Trong vài giây nhất thời tôi không kịp phản ứng được những gì anh đang nói.
Nhưng ngay sau đó tôi cũng chợt nhận ra là anh đang nói đến chuyện gì.
Chuyện là vừa nãy lúc anh chuẩn bị nấu nướng, tôi nhất thời xúc động ôm chầm lấy anh, miệng nói: “Em yêu anh.” Sau khi nhớ lại rồi mặt tôi bắt đầu trở nên đỏ phừng phừng như quả cà chua chín.
Tôi thầm mắng mình trong lòng: “Chết tiệt, sao lúc ấy không suy nghĩ gì mà cứ thế nói thẳng ra vậy hả con ngu này?”
Tôi trộm liếc mắt nhìn anh, thấy anh vẫn đang nở ra một nụ cười rạng rỡ như vậy khiến tôi cảm thấy hổ thẹn với lòng mình.
Thật là một pha tự hủy đến từ lòng đất, nghĩ lại quá trời xấu hổ rồi.
Trần Minh Viễn đứng dậy rồi đi đến chỗ tôi, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh làm tôi lo lắng tới phát run.
Anh chống tay lên bàn: “Sao vậy? Có thể nói chuyện đó được không em?” Và vẫn điềm đạm nói với tôi.
Người đàn ông này thật là… trước đây tôi đã bày tỏ hết cho anh nghe rồi, sao bây giờ lại hỏi như vậy chứ? Vừa nãy cũng đã nói đến thế rồi mà anh vẫn không thấy rõ thành ý của tôi sao?
Tôi mím chặt môi sau đó lại thả lỏng ra. Tôi biết chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi xoay ghế lại trực diện nhìn anh, thầm nuốt nước bọt nói ra hết những lời thật lòng trong trái tim mình, giọng nói run rẩy nhưng cũng không kém phần quyết liệt.
“Chính là… em nhận ra… trước giờ em vẫn luôn yêu anh chứ không đơn thuần là thích nữa… vừa rồi em chỉ nói ra cảm xúc thật của mình thôi…”
Tôi nói rất chậm rãi vì bản thân lúc này cực kỳ bối rối, cảm xúc rất hỗn loạn tới mức chân tay loạn xạ hết cả lên, giống như đang làm trò hề trước mặt anh vậy.
Trong không gian chỉ có hai người, tôi dường như cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức người bên cạnh cũng có thể nghe thấy được, nhanh đến mức trái tim có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực bất cứ lúc nào.
Người đàn ông ngồi trước mặt bây giờ thật không giống với trước đây, ánh mắt anh hiện lên tràn đầy tình yêu và du͙© vọиɠ, nhưng cũng không kém phần dịu dàng, ấm áp.
Trần Minh Viễn đưa tay áp lên má tôi, anh dùng ngón tay mình mà cảm nhận làn da đang một lúc nóng thêm kia.
Nơi đây đã đủ tĩnh lặng rồi lại càng thêm tĩnh lặng nữa, hơi thở của nhau mạnh đến mức đối phương đều có thể nghe thấy, làm cho bầu không khí trở nên vô cùng ái muội.
Anh dần sát lại gần tôi, khoảng cách gần như có thể chỉ tính bằng milimet.
Bàn tay anh dịu dàng nâng cằm tôi lên, khoảnh khắc đó trái tim tôi đập nhanh tới nỗi cảm thấy thật khó chịu.
Trước khi bắt đầu một nụ hôn, anh nhẹ giọng, nói với tôi một điều mà từ trước đến giờ tôi vẫn luôn muốn được nghe từ anh.
Không, chính xác là, tôi đã rất muốn nghe từ nhiều năm về trước rồi.
Giọng nói anh trầm khàn lại mang đầy vẻ dụ hoặc.
“Anh yêu em.”
Ngay sau khi dứt câu, môi anh liền đè xuống môi tôi, sự ấm nóng bắt đầu lan tỏa xuống khoang miệng.
Trong một buổi tối, đây là lần thứ hai anh đều chủ động hôn tôi.
Nhưng lần này khác với những lần trước, nụ hôn không vội vã cũng không có tính chiếm đoạt, thay vào đó là một nụ hôn thật nhẹ nhàng sâu lắng, tràn đầy tình yêu thương.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận từng hơi thở, từng cảm xúc được thể hiện qua cách mà chúng tôi gắn kết lại với nhau.
Trái tim tôi rộn ràng hết cả lên, mỗi khi nụ hôn đến thì nó như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy.
