Năm đó Nhan Tri Thư rời quê đến nơi khác lập nghiệp ở tầng lớp trung lưu Omega, nhiều năm không gặp lại bạn bè. Giờ được quay về thành phố nơi ông sinh ra và lớn lên, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, không thể tránh khỏi việc tụ hội với ông bạn già.
Nhưng năm đó lúc Nhan Tri Thư rời đi, vẫn còn là cậu thiếu niên mới lớn, cả người toát ra sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Bao nhiêu năm trôi qua, cậu nhóc mới lớn ngày nào đã trở thành ba của một đứa trẻ, thật sự khiến những người khác không thể không thừa nhận, thời gian trôi qua thật nhanh.
Ba của Khương Nguyên Bạch là Khương Húc cùng với mẹ anh Trần Hoài Lan đều là Beta, chưa bao giờ gặp chuyện bất trắc gì về giới tính thứ hai, cho dù phải mặt đối mặt, ngồi nói chuyện với pheromone vị hoa hồng của Omega Nhan Tri Thư.
Hai người cũng không cảm nhận được hương vị của ông. Lúc Nhan Vãn Thu đi ngang qua, tỏ vẻ lơ đãng nhìn vào tấm dán ức chế được giấu sau cổ áo Nhan Tri Thư, thấy không có chuyện gì bất thường xảy ra thì mới yên lòng.
Cục đá trong lòng rơi xuống không được bao lâu, vừa quay đầu đã thấy Khương Nguyên Bạch đang ngồi ngay gần chỗ cậu, cảm giác không được tự do khiến cậu nghẹt thở.
Nhan Vãn Thu biết rõ tính cách của bản thân, cũng biết tại sao Nhan Tri Thư kiên quyết ép cậu đi gặp bạn ông, đơn giản là vì sau khi biết được hai cậu con trai bằng tuổi nhau, hai nhà muốn thuận lý thành chương tìm cơ hội cho họ gặp mặt, làm bạn tốt dưới sự chứng kiến của phụ huynh.
Nhưng tất nhiên, không phải ba mẹ cứ muốn là hai người có thể kết bạn.
Vì bữa tối chưa được mang lên, phụ huynh nhẹ nhàng ngồi một bên nói chuyện với nhau. Nhan Vãn Thu và Khương Nguyên Bạch ngồi trên ghế sô pha, người ngồi đầu ghế, người ngồi cuối ghế, khoảng cách ở giữa đủ chỗ cho ba người trưởng thành.
Tuy cậu và anh biết nhau, nhưng chỉ dừng lại ở giai đoạn quen biết. Năm nay Nhan Tri Thư phải chuyển công tác, ông đưa Nhan Vãn Thu về quê, cho theo học ở trường cấp ba mà anh đang học.
Khương Nguyên Bạch là bạn cùng lớp, nhận thức của Nhan Vãn Thu đối với anh chỉ là vị‘Bạn học xa lạ’. Mới khai giảng không bao lâu, dù hai người được phân cùng lớp, nhưng cũng không giao tiếp với nhau, việc cậu nhớ rõ tên anh là tốt lắm rồi.
Thật ra cậu vô tình nghe được người khác nhắc đến Khương Nguyên Bạch, có vẻ anh ấy khá nổi tiếng ở trường.
Sau khi ba mẹ hai người biết bọn họ học chung lớp, hưng phấn bừng bừng, cho rằng nếu là bạn học, chủ đề nói chuyện chắc sẽ rất nhiều.
Kết quả phụ huynh hai bên nói đến khí thế ngút trời, còn Nhan Vãn Thu và Khương Nguyên Bạch bốn mắt nhìn nhau, cả hai như hiểu ra gì đó, đồng thời cầm lấy điện thoại, định lướt Internet để giảm bớt cảm giác xấu hổ khi phải giả làm người quen.
“Nguyên Bạch.”
Trần Hoài Lan gọi anh
“Sao con lại ngồi đấy chơi điện thoại? Đừng để mẹ phải nói nhiều nhen.”
