Chương 7: Trúc mã lỡ triều
Bệ hạ chưa từng mang tiểu quan Mộ Vân hiên ra ngoài. Bởi vì Mộ Vân hiên có chuẩn bị phòng, nên không cần làm điều thừa. Huống chi nhà của bệ hạ không giống với nhà của bách tính, là rất khó tùy tiện đưa khách nhân về. Cho nên đối với hành động mang tiểu quan về nhà của
trạng nguyên gia, bệ hạ cảm thấy rất hiếu kì, bèn một đường theo đuôi.
Khi trạng nguyên gia bước ra từ trong xe ngựa, bệ hạ cũng vừa vặn bước xuống khỏi mã xa.
“Từ Mộng Phi ngươi đứng lại đó cho ta!” Có người ở phía sau tức giận bại hoại hạ chỉ.
Từ Mộng Phi lĩnh chỉ nghe lệnh.
Trần Tử Nhiên chạy hai ba bước đến trước mặt y, trừng y một cái, sau đó cúi đầu nhìn người trước ngực y, lập tức mặt như băng sương.
Người nọ có dung mạo tuấn tú, sắc mặt ửng hồng, hô hấp gấp gáp, một tay câu cổ Từ Mộng Phi, thần trí không rõ thúc giục một cách ái muội: “Tiểu Phi, nhanh…”
Có lẽ cũng biết tư thế của người trong lòng vô cùng khó coi, Từ Mộng Phi nhẹ nhàng ấn ấn khuôn mặt người nọ vào trong lòng.
Còn! Còn cả gan làm việc cẩu thả nhường này trước mặt trẫm! “Hắn ta là ai!” Bệ hạ nheo mắt, lớn tiếng quát hỏi, thần tình cực kỳ phẫn nộ.
Từ Mộng Phi trái lại bình tĩnh, trả lời: “Là một bằng hữu của vi thần.”
“Vậy sao?” Bệ hạ chớp mi cười nhạt, “Trẫm nhưng không biết, trạng nguyên gia lại kết giao rộng rãi đến vậy, này…” Liếc liếc người trong lòng trạng nguyên gia, bệ hạ có ý ghen tuông nói một cách ám chỉ, “Này tam giáo cửu lưu, trạng nguyên gia vậy mà không hạng nào không thích ha.”
Trạng nguyên gia mỉm cười: “Đa tạ.”
“Ngươi!” Hoàng đế bệ hạ nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: “Từ Mộng Phi, tối nay trẫm tìm ngươi, là có chuyện quan trọng thương lượng.”
Từ Mộng Phi mặt không đổi sắc: “Thực là không khéo, tối nay vi thần cũng có chuyện quan trọng.”
Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy tiểu quan kia cứ cọ người vào Từ Mộng Phi, trên mặt càng lạnh đi vài phần.
Từ Mộng Phi cũng không để bệ hạ nhìn thêm, ôm người nọ xoay người hồi phủ: “Vi thần còn có việc phải làm, đành không tiễn bệ hạ.”
Nhìn đại môn sơn son kia đóng lại không chút lưu tình ngay trước mặt mình, tâm tình phẫn nộ của bệ hạ cũng cùng lúc suy sụp, quay đầu ra lệnh cho Tiểu Hỉ Tử một cách yếu ớt: “Ngươi tạm thời canh ở chỗ này, chừng nào kẻ đó xuất môn, chừng đó ngươi hãy hồi cung bẩm báo cho trẫm.”
“Dạ!”
Hoàng đế bệ hạ đi chừng hai bước, dùng chiết phiến đỡ cái trán nghĩ ngợi một hồi, bổ sung rằng: “Ngày mai trước lúc lâm triều, trẫm phải biết được quan hệ của hai người này.”
“Dạ!”
Tiểu Hỉ Tử vừa đáp lời, vừa không ngừng tính toán trong lòng: Khuya lơ khuya lắc, mình biết nghe ngóng quan hệ của hai người này từ ai a.
Lần nữa khua đại môn Từ phủ, hỏi hạ nhân thủ vệ, hạ nhân nọ nói: “Không biết, không rõ lão gia mang về là người thế nào.”
Tiểu Hỉ Tử bất đắc dĩ, nghĩ bụng xem trạng huống tiểu quan kia, trong chốc lát sẽ không ra ngoài, lại đi Mộ Vân hiên nghe ngóng một phen, không ngờ tú ông nói: “Đêm nay, đêm nay những đứa nhỏ kia không có ai mang ra ngoài.”
Được, không phải tiểu quan, đó chính là khách nhân.
Là khách nhân, vậy phiền toái liền to ra rồi. Cũng không biết là ngẫu ngộ trạng nguyên gia, hay là… hay là thường xuyên gặp gỡ…
Tóm lại, có lẽ, với sự thông minh lanh lợi và độ thấu hiểu bệ hạ của Tiểu Hỉ Tử, tiểu quan là tội nhỏ, ngẫu ngộ là tội lớn, thường xuyên gặp gỡ là tội to bằng trời.