Trần Minh Viễn càng lúc càng thô bạo hơn, anh cạy răng rồi đẩy đầu lưỡi vào bên trong như muốn chiếm trọn lấy từng hơi thở của tôi vậy.
Tâm trí tôi như dần bị mê muội bởi nụ hôn sâu này, cho đến mãi sau đó chúng tôi mới quyến luyến rời nhau ra.
Tôi bị anh hôn sâu tới mức đôi mắt ứa ra một chút giọt lệ, khi nhìn anh lại có chút gì đó mờ mờ ảo ảo không thể rõ ràng.
Trần Minh Viễn dùng ngón tay khẽ lau nước mắt bên khóe mi, anh mỉm cười, sau đó đột ngột liền bế tôi ngồi lên bàn.
Tôi giật thót tới hét lên: “A! Anh làm gì vậy?”
Khoảng cách chúng tôi cũng không cách xa dù chỉ một centimet mà vẫn giữ nguyên như vậy. Trần Minh Viễn bế thốc tôi ngồi hẳn lên bàn, còn anh thì đứng cong người chống đôi tay sang hai bên, như đang ngăn cách không để cho tôi có thể tránh đi được. Dáng vẻ lúc này càng làm tăng thêm xúc cảm của du͙© vọиɠ nhiều hơn.
Nhưng bầu không khí hiện giờ đã không còn được bình thường nữa, Trần Minh Viễn ghé vào tai tôi, từng hơi thở phả ra rõ ràng.
“Anh có thể không?”
Tôi liền hiểu ra ý anh nói là gì, tôi thẹn thùng, bất giác cúi thấp đầu xuống và không thể nói ra được bất cứ lời nào. Nhưng anh thì khác, liền bắt đầu làm những động tác vô cùng kí©h thí©ɧ.
Điển hình như anh liếʍ nhẹ lên tai tôi, vừa nhột vừa khó chịu, không kìm được tôi rên nhẹ một tiếng.
“A… ưm…”
Tôi cắn môi chịu đựng, cố gắng kìm nén lại tiếng rên của mình.
Trần Minh Viễn lui người lại nhìn tôi, anh nghiêng đầu vẫn ghé sát vào mặt tôi như vậy, giọng nói trầm khàn cất lên: “Được không em?”
Đầu óc tôi sắp lên mây rồi, tâm trí liền trở nên trống rỗng, tôi vô thức gật đầu đồng ý.
Không đợi lâu hơn nữa anh liền đè môi của mình xuống hôn tôi, sự hoang dã của bọn tôi lúc này bắt đầu bộc phát một cách nhanh chóng.
Anh và tôi hôn nhau tới tấp, môi lưỡi quấn quít không ngừng, nước bọt cứ trao đổi với nhau một cách mạnh mẽ tới tràn ra khỏi khoang miệng.
Thật vội vã, những bước đi chúng tôi đều cởi từng món đồ của mình xuống sàn nhà, thậm chí lúc không để ý còn vô tình lui người vào bức tường lạnh lẽo.
Phần trên của anh không còn mảnh vải che thân, lộ ra một lượng cơ bắp vừa vặn lại trông chắc khỏe, còn tôi chỉ còn một chiếc áσ ɭóŧ ren màu đỏ đang mặc trên người.
Trần Minh Viễn cúi xuống hôn lấy cằm rồi lại hôn lấy cổ tôi, những nụ hôn vừa lướt qua đều để lại nhiều dấu vết nhỏ xinh xắn. Tay anh cũng không rảnh rỗi, liền đưa về phía sau cởi phăng thứ duy nhất còn che đậy lại trên cơ thể mình.
Anh ghé vào tai tôi, thấp giọng tràn đầy mị hoặc: “Em thật sự rất đẹp.”
Khi nghe được câu nói đầy kí©h thí©ɧ ấy lòng tôi nhộn nhịp hẳn lên, gương mặt nóng đỏ của tôi được tay anh áp vào, làn da liền cảm nhận được sự mát mẻ vô cùng dễ chịu.
Sau đó Trần Minh Viễn bế thốc tôi lên rồi đưa tới phòng ngủ của anh.
Lúc này tôi chỉ biết ôm chặt lấy anh, lát nữa hai đứa sẽ làm gì đương nhiên tôi biết rất rõ, chỉ là cảm giác hồi hộp này mãi không thể dứt được.
Trần Minh Viễn bế tôi đến phòng ngủ của anh, so với căn phòng phụ trước đây thì căn phòng này thật sự rất rộng làm tôi có chút kinh ngạc.
Anh bế tôi đặt xuống giường, hai đứa vẫn nhìn nhau đắm đuối như vậy một giây cũng không rời.
