Chương 51: Biểu diễn Trung thu
Edit + Beta: Ruby -------------------- Dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Vinh Đình mỗi ngày, Giang Tiểu Mãn bé ngoan uống thuốc bé ngoan ăn cơm, đến trước một ngày Trung thu liền có thể nhảy nhót tưng bừng tiếp tục chuẩn bị diễn xuất Trung thu của hắn.
Ở giữa tuy rằng bị bệnh mấy ngày, mà lúc trước chuẩn bị hết sức đầy đủ, hắn có tự tin mình có thể diễn xuất một tràng đặc sắc.
Trung thu cuối cùng cũng coi như đến.
Đêm trung thu là màn kịch quan trọng, mà hoạt động ban ngày cũng không ít, ban ngày có một tràng cúng tế, Vinh Đình làm Thái tử đi tham gia, mà Giang Tiểu Mãn thì lại ở lại trong hoàng cung cùng thợ thủ công cùng nhau điều chỉnh kết cấu bồn cầu cuối cùng, chuẩn bị ngày mai sẽ dâng cho hoàng thượng.
Hai người chia ra bận rộn đến chạng vạng, Giang Tiểu Mãn mới lần nữa thay đổi một thân đạo bào, vội vã ngồi trên cỗ kiệu rời hoàng cung.
Vọng Nguyệt lâu là cao lầu trong kinh thành chỉ đứng sau Thông Thiên tháp, truyền thuyết từng có tiên nhân ở trên Vọng Nguyệt lâu ngắm trăng, cuối cùng đến thẳng mặt trăng mà đi.
Vọng Nguyệt lâu lịch sử lâu đời, chợ đêm trong kinh thành chính là dùng Vọng Nguyệt lâu làm trung tâm dựng thành, bởi vậy Giang Tiểu Mãn muốn từ hoàng cung đến Vọng Nguyệt lâu, cỗ kiệu liền sẽ đi qua mấy thị tập náo nhiệt.
Giang Tiểu Mãn ngồi ở trong kiệu, có thể nghe thấy tiếng người huyên náo bên ngoài.
Hắn nhớ tới đoạn tình tiết này trong tiểu thuyết, khi đó Nam Cung Tuyết bởi vì chữa khỏi Thái tử mà thanh danh lan lan truyền, chỉ là nàng tính cách mạnh mẽ, gây thù hằn không ít, người có quyết tâm bịa đặt ác ý, bách tính còn tưởng rằng nàng là một nữ ma đầu xấu xí, trong lúc cỗ kiệu nàng đi qua, thậm chí còn có người nhổ nước miếng phía cỗ kiệu.
Mãi cho đến Nam Cung Tuyết lên Đăng Nguyệt tháp, mọi người rốt cục tận mắt thấy dung nhan tuyệt thế của nàng, thế mới biết những thứ kia đều là lời đồn, tất cả mọi người dồn dập bị mỹ mạo nàng khuất phục, mấy người nhổ nước miếng còn hối hận đến tự đánh tay mình.
Một đoạn này tuy rằng viết có chút khoa trương, mà đọc đến vẫn là rất sảng khoái, Giang Tiểu Mãn chỉ tiếc mình không có cách nào tận mắt nhìn thấy tình tiết vả mặt.
Hắn lại nghĩ tới lúc này người "chữa khỏi" cho Thái tử là hắn, không biết mọi người nhìn hắn thế nào. Hắn tò mò vén màn kiệu lên lặng lẽ nhìn ra ngoài, vừa nhìn hắn sợ hết hồn, hắn không nghĩ tới bên ngoài có nhiều người như vậy.
"Tiên nhân đến!"
"Là tiên nhân!"
Chỉ thấy đường hẻm hai bên bách tính tràn đầy vây xem, mỗi người đều hiếu kỳ mà nghển cổ trông chờ nhìn về phía Giang Tiểu Mãn. Bọn họ thấy Giang Tiểu Mãn thế nhưng vén lên màn kiệu, nhất thời tuôn ra kinh hỉ tiếng hô.
"Quả nhiên cùng trong thoại bản nói giống nhau, quả thật là tiên."
"Cùng Thái tử có thể xứng đôi."
