Chương 4

Khương Nguyên Bạch căn bản là không hề biết rằng hắn đã bị Nhan Vãn Thu kéo vào danh sách đen luôn rồi .

Rõ ràng là một người luôn đối với người xung quanh rất dịu dàng , chỉ lạnh nhạt đối với một người duy nhất , đây thật sự là một việc làm người khác không thoải mái .

Hắn nhìn nhìn bóng lưng người mặc đồng phục trắng ngồi ở giữa phòng học , càng nhìn thì trong lòng lại càng cảm thấy ngột ngạt .

Sau đó liền quấy rồi tới bạn cùng bàn đang chăm chỉ học tập :

“ Cậu có quen Nhan Vãn Thu không ? “

Bạn cùng bàn Quan Hạo Ân là một Alpha , có tin tức tố vị ớt cay , sau mỗi kỳ nhạy cảm của cậu ta kết thúc , thì trên người cậu ta vẫn luôn có một mùi cay nồng mãi không dứt .

Cùng với mùi dâu tây của Khương Nguyên Hạo trộn lẫn với nhau tạo ra một cái loại mùi kỳ lạ không chịu được .

Rất khó để cho người khác không hoài nghi rằng hai người bọn họ đang cùng nhau tạo ra một loại nguyên liệu hắc ám nào đó .

Quan Hạo Ân nhìn theo tầm mắt của hắn “ ô “ lên một tiếng , hoài nghi có phải do kỳ nhạy cảm của Khương Nguyên Hạo đến sớm hơn bình thường , cho nên cả người đều biến thành đồ ngốc rồi không

“ Đấy không phải là bạn học cùng lớp sao ? Đương nhiên là quen rồi .”

“ Không phải , không phải là đang nói đến kiểu chơi xã giao bên ngoài đâu .”

“ Thế thì là kiểu tìm hiểu sâu vào bên trong á hả ? “

Vẻ mặt của Quan Hạo Ân lập tức trở lên đa dạng .

“ Tôi khuyên cậu nên cẩn thận một chút , mặc dù cậu ta lớn lên không tệ , nhưng giới tính thứ nhất của cậu ấy cùng với tôi giống nhau đều là beta , mà tôi thì chỉ thích omega cùng với beta nữ thôi .”

Khương Nguyên Hạo có chút bất lực nhìn hắn càng nghĩ càng loạn nói :

“ Cậu có thể chỉ nghĩ tới mấy việc này không ? Ý của tôi là … “

Hắn nói được một nửa , liền không biết làm thế nào để có thể diễn tả suy nghĩ của bản thân .

Chả lẽ hỏi là quan hệ với Nhan Vãn Thu có tốt không ? hỏi vậy Quan Hạo Ân chắc chắn sẽ nghĩ là hắn hôm nay bị sốt tới ngu luôn rồi . Hay hỏi là có hiểu người kia không ? chắn là sẽ bị cho là cái đồ kỳ quái luôn .

“ Rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì ? “

Ánh mắt của Quan Hạo Ân đảo đi đảo lại giữa Khương Nguyên Bạch và Nhan Vãn Thu , hoài nghi hỏi :

“ Trước kia cũng không thấy cậu nhiệt tình quan tâm đến bạn học mới ? Lẽ nào cậu với cậu ta có thù ? “

“ Không có . “

Khương Nguyên Bạch miễn cưỡng cười

“ Tôi chính là muốn hỏi một chút , cậu có từng nói chuyện với cậu ta không ? “

Quan Hạo Ân còn cho là hắn muốn hỏi cái vấn đề gì to lớn lắm , cuối cùng lại đợi được câu hỏi như thế : “ Có nói . “

“ Nói gì kể nghe coi . “

“ ? “ Quan Hạo Ân nhìn chằn chằn đôi mắt sáng rỡ của Khương Nguyên Hạo , lại hỏi lại lần nữa : “ Cậu và cậu ta thật sự không có thù ? “

Cậu đừng có mà nông cạn như thế được không ? Tớ chỉ muốn hỏi một chút chuyện thì thì liền phải có thù à ?

“ Khương Nguyên Bạch bĩu bĩu môi

“ Là học sinh cấp 3 thì đừng có suốt ngày mơ mộng trở thành đại ca xã hội đen , ở đây là trong trường học chứ không phải sòng bạc , oke ? “

Quan Hạo Ân không ư hử gì nói :

“ Thì chính là mấy ngày trước có mượn bài thi của cậu ấy để so đáp án , cũng không có gì khác . “

“ Vậy cậu ấy nói gì với cậu ? “

“ Còn có thể nói gì được ? Chẳng qua là do kiến thức ở trong câu đó bị sai thôi . “

Quan Hạo Ân nỗ lực nhớ lại mấy chi tiết nhỏ ,

“ Nhưng mà cậu ấy cũng không để ý đến tôi là người lạ , thái độ và ngữ khí lúc nói chuyện đều rất tốt … , Ài! Cậu sao thế ? Làm gì mà to ra mất mát quá zậy ? Không sao chứ ? “

“ Tớ không sao , không cần để ý đến tớ . “

Khương Nguyên Bạch có chút vô lực , Cảm giác không biết có phải là bị Nhan Vãn Thu nhắm vào rồi không ? Nếu không tại sao luôn có cảm giác vẻ mặt của Nhan Vãn Thu như muốn bảo mình cách hắn càng xa càng tốt vậy ?