Tôi và anh không nói với nhau câu nào, như thể đã ngầm đồng ý rằng sẽ làm chuyện này đến cùng vậy.
Căn phòng tối tăm ấy chỉ nhận được nguồn ánh sáng duy nhất từ bên ngoài, ánh trăng chiếu sáng xuyên qua cửa kính giúp tôi nhìn thấy được cơ thể đầy săn chắc của anh.
Anh nhẹ nhàng hôn tôi và đẩy tôi nằm xuống giường, những việc cần phải làm ấy đều là anh làm hết, còn tôi chỉ biết hưởng thụ mà thôi.
Vốn trước giờ não tôi không phải não yêu đương, nên những chuyện như thế này lại càng không biết gì cả, đành phải để anh chủ động từng chút một.
Trần Minh Viễn lướt nhẹ qua làn da tôi, rồi anh hôn lên trán, hôn lên má, hôn môi, hôn cằm rồi trượt nhẹ xuống bên dưới. Đôi tay cũng rất bận rộn, anh nhẹ nhàng xoa nắn đôi gò bồng của tôi. Mọi thứ hết thảy đều kí©h thí©ɧ đến tột cùng.
Bên dưới có chút không chịu được, ngứa ngáy vô cùng, cơ thể tôi vô thức uốn éo như đang lướt trên mặt sóng vậy.
Trần Minh Viễn cũng cảm nhận được, anh nhìn tôi khẽ cười: “Khó chịu lắm sao?”
Tôi cắn môi nhìn anh, cổ họng như không thể lên tiếng, chỉ có thể gật đầu một cái.
Bản thân tôi cũng không biết hiện tại mình đang có biểu cảm như thế nào, chỉ biết rằng biểu hiện cũng rất… giống như anh lúc này vậy.
Tôi cảm nhận được cơ thể anh nóng lên như lửa đốt, làn da còn có chút lấm tấm mồ hôi. Ngay sau đó tôi thấy anh cởi nốt món đồ duy nhất còn lại đang mặc trên người mình.
Vì căn phòng chỉ có nguồn ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài nên tôi không thể nhìn rõ cái đó của anh lớn đến nhường nào…
Cả tôi và anh bây giờ đều không còn một mảnh vải che thân.
Là lần đầu tiên làm chuyện này nên tôi thật sự rất ngại ngùng, tôi chỉ biết cắn nhẹ ngón tay như giảm thiểu chút gì đó gọi là xấu hổ trên gương mặt mình.
Nhưng quả thực tôi nào biết điều đó lại khiến anh cảm thấy kí©h thí©ɧ hơn nữa chứ.
Trần Minh Viễn thấp người xuống, anh nhẹ giọng nói với tôi: “Đau thì hãy nói cho anh biết, đừng sợ.”
Tôi tin tưởng anh nên cũng gật đầu đồng ý.
Ở bên dưới tôi cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng đang chạm vào người mình, cảm giác râm ran làm tôi thật ngứa ngáy, khó chịu, đến mức muốn nó tiến vào bên trong mình ngay lập tức.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, lúc nó tiến vào bên trong, cơ thể tôi giống như bị xé toạc ra thành nhiều mảnh vậy, thật sự là rất rất đau.
Tôi không nhịn được miệng lập tức hét lên: “Aaaa! Đau quá!”
Nước mắt tôi chảy ra giàn dụa, cơn đau kinh khủng âm ỉ ở bên dưới ấy làm tôi không chịu được mà khóc thét lên.
Trần Minh Viễn biết được điều đó, anh nhẹ nhàng hôn lên từng giọt nước mắt đã chảy xuống rồi lại hôn lên khóe mi tôi, anh nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, có anh ở đây rồi.”
Cứ như vậy cho đến khi cơn đau dịu đi, trước khi tiếp tục anh còn hỏi tôi đã hết đau chưa, tôi cũng chỉ biết gật đầu.
Thứ đó của anh lúc này mới bắt đầu chuyển động, khi này tôi mới cảm thấy thoải mái hơn, và cảm nhận được sự khác biệt hơn hẳn so với lúc đầu.
Trong căn phòng tĩnh lặng với ánh sáng mờ ảo ấy, âm thanh ái muội vang vọng ra khắp nơi.
Cả tôi và anh đều chìm đắm trong sự sung sướиɠ.
Đầu óc tôi mụ mị dần không còn biết gì nữa, trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh, tôi loáng thoáng nghe được điều anh nói bên tai mình.
“Anh yêu em, yêu em rất nhiều…”