Giang Tiểu Mãn nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ là thấy không ai muốn nhổ nước miếng hắn, liền cũng vui vẻ phất tay một cái cùng bọn họ.
Rốt cục đi đến Vọng Nguyệt lâu, Giang Tiểu Mãn hạ kiệu xuống, ngước đầu nhìn lên.
Vọng Nguyệt lâu so với Thông Thiên tháp thấp một chút, ước chừng vị trí tầng năm có một sân thượng lớn, lát nữa hắn sẽ đứng ở vị trí đó.
Giang Tiểu Mãn khẩn trương đến tim đập bịch bịch, đáy lòng chợt nhớ tới Vinh Đình. Nếu như Vinh Đình cũng ở nơi đây là tốt rồi, ít nhất hiện tại hắn còn có thể tìm người trò chuyện...
Mặt trời lặn về hướng tây, mặt trăng bắt đầu lên cao, thời khắc thuộc về Giang Tiểu Mãn rốt cuộc đã tới, biểu diễn hắn chuẩn bị mấy ngày sắp bắt đầu.
Dưới lầu Đăng Nguyệt vô số dân chúng vây xem, Vinh Đình ngồi ở bên cửa sổ trong một phòng tửu lâu trang nhã đối diện Đăng Nguyệt lâu, lẳng lặng mà nhìn sân thượng.
Ở bên cạnh hắn là Đồng Quang cùng Khương Khả, Khương Khả nội tâm dâng trào, nhưng cố nhịn xuống sự kích động, chỉ có thể mở to mắt không buông tha bất kỳ biểu lộ gì của Vinh Đình.
Tiên nhân sẽ dùng hình thức ra sao lên sân khấu đây? Tất cả mọi người đều chờ đợi.
Đột nhiên, trong cánh cửa kia đi thông sân thượng phun ra tia lửa, toàn trường nhất thời cấm khẩu.
Tia lửa không ngừng tung toé, ban đêm ánh lửa hiện ra đặc biệt rõ ràng, mà trong ngọn lửa sáng rực rỡ kia, tiên nhân người mặc đạo bào màu trắng từ trong cửa đi ra.
Gió đêm từng trận, thổi đến mức đạo bào tung bay, Giang Tiểu Mãn đi tới trước sân thượng, hỏa diễm phía sau nhất thời biến mất.
Dưới đài mọi người kinh ngạc thốt lên, trong tửu lâu ánh mắt Vinh Đình lộ ra tình ý khâm phục.
Tiếp theo liền thấy Giang Tiểu Mãn hai tay vừa giơ, trong lòng bàn tay của hắn tuôn ra hỏa diễm, hỏa diễm trong bầu trời đêm bốc cháy thành hai đường cột lửa, lập tức hai tay hắn lại vừa hợp, hỏa diễm biến mất, chỉ còn thân ảnh màu trắng thanh lãnh kia đứng ở trên Vọng Nguyệt lâu.
Giang hồ mãi nghệ cũng không thiếu dùng lửa diễn xiếc, nhưng những ngọn lửa biến hóa kia của người mãi nghệ chơi lại kém xa tít tắp lửa trong tay Giang Tiểu Mãn, biến hóa không đủ hoa lệ, mà hoa lệ không mất đi một phần tiên khí.
Mấy hỏa diễm ở trong tay Giang Tiểu Mãn lại giống như có sinh mệnh, lúc sáng lúc tắt, chiếu lên thân ảnh Giang Tiểu Mãn như thật như ảo.
Vừa một lần hỏa diễm cháy lên, Giang Tiểu Mãn vung tay lên một cái, mấy hỏa diễm hóa thành chấm chấm hoa trắng, từ trên Vọng Nguyệt lâu bay xuống.
Mấy hoa trắng cực nhỏ nhẹ vô cùng, mọi người còn không kịp thấy rõ đó là hoa gì, chính là một cơn gió thổi tới, mang đến từng trận mùi hoa quế, bọn họ mới biết tiên nhân đúng là đem ngọn lửa ở trước mắt bọn họ chân thật biến thành hoa quế.
tiếp đó lại hai đạo hỏa diễm thông thiên bay lên, thân ảnh Giang Tiểu Mãn biến mất với trong ngọn lửa. Hỏa diễm lên tới chỗ cao nhất, bỗng nhiên lại hóa thành vô số bồ câu trắng. Bồ câu trắng đập cánh bay đi, trên Vọng Nguyệt lâu lại không bóng người, chỉ còn lại một vầng minh nguyệt đang treo giữa ở bầu trời đêm.