Nên bẩm lại bệ hạ thế nào mới tốt đây?
Tiểu Hỉ Tử ở ngoài cửa Từ phủ nghĩ rồi một đêm, mãi đến khi sắp tới giờ lâm triều, người nọ cũng không đi ra, không dám đợi tiếp, lập tức tiến cung.
Bệ hạ đang rửa mặt, tiếp nhận khăn mặt lau tay, câu đầu tiên hỏi hắn chính là: “Kẻ đó đi rồi?”
“Dạ. Canh năm đi ạ.”
“Ừm.” Sắc mặt bệ hạ thoáng giãn ra, vươn hai cánh tay để Tiểu Hỉ Tử chỉnh long bào, lại hỏi: “Hai người họ là quan hệ gì.”
Nếu là người khác thì chắc không dám nói, nhưng Tiểu Hỉ Tử chính là bị hoàng thượng nuông chiều quen, bèn nói: “… Vẫn chưa điều tra ra ạ.”
“Đồ vô dụng.” Bệ hạ xoay cổ về phía gương đồng tỉ mỉ soi một lượt, cũng không thế nào tức giận, chỉ nói: “Tiếp tục điều tra.”
“Tuân chỉ.”
Tiểu Hỉ Tử là người một lòng suy nghĩ cho bệ hạ, luôn sợ hoàng thượng tức giận quá độ sẽ tổn thương đến thân thể, rất biết cách chăm sóc tâm tình của hoàng thượng, cho nên có đôi khi sẽ nói một vài lời nói dối mà hắn tự cho là không ảnh hưởng toàn cục để gạt hoàng thượng.
Tỷ như hắn nói, người nọ canh năm đã đi, là bởi vì với sự thấu hiểu của hắn đối với bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ không đi chứng thực người nọ có phải canh năm đã đi hay không, cũng sẽ không có người đặc biệt đi nói cho hoàng thượng người nọ có phải hay không canh năm đã đi.
Vốn cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Thế nhưng sáng sớm ngày đó, Từ Mộng Phi lần đầu tiên cáo bệnh nghỉ, không tham gia tảo triều.
Lời nói dối canh năm tự sụp đổ.
Buổi chiều, hoàng đế bệ hạ hạ mình, cải trang thăm viếng trạng nguyên cáo bệnh. Đi một mình. Tiểu Hỉ Tử đang thi hành lệnh cưỡng chế “điều tra rõ ràng lai lịch kẻ đó”, để lập công chuộc tội.
Tâm tình hoàng đế bệ hạ có chút hậm hực, hắn cảm thấy trạng nguyên đủ lông đủ cánh rồi, giống hệt những cựu thần kia, có phần không xem hắn ra gì.
Dù sao từ trước đây trạng nguyên gia rất đỗi ngoan ngoãn, cho dù trên giường hay là dưới giường, nhưng hôm nay lại vì kẻ đó mà đã ba lần bốn lượt đi ngược ý mình.
Bệ hạ nghĩ không ra kẻ đó có cái gì tốt?
Tuy chỉ nhìn vài lần lúc tối trời, nhưng cũng nhìn ra được vô luận dung mạo phong tình khí chất đều không so kịp với mình, thân phận địa vị quyền thế tài phú tự nhiên không cần phải nói, huống chi mình còn là “trên dưới chu toàn”.
Người nọ không có một điểm so nổi đương triều thiên tử, cho nên bệ hạ cảm thấy trạng nguyên gia là bị mù cẩu nhãn!
Hoàng đế bệ hạ phỏng đoán, phải chăng chính mình khô khan khó ở, để trạng nguyên gia khuê phòng tịch mịch. Hắn xưa nay phong lưu thành tính, tự nhiên ham mới mẻ, e rằng cũng như hôm đó đã “cám dỗ” mình, vừa vặn thấy một kẻ đồng đạo thuận mắt trong Mộ Vân hiên, bèn mang theo về nhà, sau đó… liền xuân tiêu nhất khắc thiên kim, vô ý lỡ mất tảo triều, đành phải cáo bệnh xin nghỉ.
Thực là đồ khốn nạn!
Bệ hạ hậm hực vào Từ phủ, cũng không để hạ nhân thông báo, quen cửa quen đường bảy quẹo tám quấn, đi tới hậu viện, quả nhiên thấy trạng nguyên gia đang đối diện cửa sổ vẽ tranh, thanh thản thư thích.
“Nghe nói trạng nguyên bị bệnh, bây giờ đã đỡ hơn chưa?” Bệ hạ vừa cười vừa vào phòng.
Trạng nguyên gia bỏ bút xuống, có hơi ngạc nhiên: “Bệ hạ thế nào đến rồi?”
“Sao nào? Trẫm không thể đến?” Bệ hạ ngả ngớn cười một cái, quan sát thư phòng, “Chỉ có mình ngươi? Vị bằng hữu kia đâu?”
“Đi rồi.”
