Quyển 1 - Chương 31: Bởi vì em luôn ở cạnh anh

Eun Ri nhìn Ka Hee khuất bóng mà thầm cảm thán. Chà, vậy là cô ấy cũng đã nhận ra là thích "anh ấy" rồi phải không ta?

Ka Hee đem theo một chiếc cặp l*иg chứa đầy bánh gạo và một vài xu lẻ. Bây giờ cô cũng chưa biết đi đâu, nhưng nếu không tìm được thì cô sẽ về nhà đợi.

Giờ này đã trễ rồi nên không thể ở lại công ty được, hơn nữa có khả năng là Jun Seok chưa ăn gì.

Cô đi theo lối đi học về mà ngó quanh quất. Lần trước ngắm pháo hoa cũng là ở chỗ này. Một con đường tối. Có lẽ nơi sáng nhất chính là khu vực xung quanh máy bán nước tự động.

- Anh Jun Seok! Anh làm gì ở đây vậy?

Jun Seok ngồi trên băng ghế bên cạnh máy bán nước. Gương mặt lạnh lùng cao ngạo khác hẳn phong thái hằng ngày.

- Ka Hee? Em làm gì ở đây?_ Jun Seok ngước đầu lên thấy cô liền hỏi lại. Ka Hee bước đến, ngồi xuống bên cạnh anh.

- Em đi tìm anh!_ Ka Hee đáp, rồi mở cặp l*иg chứa bánh gạo rồi đẩy đến cho Jun Seok_ Em nghĩ anh chưa ăn gì nên mang đến cho anh đây.

Jun Seok nhận lấy cặp l*иg của Ka Hee rồi cảm ơn cô nàng một tiếng. Mới đầu ăn có vẻ rất từ tốn nhưng càng ngày càng ăn đến ăn để như một con hổ đói. Ka Hee mỉm cười đắc ý rồi đứng dậy đi đến máy bán nước, bỏ vào vài xu lẻ và lấy ra một lon nước tăng lực.

- Anh ăn chầm chậm thôi, uống nước nữa này.

- Ảm..ơn..e!_ ( Cảm ơn em!)

Ka Hee nhìn Jun Seok ăn mà chợt phì cười. Cô tự hỏi rốt cuộc phong thái lạnh lùng băng lãnh vừa nãy biến đi đâu mất rồi?

Một lúc sau, Jun Seok đã xử lí xong chỗ bánh gạo mà cô mang đến. Anh uống một ngụm nước, sau đó tựa lưng vào băng ghế thở hắt ra.

- Sao em biết anh ở đây?

- Em đi lang thang thì thấy anh thôi_ Ka Hee đáp bừa. Cô không nghĩ rằng gặp được anh lại dễ như thế, nhưng đây có lẽ là chỗ duy nhất mà cô nghĩ đến.

- Con gái đi một mình vào ban đêm rất nguy hiểm_ Anh không nhìn cô, nói.

- Em vẫn chưa xảy ra chuyện gì_ Ka Hee cầm cặp l*иg đứng lên_ cuối cùng em cũng tìm được anh rồi mà, cùng em về nhà đi.

Thấy Jun Seok vẫn cứ ngồi lì trên ghế, mặt thì cúi gằm, Ka Hee nghiêng đầu.

- Anh sao vậy?

Cô còn tưởng anh sẽ tiếp tục giả câm giả điếc, đến lúc cô gần như mất hết kiên nhẫn thì anh lên tiếng.

- Anh không muốn về nhà.

- Lí do?_ Ka Hee lại đến bên ngồi xuống cạnh anh.

-.....

- Bởi vì bác trai bắt anh đi du học à? Nên anh muốn trốn? Hay là vì anh không thích bố mình vì bác ấy ngăn cản mơ ước của anh?_ Ka Hee hỏi, nhưng giọng như đang chất vấn.

- Không phải. Chỉ là một chút mâu thuẫn khiến anh không muốn về nhà_ Jun Seok lí nhí nói.

Ka Hee im lặng. Vì cô biết anh sẽ nói tiếp.

- Anh không hiểu. Rõ ràng bố biết anh không thích làm những công việc đó nhưng luôn bắt anh phải theo ý ông ấy. Trước đây anh không hề phản kháng, cốt là vì không muốn bố thất vọng, nhưng lúc đó ông cũng không ép anh như bây giờ.

