Chương 5: Một Kiếm Tới Từ Trên Trời (1)

Cùng lúc đó, tu hành giả “Thiên Chiếu” Triệu Thủ Kính của Thanh Hà quận dẫn theo chừng hai mươi tu sĩ, bay dọc theo Nguyên Thanh sơn dò xét.

Hạn hán kéo dài khiến cây cối trong Nguyên Thanh sơn héo rũ, lá rụng khắp núi.

“Phía trước.”

Triệu Thủ Kính cảm giác được ở tận cùng phía nam Nguyên Thanh sơn có động tĩnh.

Chúng tu sĩ bày trận phi hành, theo sát phía sau.

“Là Hạn Bạt!”

Bọn hắn thấy một con quái vật hành tẩu như gió, cấp tốc bay vυ"t.

“Đuổi theo.”

Triệu Thủ Kính bấm pháp quyết, một l*иg ánh sáng bao phủ đám người, tốc độ được gia trì trên diện rộng, khí thế như hồng đuổi theo sát phía sau.

“Trừ ma vệ đạo, chúng ta tuyệt không chối từ. Nhận lấy cái chết!”

Triệu Thủ Kính đáy ra mấy đạo lưu quang bắn nhanh về phía Hạn Bạt kia.

“Bùm bùm bùm!” Ba luồng quang hoa bắn trúng lưng Hạn Bạt.

Hạn Bạt bị đau vẫn cố chịu đựng thương thế, ra sức tiến vào trong hạp cốc.

Chúng tu sĩ cũng theo tới lối vào hạp cốc.

Triệu Thủ Kính quan sát địa hình, nói: “Nơi đây cực kỳ kín đáo, chúng ta nên cẩn thận thì hơn.”

“Khó trách mãi mà không tìm được bọn chúng.”

“Yêu vật này xuất hiện một cách quá kỳ lạ…” Triệu Thủ Kính hết sức cẩn thận, “Các ngươi chờ ở đây.”

“Tuân lệnh.”

Triệu Thủ Kính thả người bay lên cao. Song chưởng hợp lại, kim hoa như nước chảy vờn quanh toàn thân.

Mọi người hâm mộ không ngớt.

“Đây là Thiên Chiếu Kim Thân…”



Huyền Diệu quan, trong phòng luyện công.

Từ Dạ gần như đã quan sát cẩn thận mỗi một tấc trên bản đồ.

“A, đây là cái gì?”



Hắn thấy được ở vùng cực nam Nguyên Thanh sơn lại xuất hiện một điểm sáng màu vàng rất nhỏ.

Từ Dạ cúi người, tập trung lực chú ý.

Bên trong bản đồ vang lên một tiếng yếu ớt lại nhỏ bé, như thể ruồi muỗi kêu.



Lúc này, ở đầu phía nam Nguyên Thanh sơn.

Triệu Thủ Kính lơ lửng ở chân trời, phát ra âm lôi chấn động bốn phương: “Yêu nghiệt, dám quấy phá Thanh Hà quận, còn không mau đi ra nhận lấy cái chết!”

Âm lôi cuồn cuộn, chúng tu sĩ chấn động tinh thần, màng tai nổ vang.

Kim quang chiếu khắp, từ trên trời giáng xuống.

Toàn bộ yêu ma tà vật đều không thể trốn thoát pháp nhãn của Triệu Thủ Kính.

Ở chỗ sâu trong hạp cốc có một đám sương mờ phập phồng, hệt như hắc long xoay quanh trên Nguyên Thanh sơn.

“Yêu khí.”

Triệu Thủ Kính thu hồi kim thân, rơi xuống, hạ lệnh, “Đi theo ta!”

Chúng tu sĩ theo Triệu Thủ Kính thuận theo cửa vào tiến vào trong hạp cốc.

“Phá chướng!”

Các tu sĩ mau chóng xếp thành hàng, đánh ra hơn mười đạo kim quang.

Đám sương mù bị đánh tan nhanh chóng.

Từng bóng đen xẹt qua ở tận cùng hạp cốc.

“Yêu nghiệt, ta xem ngươi trốn nơi nào!”

Triệu Thủ Kính bay lêи đỉиɦ đầu chúng tu sĩ, hai tay bấm niệm pháp quyết, đánh ra từng tia sáng, đánh tan đám sương mù còn lại.

Bầu trời lại khôi phục vẻ trong sáng.

Bọn hắn thấy được khoảng chừng hơn mười yêu vật Hạn Bạt bay tới bay lui.

“Gϊếŧ!”

Chúng tu sĩ vọt tới.

Trong lúc nhất thời, bên trong hạp cốc lóe đầy kiếm quang, tu sĩ nhân loại và yêu vật chém gϊếŧ kịch liệt.

Triệu Thủ Kính lăng không quan sát nhất cử nhất động của yêu vật.



Hắn ta thấy tên Hạn Bạt bị thương đang đứng ở đằng xa, lộ ra vẻ mặt cười nhạo với mình, không khỏi cả giận nói: “Muốn chết!”

Triệu Thủ Kính lấy “đạo phù” màu vàng ra, dùng pháp lực gia trì. Pháp lực xẹt qua đạo phù, đạo phù như mũi tên nhọn phá không bay đi.

Hạn Bạt lập tức quay đầu chạy.

“Phốc!”

Đạp phù nhẹ nhõm xẹt qua lưng nó, đánh ra một đám sương máu.

Hạn Bạt bị trọng thương, vặn vẹo biến hình, trên người như có sương mù dày đặc vờn quanh.

Triệu Thủ Kính một khắc cũng không ngừng, mở ra hình thức điên cuồng chém yêu.

“Thiên Chiếu Kim Thân!”

Nếu nói tu hành giả Đằng Vân cảnh giới mới có thể lên được mặt bàn, vậy sau khi đạt tới Phong Hầu (đệ lục cảnh) đã có thể hành tẩu trong giới tu hành, người có năng lực thậm chí còn có thể phong hầu bái tướng.

Đến Thiên Chiếu (đệ thất cảnh), tu vi ngoại phóng, cô đọng kim thân.

Dưới trạng thái kim thân, yêu ma khó có thể xâm phạm.

Kim thân vừa mở, trong phương viên hàng chục mét xung quanh đều bị kim quang bao phủ, yêu vật cỡ Hạn Bạt đều sẽ bị kích thương bắn bay.

Các tu sĩ không lưu tình chút nào, huy kiếm chém gϊếŧ Hạn Bạt. Nguyên một đám Hạn Bạt ngã xuống.

Triệu Thủ Kính nhanh chóng ý thức được không đúng, nói: “Có vấn đề.”

“Triệu đại nhân, vấn đề gì?”

“Chuyện quá thuận lợi.” Triệu Thủ Kính nói.

Mọi người bắt đầu cẩn thận.

Bọn hắn tốn nhiều thời gian như vậy cũng không tìm được vị trí của Hạn Bạt, hơn nữa hiện tại đám Hạn Bạt lại dễ bị đánh chết như thế, hiển nhiên là có vấn đề.

Triệu Thủ Kính giơ tay lên nói: “Lui về phía sau.”

Hạp cốc này có địa hình chữ uốn ống, bất lợi cho đánh giáp lá cà, tận cùng có một rừng cây khô héo.

Khói đen bốc lên từ thi thể Hạn Bạt bao phủ rừng cây.

Oanh!

Mặt đất bỗng rung lắc.

Khói đen bốc lên, tràn ngập ra, hệt như màn trời đen đang cắn nuốt từng tia sáng.

“Trúng kế, đi!” Triệu Thủ Kính quyết định thật nhanh, hạ lệnh lui lại.