Mệt hắn trước đó còn cảm thấy tính cách của Nhan Vãn Thu vốn dĩ là như thế . Bây giờ nghe Quan Hạo Ân nói vậy , cảm giác chỉ là đơn thuần không muốn nói chuyện với hắn thôi chứ người ta cũng không phải đóa hoa cao lãnh gì .

Nhãn Vãn Thu hôm nay đã cùng Dâu Tây Dầm Đá hẹn nhau cùng đi phó bản , sau khi làm xong bài tập liền online , nhìn thấy tên Dâu Tây Dầm Đá trên bảng bạn bè đã sáng đèn , liền gõ ra một lời chào , sau đó đi lập đội .

Bình thường Dâu Tây Dầm đá luôn là một bộ dáng dư thừa tinh lực , giống như trên đời không có việc gì không thể thực hiện được .

Nhưng tối nay không biến vì sao , cả người đều uể oải , thẳng đến khi Nhan Vãn thu điều khiển nhân vật Không Sơn đi đến tìm , thì cô ấy nhìn giống như đang treo máy , hoàn toàn không để ý đến Nhan Vãn Thu .

Nếu như cứ đứng đây đợi Dâu Tây Dầm Đá thì cũng quá lãng phí thời gian . Nhan Van Tu liền cầm điện thoại lên , đổi thành số tài khoản dùng trong trò chơi , sau đó ở trong danh bạn tìm tìm được tên của Dâu Tây Dầm Đá , sau đó gửi tin qua :

“ Có đó không ? Mau vào đánh phó bản . “

Dâu Tây Dầm Đá liền trả lời bằng một cái meme , là một bé gấu trúc nhỏ đang lăn lộn trên đất khóc lóc .

Trong trò chơi , vị triệu hoán sư mặc nguyên một thân màu hồng cuối cùng cũng động đậy , cơ thể xoay vài vòng , chạy về phía trước hai bước , đến đứng cạnh chiêm tinh sư .

“ Cậu đợi chút nha . “ Dâu Tây Dầm Đá gõ chữ trong ô trò chuyện “ Tớ thay bộ đồ khác .”

Nhan Vãn Thu liền “ ân “ một tiếng , nhìn triệu hoán sư trước mắt dùng mấy giây để biến đổi tạo hình khác . Từ tóc hai chùm biến thành búi củ tỏi , đến khuôn mặt đều thay qua vài cái , mội hồi thì là dáng vẻ loli trong sáng , một hồi thì lại dán thêm mấy cái râu mèo lên trên má .

“ Cậu đây là đang muốn chơi trò chơi dâu tây thời trang à ? “ Nhan Vãn Thu nhìn cô ấy đổi tới đổi lui , không khỏi nghĩ đến mấy trò chơi thời trang trước kia nhìn thấy , “ Rốt cuộc thì trong tủ của cậu có bao nhiêu bộ đồ thế ? “

“ Được rồi , biết là cậu đang giục tớ rồi , đừng gấp , còn không phải do cậu bảo là bộ đồ tớ mặc trước không nhìn rõ kỹ năng à ? “

Nhan Vãn Thu không ngờ tới là nồi sẽ bị quăng lên đến đầu mình , trong nhất thời không bieets nói như nào . Dâu Tây Dầm Đá thì vẫn đang xoay vòng vòng trước mặt hắn , cũng không biết có phải đang thả ra mấy cái kỹ năng , làm cho Nhan Van Thu không nhận ra là bộ nào thích hợp .

Là một người chơi hệ kỹ thuật , tủ đồ của Không Sơn cũng chỉ có mấy bộ đồ ít ỏi , ngaoij trừ đen trắng xám thì cũng vẫn là đen trắng xám .

Càng không thể so với tủ đồ giống như bộ sưu tập của Dâu Tây Dầm Đá . Bây giờ thì người thúc giục lại biến thành Dâu Tây Dầm Đá , triệu hoán sư đáng yêu đang kéo giọng điệu hỏi :

“ Mau nói xem , cuối cùng thì bộ nào đẹp hơn . “

Trong trò chơi này phát hành mấy bộ trang phục đều theo kiểu vẻ ngoài thì phức tạp , màu sắc tươi sáng , một số ít trang phục đơn giản thì đều có ở trong tủ đồ của Nhan Vãn Thu .

Trong đó còn có số ít là quần áo chuyên dụng của chiêm tinh sư , vì để tăng thêm vẻ thần bí sâu xa của chức nghiệp này nên thiết kế riêng biệt .

Nhưng nguyên nhân chủ yếu cũng vẫn là muốn người chơi bỏ tiền ra mua những trang phục khác , nên mới thiết kế đơn giản như vậy .

