Chương 7: Bởi vì đố kị thành ma

Trên núi Thái A Tàng, trong Bác Thư Lâu. Phi kiếm màu trúc run rẩy không ngừng, giống như một nữ tử chờ mong tình nhân hồi tâm chuyển ý gào thét khóc lóc.

Tay Lý Ấu An dừng lại, ngòi bút hơi chuyển liền viết sai chữ.

"Cút!"

Nàng ép ra một chữ từ trong kẽ răng. Đầu cũng không quay lại, trực tiếp vung tay ném bút lông xuống. Mặc cho mực trong nghiên dính bẩn văn chương vừa mới chép xong.

Phi kiếm bị quát lớn lại run lên, vèo một tiếng, cuối cùng sợ hãi thoát khỏi bên cạnh nàng.

Lý Ấu An dứt khoát ngửa người nằm xuống, nhắm mắt suy tư.

Từ khi nàng bò ra từ đống xác ở Tiểu Âm Sơn, cũng đã hơn nửa tháng. Ngoại trừ trêu chọc hai đệ tử Tử Vi phủ kia, biết được tin tức Đồ Tô vẫn chưa chết ra thì chính là bị Yến Xuân Đường nhốt ở trong Bác Thư Lâu này, sao chép những kinh quyển vĩnh viễn chép không hết này.

Nghĩ có lẽ hắn muốn dùng đạo lý thánh nhân trong sách để quy huấn nàng.

Nhưng hắn đã quên, nếu lời nói và việc làm của những thánh nhân này thật sự hữu dụng, vạn vạn năm kiếp sau làm sao còn có thể có nhiều sát nghiệt như vậy, trong người đọc sách làm sao có thể xuất hiện nhiều tên bại hoại như vậy.

Nghĩ đến đây, Lý Ấu An cười nhạo một tiếng với một cuộn giấy lớn mình đã chép xong, lộp bộp lộp bộp liền từ tầng hai lẻn xuống tầng một.

Đầu cầu thang có một lá chắn kiếm khí, là Yến Xuân Đường lưu lại, dùng cái này ngăn cách nàng và Đỗ Tử Quy đang tìm đọc y điển ở tầng một.

Thư sinh nho quan đứng ở hồ băng nguyền rủa nàng chết sớm hôm đó tên là Đỗ Tử Quy, tự xưng là bạn tốt chí giao của Yến Xuân Đường, cũng là một kẻ kiêu ngạo nhất trong những người đọc sách trên đời này.

Lý Ấu An khoanh tay ngồi ở bậc thang cuối cùng, nhìn Đỗ Tử Quy chôn đầu trong y điển, cười híp mắt nói: "Đỗ Tử Quy, ngươi đã tìm nhiều ngày như vậy còn không có đầu mối, không bằng để ta tới giúp ngươi xem?"

"Giúp ta, làm sao giúp? Giúp ta lật sách sao?"

Bên kia Đỗ Tử Quy cũng không ngẩng đầu, uy hϊếp nói: "Yến Xuân Đường đã nói, lá chắn kiếm khí mà hắn lưu lại kia, đâm chết mười người ngươi cũng thừa sức."

Lý Ấu An tiếp tục cười híp mắt nói: "Giúp ngươi cũng không nhất định là muốn qua giúp ngươi lật sách. Hơn nữa làm sao ngươi biết ta không có cách nào? Yến Xuân Đường là muốn ngươi giúp ta loại bỏ âm thi chi nguyên trong cơ thể. Từ nhỏ ta đã có giao tình với một vị tu sĩ giỏi sử dụng âm thi, trùng hợp liền biết một cách trừ thi khí."

"Hả?"

Đỗ Tử Quy nắm chặt trang sách do dự ngẩng đầu: "Cách gì?"

Lý Ấu An chống cằm, nhẹ nhàng nói: "Nói cho ngươi biết thì cũng được, nhưng ngươi phải trả lời ta một vấn đề trước."

"Ta đang nghĩ cách cứu mạng ngươi!"

Đỗ Tử Quy liếc mắt nhìn qua, không biết trên đời còn có người vô sỉ như thế.

Lý Ấu An chớp chớp mắt.

"Ta một thân một mình, sống hay không cũng được. Nhưng người bị nhốt trong Bác Thư lâu không thấy ánh mặt trời này lật xem y điển cũng không phải ta. Đỗ Tử Quy ngươi là ai chứ? Rõ ràng chính là hạo nhiên (chính trực; ngay thẳng) quân tử trong Nho tu, nhưng lại bị buộc phải ở cùng một chỗ với người sắp chết như ta, người chịu thiệt là ai? Hơn nữa, cũng chỉ trả lời cho ta một vấn đề, chẳng lẽ lá gan của Nho tu các ngươi đều nhỏ như vậy?"

"Này!"

Đỗ Tử Quy nghiến răng, dứt khoát ném y điển xuống, ngồi trên mặt đất trước lá chắn kiếm khí.

"Ngươi hỏi đi! Ta ngược lại muốn nghe xem ngươi định hỏi cái gì?"

Lý Ấu An liền lại xê dịch về phía trước một chút, tay giấu ở trong tay áo tay nhẹ nhàng nắm chặt, nói: "Yêu hồ Đồ Tô, làm như thế nào để sống lại?"

Lúc tỉnh lại nàng đang ở trong đống xác trên Tiểu Âm Sơn, bên cạnh là hài cốt yêu ma không biết đã chết bao nhiêu năm, trên người còn có âm khí mục nát đầy người.

Có lẽ là từ trước không chết hẳn, hoặc cũng có thể là bị âm hồn yêu ma ở Tiểu Âm Sơn quấy phá, nàng ở cái nơi không hề có sinh cơ kia đợi ba mươi năm, lại không hiểu sao lại sống lại.

Nhưng con yêu hồ kia thì sao? Nàng tự tay chặt đứt cổ họng của nàng ta, tận mắt nhìn nàng ta tắt thở ở trong lòng mình.

Cho nên, Lý Ấu An thật sự muốn biết, Đồ Tô làm như nào để sống lại.

"Ta tưởng ngươi muốn hỏi cái gì, thì ra là cái này."

Chẳng biết vì sao, trên mặt Đỗ Tử Quy đột nhiên sáng lên vì phấn khích. Hắn hạ giọng, nhướng mày nói: "Cái này ta biết."

"Đồ cô nương kia tuy là yêu ma, nhưng là chuyện sinh tử, đừng nói đến những tu sĩ là chúng ta, cho dù là thần tiên trên trời cũng không dễ nhúng tay. Ba mươi năm trước, ngươi bởi vì đố kỵ mà thành ma, không phải đã xoẹt xoẹt nàng ta sao?"

Đỗ Tử Quy giơ tay hung hăng vạch lên cổ mình. Ý cười bên môi Lý Ấu An cứng đờ, nàng chặn hắn lại, nói: "Chờ một chút, cái gì gọi là ta bởi vì đố kị mà thành ma?"