Phía dưới Vọng Nguyệt lâu tuôn ra tiếng hoan hô, trên tửu lâu Khương Khả đã khắc chế không nổi bản thân, víu bên cửa sổ kích động kêu to, ngay cả Đồng Quang cũng nhịn không được bật cười.
"Điện hạ, tiên thuật này cũng thật lợi hại!" Khương Khả quay đầu liền muốn cùng Vinh Đình nói, mà thời điểm quay đầu lại không thấy Vinh Đình mới vừa rồi còn ngồi ở bên cửa sổ.
Khương Khả: "Điện hạ đâu?"
Đồng Quang: "Điện hạ đi tìm tiên nhân."
Khương Khả bỗng chốc cuống lên, "Bọn họ muốn đi đâu!"
Đồng Quang dịu dàng nở nụ cười với Khương Khả, lắc đầu một cái không nói lời nào.
Một đầu khác, Giang Tiểu Mãn nằm ở trên sân thượng không ngừng thở dốc, hắn đỏ cả mặt, trên trán là đầu tóc bị mồ hôi thấm ướt.
Nhiệm vụ trợ công của hắn tuy rằng thất bại từ lâu, nhưng hắn nhưng dù sao nghĩ đến mấy người sẽ vì Nam Cung Tuyết mà cảm thấy vui sướиɠ. Nhiệm vụ hắn thất bại làm cho Nam Cung Tuyết đi rồi, vậy hắn phải bồi thường cho bọn họ.
Bây giờ hắn tuy rằng không thấy rõ biểu tình của mọi người dưới đài, nhưng hắn nghe thấy mấy tiếng hoan hô.
Hắn vừa thở hổn hển vừa nở nụ cười, một khối đá lớn trong lòng rốt cục để xuống.
"Tiên nhân."
Bỗng nhiên hắn nghe thấy được âm thanh Vinh Đình, giương mắt chỉ thấy Vinh Đình đứng ở cạnh cửa.
Hắn một chút liền nhảy lên, nhưng mới vừa nhảy lên liền vội vã nằm sấp xuống, liền sợ bị người ta nhìn thấy hắn kỳ thực trốn ở trên sân thượng. Vinh Đình xem dáng dấp kia của hắn không khỏi câu môi lên, khẽ cười nói: "Bọn họ nếu như nhìn thấy dáng dấp tiên nhân như vậy, muốn phải cười ngươi."
Giang Tiểu Mãn cúi người bò qua sân thượng, bò vào trong Vọng Nguyệt lâu xác định mọi người nhìn không thấy xong, liền một chút nhảy lên nhào tới trong l*иg ngực Vinh Đình.
Hắn hưng phấn nói: "Thế nào? Thoạt nhìn thế nào?"
"Rất tốt."
"Nơi nào tốt?"
"Cái nào đều tốt."
"Tốt bao nhiêu?"
"Đương nhiên là Thái tử nhìn đều nói tốt." Vinh Đình không nhịn được cười, giơ tay lau đi mồ hôi trên trán cho Giang Tiểu Mãn, lại nói, "Nhiệm vụ Tiên nhân kết thúc, đi, cô mang ngươi ra ngoài chơi."
"Mau mau mau!" Giang Tiểu Mãn không kịp đợi, nhưng vừa mới đi ra một bước lại bị Vinh Đình gọi lại.
Vinh Đình dựa vào cạnh cửa nói: "Đi đâu đây? Một hồi dân chúng nhìn thấy tiểu Tiên nhân của bọn họ đến, nhất định phải đem ngươi bao quanh bốn phía."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Vinh Đình giơ tay lên, Giang Tiểu Mãn lúc này mới nhìn thấy trên tay hắn cầm một bao quần áo. Giang Tiểu Mãn tiếp nhận bao quần áo, phát hiện trong là một bộ quần áo.
" Thay xong, cô dẫn ngươi đi chơi một lần."
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: Mị cho rằng mị có thể một hơi viết đến tỏ tình, xem ra là mị nằm mơ rồi.
(≧▽≦)