Quyển 2 - Chương 49: Tán tỉnh

Theo điều tra, hàng tuần vào giờ này, tiểu thư Park Ra Yeon sẽ học ở Trung tâm Anh ngữ.

Daniel ngay từ sớm đã chuẩn bị rất chỉn chu. Anh mặc một bộ đồ không quá nổi bật nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng của người giàu có. Hơn nữa về tóc, Daniel nhuộm lại màu đen. Dù sao tóc đen mới là màu tóc tự nhiên của anh, chứ không phải tóc vàng. Daniel cũng cẩn thận chọn nước hoa có mùi dịu nhẹ. Anh đứng trước gương cả tiếng trời, cuối cùng cảm thấy mọi thứ ổn thỏa rồi mới đi, khóe môi lại cong lên rất vui vẻ, trái tim cũng có lúc đập loạn. Khỉ thật, giống như là một chàng trai mới biết yêu vậy.

Chiếc Lamborghini giới hạn đậu trước cửa trung tâm, hiện giờ còn một tiếng nữa mới tan lớp, Daniel tranh thủ lấy iPad ra đọc tài liệu. Công việc tồn đọng khá nhiều, Daniel phê duyệt một số hồ sơ, chớp mắt đã gần sát giờ tan học. Daniel nhìn cửa trung tâm, học sinh đã ra về rồi, anh sửa soạn lại chút, sau đó bước xuống xe. Lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.

Park Ra Yeon soạn sách vở, cô đeo ba lô lên vai, tạm biệt bạn bè, sau đó ra khỏi lớp. Sau vài ngày cô cũng ngộ ra, dù sao tên bạn trai cũ đó cũng rất tệ bạc, bỏ đi cô cũng không tiếc. Rất nhanh Ra Yeon đã lấy lại được cân bằng. Hiện tại cô rất tốt, chỉ là phải mau chóng tìm người mới vừa giàu vừa đẹp nhà năm tầng có xe xịn khè mặt tên khốn kia trước.

Vừa bước ra khỏi cửa trung tâm, Ra Yeon bị ai đó chặn trước mặt. Không phải một, mà là hai người.

Một cô sinh viên đại học vô cùng diêm dúa và một chàng trai nghèo rớt mồng tơi nhưng thích thể hiện. Hay nói cách khác, người yêu mới của người yêu cũ của Ra Yeon và hắn ta đang đứng chắn trước mặt cô.

"Cô bé, đi đứng không thể nhìn đường chút sao?" Cô sinh viên nọ nhíu mày, quay sang níu níu tay người bên cạnh, vô cùng nhõng nhẽo: "Anh xem, giới trẻ bây giờ đυ.ng phải người ta cũng không biết xin lỗi. Người ta đau chết được à!"

Đυ.ng nhẹ làm gì căng. Ra Yeon rủa thầm trong lòng. Mà không biết ai đυ.ng ai đi?

"Ừ, bé cưng ngoan, chút về anh thương." Tên bạn trai kia (tạm gọi là anh Junho) vuốt vuốt má bạn gái: "Cô bé này lần sau phiền nhìn đường hộ, đυ.ng phải bảo bối của tôi, cô gánh không nổi đâu!"

Gánh không nổi? Đυ.ng phải tôi anh mới gánh không nổi. Ra Yeon chửi thề trong lòng, ngoài mặt vẫn im lặng bấu chặt quai đeo cặp trên vai.

Nếu hắn biết cô là con gái gia đình quyền quý, không phải sẽ như ruồi muỗi bu vào mật ngọt sao? Đáng tiếc, ruồi muỗi chỉ nên sống ở bãi rác.

Sau đó, anh Junho cưng chiều vuốt vuốt má cô bạn gái mới: "Vào xe đợi anh, ngoan, anh sẽ ra sớm."

Cô bạn gái lắc lắc hông, nhón chân hôn bạn trai mình, trước khi đi còn không quên lườm Ra Yeon một cái, bộ dáng ưỡn à ưỡn ẹo rời khỏi.

Mà Ra Yeon lại sợ quá đi thôi, hẳn là lườm cơ đấy.

Đợi cô gái kia đi mất, hai người mới đứng đối diện với nhau.

"Không phải chỉ cần lên giường thôi sao? Chúng ta có thể quay lại với nhau." Junho vừa nói vừa đưa tay sờ má cô, nhanh chóng bị Ra Yeon hất ra.

"Nếu chỉ gặp để nói mấy câu cặn bã đó thì phiền anh tránh xa tôi ra." Tưởng Ra Yeon cô lưu luyến à? Không hề! Bà đây có lưu luyến cũng là lưu luyến số tiền đã đổ vào họng mày!

"Bé cưng, ngoan, đây là cơ hội cuối cùng, em không là của anh thì còn là của ai?"