Khương Nguyên Bạch bất đắc dĩ sờ mũi, định bỏ điện thoại xuống nói chuyện với Nhan Vãn Thu, thì giọng Nhan Tri Thư lại cất lên:
“Có lẽ mấy đứa nhóc vừa mới phân lớp, sau này hai đứa thân nhau rồi, em còn lo lắng bọn nhóc sẽ không có chuyện gì để nói sao?”
Khương Húc cười tủm tỉm phụ họa, lúc này Trần Hoài Lan mới tạm thời yên lòng về mối quan hệ của bọn họ, thuận miệng hỏi:
“Tiểu Thu là Beta sao?”
“Đúng rồi. Những đứa trẻ khác mười lăm tuổi đã phân hóa, Tiểu Thu năm nay mười bảy tuổi, mà vẫn chưa có dấu hiệu phân hóa, chỉ có thể là Beta.”
Nhan Tri Thư cười nói
“Vậy còn Nguyên Bạch? Con là Alpha đúng không?”
Khương Nguyên Bạch đang trầm mặc bỗng bị gọi tên thì giật mình, mơ hồ ngửi được mùi trong không khí, nhưng chỉ có thế ngửi thấy mùi thơm của trà, không có mùi pheromone của anh.
“Nào, đừng căng thẳng.” Nhan Tri Thư ôn hòa nói
“Xem ra chú đoán đúng rồi.”
“Hừm, Khương Bạch là thế đấy, không biết nói đùa.”
Khương Húc buồn cười nhìn Khương Nguyên Bạch đỏ mặt đứng ngồi không yên,
“Hồi thằng bé còn nhỏ, mọi người luôn cho rằng sau này thằng nhóc sẽ là Beta, hoặc là Omega, ai ngờ cuối cùng lại phân hóa thành Alpha.”
“Làm Alpha cũng rất tốt.”
“Làm gì có Alpha nhà nào mẫn cảm hơn Omega? Chỉ có một mình Nguyên Bạch như vậy thôi.”
Trần Hoài Lan không hổ danh là mẹ, đem hết thông tin con trai tiết lộ ra ngoài
“Anh biết mùi pheromone của thằng nhóc là gì không? Là mùi dâu tây. Lúc Khương Bạch phân hóa còn làm cho bác sĩ phải kinh ngạc, chút nữa tưởng thằng nhóc là một O ngọt ngào cơ.”
Các bậc phụ huynh anh một câu, tôi một câu, kể chuyện hồi nhỏ của con mình, Nhan Vãn Thu và Khương Nguyên Bạch liếc nhau, có thể nhìn ra sự miễn cưỡng trong mắt đối phương khi bị ba mẹ bắt ép kết bạn.
Khương Nguyên Bạch giống y như lời Trần Hoài Lan nói, anh không giống những Alpha khác, da mặt rất mỏng. Lúc Trần Hoài Lan không chút bận tâm nói ra mùi pheromone, anh khó chịu cau mày, nhưng vẫn cẩn thận thu pheromone lại.
“Tôi luôn hy vọng Nguyên Bạch là Beta.”
Khương Húc nói
“Kỳ mẫn cảm của Alpha đã khó tiếp thu rồi, mà thằng nhóc lại đang ở tuổi dậy thì, mỗi lần đến kỳ mẫn cảm đều –-”
“Ba à?”
Khương Nguyên Bạch kịp thời lên tiếng, tránh cho ba tiếp tục lải nhải về giới tính thứ hai trước mặt bạn học cũ
“Con…”
“Biết rồi biết rồi, chừa cho con chút mặt mũi trước mặt chú Nhan và Tiểu Thu.”
Khương Húc vẫy vẫy tay, đúng lúc người phục vụ gõ cửa phòng, nhắc nhở bọn họ cơm đã được mang lên
“Lại đây ăn cơm tối.”
Công bằng mà nói, với tư cách là một Alpha đang trong giai đoạn dậy thì, Khương Nguyên Bạch ưu tú đến mức Nhan Vãn Thu không tìm ra được tật xấu.
Tuy anh dễ thẹn thùng xấu hổ hơn những Omega khác, nhưng lại có suy nghĩ thận trọng tinh tế, biết khống chế pheromone của bản thân, nói chuyện ôn hòa, khéo léo, hoàn toàn đối lập với một số thiếu niên Alpha chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone là đã kích động, hoành hành ngang ngược.