Nhan Vãn Thu vào giây phút đó như được khai sáng đầu óc , lập tức nói : “ Hay là mặc đồ được thiết kế cho triệu hoán sư đi ? “

Dâu Tây Dầm Đá liền đứng lại . Sau đó đổi thành bộ váy dài màu hồng xanh đạt được sau khi mãn cấp .

“ Không phải bộ này . “

Nhan vãn Thu nói lại , “ Là cái bộ đầu tiên được hệ thống cấp lúc cậu chọn chức nghiệp triệu hoán sư á . ‘

Dâu Tây Dầm Đá hoàn toàn không ngờ rằng Nhan Vãn Thu sẽ chọn bộ đồ đó , đành phải lật tung cả tủ đồ lên để tìm , cuối cùng thì lật đến trang cuối cùng cũng tìm thấy .

Sau khi thay xong , Dâu Tây Dầm đá nhìn lại bộ trang phục này một vòng , sau đó gõ chữ hỏi lại :

“ Thì ra là cậu thích loại này à ? “

“ ? “ Nhan Vãn Thu cũng trả lời cô ấy một dấu chấm hỏi , nhưng cũng không đi tìm hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Dâu Tây Dầm Đá ,

“ Đi thôi , đánh xong còn phải đi làm bài tập nữa . “

Hắn và Dâu Tây Dầm Đá sinh cũng một năm , cũng học cùng một cấp .

Lúc mà hắn chơi trò chơi này thì vẫn là học sinh lớp 10 trầm mặc ít lời , lại gặp được một người chơi cởi mở như Dâu Tây Dầm Đá , hai người cứ như vậy mà chơi cùng nhau , trong trò chơi thì cũng coi như là biết rõ đối phương .

Vì giới tính của Dâu Tây Dầm Đá là nữ , mà Không Sơn lại là nam , nên hai người trong trò chơi giả trang một đôi người yêu , để thay đối phương đuổi đi mấy cái hoa đào nát .

Dâu Tây Dầm Đá mấy năm naynay như một , luôn thích thêm mấy từ biểu hiện ngữ điệu vào trong lúc nói chuyện , gõ chữ . Vừa nhìn đã biết là một muội muội mềm mại . Nhưng Nhan Vãn Thu hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ yêu đương trong game , cũng như là lười tìm hiểu xem Dâu Tây Dầm Đá ở trong hiện thực là người thế nào . Liệu có giống như những omega vừa nhu nhược vừa kiều khí khác .

Hắn vốn dĩ còn nghĩ là , để cho bạn nhỏ Dâu Tây Dầm đá này mặc trang phục tình nhân cũng với mình có chút quá đáng , làm cho Dâu Tây Dầm Đá cảm thấy không được tự nhiên .

Nhưng vị đồng đội này lại biểu hiện rất bình thường , còn phát huy được một thân ôn nhu lấp lánh , làm cho Nhan Vãn Thu cảm thấy được an ủi , để cho hắn không cần cảm thấy có lỗi . Dù sao thì bọn họ ở trong trò chơi chính là bạn tốt .

Giúp đỡ một chút cũng là đương nhiên , không cần quá câu nệ .

Quan hệ giữa hai người thì xem như là Dâu Tây Dầm Đá luôn nói chuyện không ngừng , còn Nhan Vãn Thu thì phụ trách nghe , thỉnh thoảng trả lời một câu .

Nhưng hôm nay tâm trạng của Dâu Tây Dầm Đá không tốt , sau khi thay quần áo thì vẫn luôn không nói gì .

Làm cho Nhan Vãn Thu không thể không nghi ngờ người này thật sự có chỗ nào đó không thích hợp .

Sau khi bọn họ đánh xong boss , Nhan Vãn Thu đem đa số vật phẩm rơi ra đều đưa hết cho Dâu Tây Dầm Đá , còn quan tâm một chút đến tinh thần của bạn học mới , liền hỏi :

“ Sao thế ? Tâm trạng không tốt ? “

“ Ừ “ Dâu Tây Dầm Đá trẻ lời , “ Tớ cảm giác hình như mọi người ghét tớ rồi . “

Chuyện mà Nhan Vãn Thu muốn nói khá lớn , trên đời này làm gì có ai đạt được sự yêu quý của tất cả mọi người đâu ? Hắn biết Dâu Tây Dầm Đá là một người rất dễ an ủi , phiền não đến rồi đi rất nhanh , chỉ cần rót cho chút canh gà là có thể hồi phục lại nguyên khí rồi .

Nhưng là lần này , hai tay của đang dừng lại ở trên bàn phím , muốn gõ ra một vài từ , nhưng trong đầu lại bật ra ba chữ “ Khương Nguyên Bạch “ , vẫn là một gương mặt luôn lạnh nhạt , đột nhiên có chút vô ngữ , có chút tức giận xông lên não .

” Không Sơn ? “

Dâu tây dầm đá sa sút tinh thần một chút , liền phát hiện ra đồng đội vẫn luôn không nói chuyện , “ Cậu sao thế ? Đang treo máy à ? “

“ Không phải . “

Nhan Vãn Thu trên mặt thì như không có việc gì , nhưng trong lòng thì tức giận không yên , Chỉ là nhớ đến một người , một việc làm tui không vui thôi . “