Chương 5: Yêu hồ chưa chết

"Người đã như vậy, còn cứu nàng làm chi, dứt khoát lôi ra ngoài chôn cùng hai người kia là được."

"Câm miệng! Lại nghĩ cách đi."

Cảm giác hít thở không thông từ ngực thổi quét đến đỉnh đầu, hàn ý lạnh thấu xương từ da thịt thấu tới tận xương tủy. Cỗ uy áp ở khắp mọi nơi kia làm cho người ta muốn liều mạng giãy dụa, vùng vẫy để sinh tồn trong cái lạnh gần kề cái chết.

Lý Ấu An hít vào một hơi, nhưng chỉ uống đầy miệng nước đá. Nàng cố gắng mở mắt, tuyệt vọng nặng nề thở ra, trước mắt cũng chỉ có vô số bọt khí bốc lên từ miệng mũi nàng.

"Rào!"

Cuối cùng nàng cũng đứng dậy khỏi mặt nước. Giọt nước lạnh như băng theo sợi tóc lăn xuống phía dưới, hàn ý như giòi bám vào xương, làm cho nàng nhịn không được run rẩy.

"Người tỉnh rồi, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?"

"Đừng nói nhảm."

Là một hồ băng, trên bờ có hai nam tử.

Áo trắng nho quan kia đang líu lo không ngừng, nguyền rủa nàng chết sớm, vừa nhìn liền biết là người muốn kéo nàng "ra chôn" kia.

Lý Ấu An lau giọt nước trên trán, nhìn về phía người còn lại.

Áo đen, bội kiếm, vẻ mặt đạm mạc.

Vừa nhìn liền biết là kiếm tu, ánh mắt nhìn người mơ hồ mang theo ý vị sắc bén.

"Ngươi là ai?"

Lý Ấu An ngước mắt nhìn kiếm tu áo đen, trong chớp nhoáng chợt nhớ tới một kiếm quang.

Không phải là cái mà nàng đã nhìn thấy trước khi hôn mê trong miếu sơn thần. Mà chính là cái nàng nhìn thấy cuối cùng trước khi chết vào ba mươi năm trước trên Trảm Kiếm Đài.

"Yến Xuân Đường, sư phụ ngươi."

Kiếm tu áo đen tuấn mỹ nhíu mày, dường như do dự trong chớp mắt, mới rút ra một thanh trường kiếm từ trong hộp kiếm.

Thân kiếm xanh biếc như trúc, mũi kiếm ngưng tụ huyết sắc.

Chính là thanh phi kiếm Lục Châu Lý Ấu An dùng lúc trước.

Lục Châu vừa thấy chủ cũ, thân kiếm lập tức ong ong không ngừng. Nó bay tới bên cạnh Lý Ấu An từ trong tay Yến Xuân Đường, mừng rỡ vòng qua vòng lại mấy lần, mới lơ lửng bên cạnh nàng.

Lý Ấu An chỉ nhìn huyết sắc trên kiếm một cái, ánh mắt liền rời khỏi Lục Châu.

Phi kiếm Lục Châu, chính là cái nàng lấy được từ Táng Kiếm Quật của Kiếm phủ.

Phi kiếm trong Táng Kiếm Quật phần lớn là kiếm vô chủ, chủ cũ hoặc ngã xuống hoặc mất tích. Cũng có chút phi kiếm đặc biệt, là do chư vị Kiếm Tiên của Kiếm phủ đặt ở trong đó, nhằm tìm ra đồ đệ.

Đệ tử Kiếm phủ đều có thể vào Táng Kiếm Quật, người hữu duyên liền có thể lấy được phi kiếm các vị Kiếm Tiên để lại, có được cơ hội một bước lên trời.

Phi kiếm Lục Châu, Hồng Nê, Tuyết Lô.

Đó là ba thanh kiếm mà Thượng Thanh Kiếm Tiên Yến Xuân Đường đeo lúc thiếu niên, sau đó bị hắn đặt trong Táng Kiếm Quật, nhằm tìm ra đồ đệ.

"Sư phụ?"

Lý Ấu An cân nhắc hai chữ này, khẽ cười ra tiếng.

"Ta cũng không phải đồ đệ của ngươi. Năm đó trên Trảm Kiếm Đài, hai đồ đệ của ngươi không phải đều chết hết rồi sao?"

Năm đó trong Táng Kiếm Quật, ba thanh kiếm đồng thời xuất thế, đó là đại sự kinh thiên trong Kiếm phủ.

Lý Ấu An cầm Lục Châu Kiếm. Hồng Nê Kiếm nhận Hồ Yêu Đồ Tô làm chủ, còn Tuyết Thiêu Kiếm thì rơi vào trong tay Ly Sơ Hàn.

Thượng Thanh Kiếm Tiên từ khi vào phủ tới nay còn chưa từng thu đồ đệ, môn hạ dường như đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Chỉ tiếc hắn bế quan chưa ra, ba người có thân phận chưa rõ liền chỉ có thể đi theo những trưởng lão khác trong Kiếm phủ tu tập.

Sau đó Ly Sơ Hàn bị một nữ tử Kiếm Tiên khác nhìn trúng, thu làm Đại đệ tử khai sơn. Người có cơ hội trở thành đệ tử Thượng Thanh Kiếm Tiên, cũng chỉ còn lại hai người Lý Ấu An và Đồ Tô.

Về sau nữa, Lý Ấu An gϊếŧ Đồ Tô, tự vẫn trên Trảm Kiếm Đài, dưới trướng Thượng Thanh Kiếm Tiên Yến Xuân Đường liền không còn đệ tử nào.

Lý Ấu An im lặng nhìn Yến Xuân Đường bên cạnh hồ băng.

"Thanh kiếm này ta sẽ không dùng nữa. Nợ Kiếm phủ các ngươi, ta đã sớm trả hết."

"Hắc, hai tiểu cô nương các ngươi thật đúng là có ý tứ, không biết còn tưởng rằng làm đệ tử của hắn là chuyện khổ sai gì. Hết người này đến người kia, đều là vừa tỉnh đã muốn nói rõ quan hệ với hắn. Yến Xuân Đường, ta đã nói ngươi ngày thường không cần luôn mặt lạnh, học theo ta, hiền lành một chút, cười nhiều cũng sẽ không chết..."

Thư sinh áo trnawgs nho quan ngồi xổm bên cạnh hồ băng.

Yến Xuân Đường liếc hắn một cái, chưa từng mở miệng. Ô Kiếm bên hông ngược lại chấn động trước.

Thư sinh nho quan thấy thế lập tức im lặng, ra vẻ tiêu sái vung tay áo lên. Cả người liền như đạn bay ra ngoài, đứng ở chỗ cách Ô Kiếm xa nhất.

Lý Ấu An chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào thư sinh áo trắng đang núp ở cửa động phủ.

"Ngươi nói, "các ngươi"? Còn có ai nữa?"