Hắn cười, cái điệu bộ mà Ra Yeon ghê tởm nhất. Cô cười lạnh: "Cảnh cáo anh, nếu bạn trai tôi thấy mặt tên thối anh, chỉ sợ chỉ cho anh vài đấm. Đến lúc đó thì đừng trách tôi."

"Nhanh như vậy đã có bạn trai?" Hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó à lên một tiếng: "Em định lừa ai? Không lừa được tôi đâu."

Ra Yeon trừng mắt, nhất thời không biết nói gì, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác. Điều này càng khiến Junho vui vẻ, hắn áp sát cô, bắt đầu buông lời trêu ghẹo.

Nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị cắt ngang.

"Thật vậy sao?"

Ô ô, một vị khách không mời mà đến. Hắn ta quay đầu, có chút khó chịu nhìn Daniel: "Anh là ai?"

"Bạn trai cô ấy." Daniel đi đến cạnh Ra Yeon, bộ dáng vô cùng phong lưu tuấn tú, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng bức người. Hô hô, Daniel chợt cảm thấy hôm nay lẽ ra mình nên ăn mặc đẹp l*иg lộn lộng lẫy hơn mới phải.

Ra Yeon ngẩng đầu nhìn anh, liền bị anh kéo vai đứng nép vào người, một động tác nhẹ nhàng này đã khiến cô hiểu rõ anh đang giúp cô xử lí tên khốn trước mắt. Động tác này rất tự nhiên, Daniel hơi vuốt vuốt từ tay cô xuống gần khuỷu tay, khiến Ra Yeon không thấy căng thẳng. Cơ bản điều này khiến trong lòng Ra Yeon có thêm tự tin cùng ấm áp, ánh mắt anh kiên định như thế, giống như người anh trai vậy.

"Hai người..." Junho nhìn hai người họ một hồi, sau đó cười khẩy: "Muốn diễn cũng phải diễn cho giống!"

"Muốn quay lại với bạn gái tôi, trước hết xem lại bản thân cậu so sánh được với tôi hay không." Daniel vốn dĩ không muốn nhiều lời với thể loại đàn ông hèn kém như thế này, anh ôn nhu cúi đầu, thì thầm vào tai Ra Yeon: "Mình đi thôi."

"Dạ" Ra Yeon sực tỉnh, cô vội gật đầu, trong lòng mơ hồ nhớ ra đã từng gặp anh mấy ngày trước. Daniel kéo tay cô vào xe, ân cần mở cửa xe, thắt dây an toàn cho cô. Anh quay đầu, có chút khinh thường nhìn Junho đang đứng trân trân một chỗ, sau đó vòng qua bên kia, ngồi vào vị trí lái xe.

Cuộc gặp gỡ diễn ra chóng vánh như thế, Ra Yeon chưa kịp tiêu hóa hết. Cô há miệng định hỏi, rốt cuộc chưa kịp nói thì anh liền cắt lời: "Anh vô tình đi ngang qua, thấy người quen gặp chuyện không hay nên giúp thôi."

"... Dạ." Mặc dù quan hệ của họ cũng không thân thiết thế đi? Ra Yeon vẫn lịch sự mỉm cười: "Em cám ơn anh."

"Lần sau còn gặp hắn cứ gọi cho anh, anh diễn cho trót vai." Daniel bâng quơ nói, thực chất là rất hồi hộp nghe câu trả lời từ cô. Nếu cô đồng ý, không phải anh sẽ có nhiều thời gian bên cô hơn hay sao?

"Vậy cũng được sao? Sẽ không làm phiền anh chứ?" Ra Yeon tròn mắt ngạc nhiên.

"Nhất định không phiền." Daniel đáp chắc nịch. Ra Yeon nhìn anh, cô hơi cúi đầu, hai tay đan lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thấy cô im lặng hồi lâu, Daniel hơi sốt ruột: "Sao vậy?"

"Dạ không, nếu còn gặp hắn em sẽ gọi điện nhờ anh." Ra Yeon đáp. Cô có chút cảm thấy hình như quan hệ của bọn họ tiến triển hơi nhanh? Bây giờ chính thức trở thành "người yêu hờ" rồi? Nhưng nếu anh là người ở quán hôm nọ, chắc chắn không phải có ý đồ xấu, hơn nữa cô cũng không có thành kiến, dù sao cũng là người quen của Ka Hee mà.

Có điều, cô luôn cảm thấy biết ơn anh, lần này lại phiền anh rồi.

Trong lòng Daniel nổi lên rất nhiều phấn khích cùng vui vẻ, anh nhất thời không nhận ra sự khác lạ từ cô, anh nói tiếp: "Được, quyết định vậy đi. Đói không? Chúng ta cùng đi ăn đi, anh biết một quán rất ngon."

"Vâng."

Sau khi Ra Yeon đồng ý, anh bẻ lái, nhanh chóng đến một nhà hàng Trung Hoa lớn.

Kế hoạch chinh phục tiểu thư Park Ra Yeon, bước đầu thành công.