Nhan Vãn Thu chọc đũa vào thịt bò trong bát, cố gắng nhớ lại những lời miêu tả Khương Nguyên Bạch từ miệng bạn học khác, tuy ấn tượng sau khi nghe khá mờ mịt không rõ ràng, nhưng cậu đúc kết được một điều, đây không phải một A giả vờ làm con ngoan trò giỏi.
Bảo sao Nhan Tri Thư muốn Nhan Vãn Thu kết bạn với Khương Nguyên Bạch, ai cũng nói tính cách anh rất tốt, thân thiện hòa đồng, không biết bắt bẻ, cà khịa người khác, không phải sợ sau khi kết bạn, anh sẽ từ một “hảo friend” biến thành “cẩu friend”.
“Tôi sẽ gọi thêm một đĩa đồ ăn nhẹ.”
Khương Nguyên Bạch quay sang Nhan Vãn Thu, thấp giọng hỏi nhỏ
“Cậu muốn ăn bánh hạnh nhân hay bánh đậu xanh?”
Nhan Vãn Thu buông đũa xuống, mỉm cười xã giao:
“Ăn gì cũng được.”
Nhìn qua là biết Nhan Vãn Thu không có hứng thú hỏi đáp kiểu này, Khương Nguyên Bạch thấy mình nói chuyện xàm xí, một lát sau cũng im lặng.
Hai người gần nhau trong gang tấc, cách nhau cả ngân hà, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, mặt hiện lên mấy chữ ‘Phụ huynh nói chuyện nhiệt tình, không liên quan đến chúng ta.’
Nhưng cho dù im lặng chuyên tâm ăn uống như nào, Khương Nguyên Bạch vẫn bị điểm danh lên bảng trả lời. Nguyên nhân là vì luật sư Nhan Tri Thư đang kể lại một vụ án, về nam thanh niên Alpha cưỡиɠ ɧϊếp bạn học nữ Omega, làm người nghe phải xấu hổ và oán giận thay.
Trong phòng có ba Beta, một Omega, mình Khương Nguyên Bạch là Alpha. Lúc bọn họ nói đến vấn đề xã hội kì thị giới tính thứ hai, một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu anh, quả nhiên một giây sau có tiếng người hỏi:
“Nguyên Bạch, bình thường ở trường con có thích ai không?”
Anh đã đoán đúng: Cho dù thế nào, đời sống học đường và chuyện tình cảm, luôn là đề tài mà các bậc cha mẹ quan tâm nhất.
“Không có ạ.”
Tuy anh nói thật, nhưng Khương Nguyên Bạch vẫn cảm thấy mất tự nhiên khi nhắc tới vấn đề này, từ nhỏ anh thường xuyên bị Trần Hoài Lan cho xem phim thần tượng, mỗi khi nói tới chuyện tình cảm, anh lại phản xạ có điều kiện liên tưởng đến cốt truyện drama máu chó của phim thần tượng
“Con chỉ muốn chăm chỉ học hành.”
“Không có thật sao?”
Trần Hoài Lan không hề coi bạn học cũ Nhan Tri Thư là người ngoài, truy cứu hỏi,
“Con có nghe ba mẹ và chú Nhan nói gì không? Ba mẹ không bắt con phải yêu Omega. Chỉ cần con thật lòng, cho dù người đó là Alpha nam thì cũng không có vấn đề gì.”
“Mẹ.”
Khương Nguyên Bạch bảo rằng các bậc phụ huynh luôn lo con mình yêu sớm, chỉ có mẹ là muốn con mau chóng hẹn hò
“Con không gạt mẹ.”
Trần Hoài Lan lo lắng sốt ruột nói:
“Tại sao mẹ phải lo con không có người yêu? Không phải bởi vì con là Alpha nhưng rất giống Omega à? Cho dù Omega cũng không mít ướt như con.”
“…”
“Làm Beta cũng tốt, không bị pheromone hay vấn đề sinh lý ảnh hưởng, có thể yên tâm ở cạnh người khác.”
Khương Húc nói
“Tiểu Thu, con có thấy vậy không?”