“Hừ, đi cũng thật nhanh.” Bệ hạ tiện tay cầm lấy cây bút trạng nguyên gia vừa mới bỏ xuống, tiếp đó chậm rãi thêm vài nét lên bức tranh phi hoa của trạng nguyên gia, lại thêm vào một câu thơ —— Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu.
Trạng nguyên gia vòng hai tay trước ngực, đứng một bên nhìn rất hứng thú, khẽ cười nói: “Bệ hạ tìm hắn có việc?”
“Trẫm tìm hắn làm gì.” Bệ hạ nghiêng đầu khe khẽ cười nói, “Trẫm, là tới tìm ngươi.”
“Tối hôm qua trẫm tìm ngươi, ngươi có chuyện quan trọng phải làm, đành phải hôm nay trở lại một chuyến.”
“Vâng…” Trạng nguyên gia liên tục gật đầu, ra vẻ hiểu rồi, cười
giễu cợt, “Vậy xin hỏi bệ hạ, tối hôm qua đặc biệt… từ Mộ Vân hiên đến tìm vi thần, là vì chuyện gì?”
“Từ Mộng Phi! Ngươi… ngươi nói thật cho trẫm, ngươi và người kia tới cùng là quan hệ gì… Một cái bằng hữu ngươi sẽ vì hắn mà lỡ tảo triều của trẫm!”
Từ Mộng Phi chẳng có biện pháp với vị hoàng đế bệ hạ giận quá mất khôn này, chỉ có thể nhấn mạnh thêm một lần: “Hắn quả thực… chỉ là một người bằng hữu của vi thần.”
“Trẫm không tin! Trẫm còn không biết ngươi? Mặt ngoài ngoan ngoãn, kỳ thực vừa cuồng vọng vừa tuyệt tình, phàm là chuyện ngươi nhận định, thì dù là trẫm, cũng vô pháp làm dao động quyết định của ngươi. Khi trẫm còn là thái tử ngươi đã không chịu vì trẫm lỡ một lần tảo triều, trẫm thành hoàng đế rồi ngươi vẫn là không chịu vì trẫm lỡ một lần tảo triều. Ở trong lòng ngươi, trẫm rốt cuộc… rốt cuộc…” Hoàng đế bệ hạ không nghĩ tới chính mình nói nói, cư nhiên kích động đến hồng cả viền mắt, ngẩn người, kéo tay trạng nguyên gia qua xoa mặt mình, mục tựa thu thủy, ngữ mang thê lương, “Tiểu Phi, ngươi không thể vì trẫm mà lỡ một lần tảo triều hay sao?”
Từ Mộng Phi cũng sửng sốt, dần dần thu hồi vẻ bỡn cợt lúc trước: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, không phải vi thần không thể lỡ tảo triều, mà là bệ hạ người không thể lỡ tảo triều.”
“Trẫm không có hiểu lầm! Một thần tử cả ngày chỉ lo hoàng đế liệu có lỡ tảo triều hay không rồi lúc nào cũng khắc chế, làm sao chịu tùy ý lỡ tảo triều.”
“Bệ hạ… Bệ hạ người nói chuyện hơi nhanh, vi thần có chút theo không kịp… Bệ hạ có thể nói chậm một chút hay không…”
“… Ngươi! Từ Mộng Phi, ngươi nói xem, trẫm và ngươi đến tột cùng là quan hệ gì?”
“… Bệ hạ. Bệ hạ, trong lòng vi thần có một mảnh dằm, nhưng vi thần tình nguyện để nó cứ như thế đâm tim mà đau, cũng không muốn rút nó ra. ”
Khi Tiểu Hỉ Tử khẳng định với bệ hạ, người mà trạng nguyên gia ôm đêm đó chính là trúc mã của trạng nguyên gia, với lại không phải là đoạn tụ, bệ hạ còn khờ dại nghĩ, mảnh dằm trong lòng trạng nguyên gia ấy có thể nào là mình hay không.
Thế nhưng một tháng sau bệ hạ đến Mộ Vân hiên lại nhìn thấy người nọ, người nọ đang cùng người khác ôm ấp cười đùa, bệ hạ đột nhiên nghĩ, cái vật đâm vào đáy lòng trạng nguyên gia kia có lẽ đã đâm sâu lắm, sợ rút ra chính là một lỗ thủng đầy máu, lấp không được, cho nên mới không muốn rút ra.
Hôm sau hoàng đế bệ hạ ban xuống một đạo ý chỉ, cho Tiểu Hỉ Tử đi đến gần biên giới La Sát quốc giá rét trông coi một tiệm may đồ da thuộc mà bệ hạ đã mở ở đó năm nào.
—
*
tam giáo cửu lưu: đủ mọi hạng người; ở đây chắc bệ hạ ngầm cho mình là tam giáo còn “kẻ đó” là cửu lưu =]]
Bệ hạ thương Tiểu Hỉ Tử như vậy, phải “đày” ra ngoài biên ải chắc cũng xót lắm, một mảnh “dằm trong tim” cơ mà.
Truyện rất hay, tiếc là quá ngắn 😤