mày sắc lạnh như họa, ngữ điệu lạnh lùng nói:

- Khó khăn lắm ta mới tra ra tung tích về Huyết Phù. Chuyện này liên quan trực tiếp đến sự việc Bách Nhược Lâu của mẫu thân ta năm xưa. Ta không thể không đi.

Tuế Phong thấy được sự kiên định trong ánh mắt tiểu đạo sĩ, hắn trầm ngâm nhìn tiểu hài tử, tuy khuôn mặt vẫn còn mang vẻ non nớt, ngây thơ của trẻ con nhưng thần thái lại toát lên vẻ an tĩnh của người trưởng thành. Hắn nói:

- Ta phải hoàn thành nốt việc sư phụ giao phó lên không thể đi cùng ngươi được, hay là ngươi chờ ta thêm một ngày ta sẽ cùng ngươi tới đó tra xét.

Tiểu đạo sĩ liếc nhìn lại hắn đáp:

- Không được. Nếu đến muộn thì sẽ bị người ta cướp mất. Đám Thiền Vu Sư sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Ta cần đi ngay. Tin tức đã lan rộng khắp giang hồ, ta không thể chậm trễ.

Vẻ mặt thiếu niên hiện lên vài phần bất lực, hắn biết những chuyện mà Vi Thượng Thế đã quyết làm thì không ai có thể ngăn được. Hạ Tuế Phong chỉ có thể lấy ra bảo vật trấn tộc để hỗ trợ Vi Thượng Thế, hy vọng không có hắn ở cạnh hảo bằng hữu của hắn vẫn sẽ bình an vô sự.

Hạ Tuế Phong đặt vào tay Vi Thượng Thế bảo vật Thập Nhị canh Ngọc, Thập Nhị canh Ngọc là một chí tôn bảo vật bằng vàng nạm ngọc, điêu khắc theo hình phượng hoàng rất tinh xảo , hắn nhẹ giọng nói:

- Hãy cẩn thận. Đến lúc nguy cấp Thập Nhị Canh Ngọc sẽ thay ta bảo vệ ngươi.

Vi Thượng Thế tuy không hề biết về lai lịch của chiếc vòng, nhưng vì thời gian gấp rút nên hắn cũng không hỏi lại Tuế Phong. Vi Thượng Thế đeo vòng vào tay, khẽ gật đầu. Giữa rừng hoa đào hồng thẫm bạt ngàn, thiếu niên bóng dáng trầm mặc lặng lẽ quay người rời đi.

Bây giờ hoang sơn cổ đại Mạc Địa đang là mùa hạ, từng lớp cát bụi bay trong gió trải dài hàng trăm dặm, không một bóng người, lại càng làm tăng vẻ hoang tàn sơ khai của hoang địa này. Giữa hoang mạc khô cằn thân ảnh thiếu niên mông lung trong ánh nắng gắt chói chang, Vi Thượng Thế nheo mắt thầm nghĩ:

- Mình lạc đường rồi. Phải làm sao đây ?