Jun Seok bực mình nói. Ka Hee chợt nhận ra, từ trước đến giờ ngoại trừ việc thấy anh mỉm cười dịu dàng hoặc trưng ra khuôn mặt tú lơ khơ thì anh cũng chưa từng có một cái nhăn trán nhíu mày, đừng nói đến điệu bộ bực tức như lúc này.

- Có lẽ bác trai cũng là vì muốn tốt cho anh thôi. Cha mẹ luôn luôn có những nỗi khổ riêng mà_ Ka Hee mỉm cười nhẹ nhàng_ Em cho rằng, bác trai nghĩ mơ ươc thành idol của anh rất gian nan khổ cực nên không muốn anh dính vào. Anh sinh ra đã là cậu ấm được ăn thìa vàng, con đường đi rải đầy hoa hồng không đi lại chọn con đường khổ cực mà tầm thường...

Ka Hee nói một hồi mới nhận ra mình hơi quá lời, vội bịt miệng:

- Em không có ý bảo idol tầm thường...

- Không sao, anh hiểu. Có lẽ bố anh đã nghĩ những điêu em đã nói. Em không nói sai đâu..._ Jun Seok trở lại con người vô tâm lạnh nhạt, mỉm cười nhẹ nhàng.

- Có thể bác trai cho rằng vì ước mơ không biết tương lai ra sao mà bỏ qua hiện thực tốt đẹp phía trước quả là không tốt, nên mới ép anh đi du học để từ bỏ ước mơ_ Ka Hee nói xong hơi bặm môi một cái_ Em mong anh có thể theo đuổi mơ ước đến cùng, nhưng bác trai cũng đã quản lí tập đoàn hơn hai mươi năm, ắt hẳn có chút mệt mỏi. Em cũng nghĩ rằng bác trai hơi quá đáng, nhưng đặt vị trí vào một người bố, việc này cũng là muốn chăm lo cho con trai, không có gì sai trái.

- Nếu anh muốn làm tốt cả hai thì đó chính là cách khiến bác trai không ngăn cản anh làm idol nữa. Nhưng nếu anh chịu đi du học thì việc debut sắp tới của anh sẽ bị trì hoãn, còn nếu anh ở lại đây thì việc học trong nước thực sự rất khó khăn. Việc làm tốt cả hai thứ cùng một lúc lại càng khó hơn... Em cũng không biết phải đưa ra lời khuyên gì cho anh vào lúc này nữa...

Ka Hee nhíu mày nhăn trán suy nghĩ phương pháp giải quyết. Ngược lại, Jun Seok chỉ ngắm nhìn cô rồi mỉm cười.

- Em nghĩ, dù gì cũng là hai cha con, nếu anh và bác trai cùng nhau ngồi lại nói chuyện sẽ hiểu nhau hơn. Anh nên tìm cơ hội thuyết phục bác trai. Còn về việc đi du học, em nghĩ anh biết rõ việc cần làm là gì.

Jun Seok nhìn cô. Anh cuối cùng cũng biết phải làm gì, chính là không để cô phải chờ đợi. Bất luận thế nào cũng không thể đồng ý đi du học.

- Nghe có vẻ khó quá nhỉ?_ Anh nói, nhưng trong giọng lại pha chút ý cười.

- Anh sợ rồi à?_ Cô bông đùa hỏi.

Jun Seok ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm.

"Thật ra, anh sợ phải xa em hơn". Anh thầm nghĩ.

- Anh đừng lo quá. Em tin mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!_ Ka Hee cũng bắt chước anh nhìn lên bầu trời_ Em sẽ luôn ở cạnh anh, và giúp đỡ anh!

Jun Seok quay sang nhìn Ka Hee thêm một lần nữa.

Phải ha. Cô luôn ở bên cạnh anh mà. Như lúc này chẳng hạn?

Anh đút túi quần đứng lên, tiêu sái nói:

- Cùng về nhà thôi nào!

Sau đó, anh cầm cặp l*иg trong tay cô hiên ngang đi trước, cô lon ton chạy theo sau.

Đột nhiên, cô vòng tay ôm anh từ phía sau, thỏa mãn nói:

- Anh để yên, em đang có chuyện cần kiểm chứng.

Jun Seok ngạc nhiên không hiểu tại sao cô lại ôm mình, nhưng anh đang nghe rõ nhịp tim đập loạn của cô.

Thật trùng khớp, trái tim của anh cũng đang cùng nhịp đập với trái tim của cô.

Cảm giác này thật không giống với những lúc ôm người khác. Thật ấm áp, thật bình yên, thật đáng tin cậy.