Nhan Vãn Thu không ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng lại đem chủ đề này vòng tới đầu mình. Cậu nuốt không trôi cơm, miệng hơi phồng lên, không biết phải làm gì:Cứu cứu, cậu chưa bao giờ bị người khác hỏi về vấn đề tình cảm, nếu trả lời là
“Con cũng không rõ” thì có được không?
Tất nhiên Nhan Tri Thư rất mong chờ câu trả lời từ Nhan Vãn Thu, ông bày ra vẻ mặt ‘Haha, chết mày nha con.’ Ơ kìa ba sao lại thế?:>
Nhan Vãn Thu vội vàng sắp xếp câu từ trong lòng, đang nghĩ xem phải giải quyết như nào cho thật lễ phép mà không bị xấu hổ, bỗng nghe thấy giọng Khương Nguyên Bạch vang lên:
“Giới tính thứ nhất hay giới tính thứ hai cũng đều tốt hết, nhưng không phải vấn đề khiến chúng ta nhọc lòng. Cứ để mọi chuyện tùy duyên đi, sốt ruột làm gì?”
Khương Nguyên Bạch mở miệng giúp cậu giải vây, Trần Hoài Lan không nói gì nữa. Nhan Vãn Thu thầm thở phào nhẹ nhõm, định nhỏ giọng cảm ơn anh, lại phát hiện Khương Nguyên Bạch ngồi bên cạnh vẻ mặt nặng nề, chắc cũng không vui sướиɠ trong lòng.
Lời tuôn đến miệng nhưng không biết nói ra thế nào, cậu đành tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Nhan Vãn Thu như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, lý do cũng không có gì khác, chính là Khương Nguyên Bạch trông có vẻ không thích cậu. câu này nói ra còn hiểu theo một nghĩa khác.
Nhưng Nhan Vãn Thu cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu, cảm thấy anh có thái độ khó hiểu, không mấy thiện cảm với cậu.
Tuy ấn tưởng của cậu về Khương Nguyên Bạch không tệ lắm, nhưng nếu anh không muốn kết bạn, cậu cũng sẽ không chủ động tiến lên bắt chuyện.
Cơm nước xong xuôi, hai gia đình chào nhau rồi về nhà. Nhan Vãn Thu lên xe, đang ngồi ở ghế phụ lái thắt dây an toàn thì Nhan Tri Thư hỏi:
“Con cảm thấy Nguyên Bạch thế nào?”
“…”
Nhan Vãn Thu không biết nói gì
“Ba, ba hỏi như kiểu hôm nay con đến để hẹn hò vậy.”
Nhan Tri Thư không né tránh vấn đề này, thẳng thắn thừa nhận:
“Thật ra ba cũng có suy nghĩ này, nhưng không ngờ hai đứa lại là bạn học.”
“Vậy tốt nhất ba nên mau chóng vứt bỏ suy nghĩ này đi.”
Nhan Vãn Thu duy trì nụ cười lễ phép cả tối, cảm thấy khóe miệng bắt đầu tê rần
“Con không thân với cậu ấy.”
“Ba và gia đình Khương Húc đã biết nhau từ lâu, nếu sau này con hẹn hò với Khương Nguyên Bạch, ba sẽ rất yên tâm.”
Thấy Nhan Vãn Thu sắp nổi giận, Nhan Tri Thư vội đến trấn an
“Nhưng hai đứa không phải lo lắng mấy chuyện như này. Hôm nay chỉ muốn cho bọn con gặp nhau rồi làm quen, trở thành bạn bè trong tương lai.”
“Thực ra ba và cô chú muốn cho bọn con có cảm tình với nhau, trở thành thanh mai trúc mã trước khi trưởng thành.”
Nhan Vãn Thu vô cảm nói
“Nhưng kết quả lại không như tưởng tượng của ba. Tóm lại, con không thích cậu ấy, cậu ấy cũng không thích con, quan hệ giữa con và Khương Nguyên Bạch dừng ở mức bạn học bình thường là được rồi.”
==============================================
Mandy : Hôm nay thi xong môn văn , bonus thêm làm truyện tê liệt tay, đau lưng qué :>>