Chương 45: Vẫn là hai lần cơ!

Nhưng nàng ấy không thể nói, nếu nàng ấy nói, vị tiên nhân vốn cũng không thích chính mình trước mắt này sẽ biết cái tên mang ý mang ngọc trừ tà của nàng ấy thực ra cũng không có tác dụng gì.

Nàng ấy lại rưng rưng nói: "Thầy bói nói mạng phụ mẫu mỏng không chịu nổi phúc khí ta mang đến, nhưng ngươi là tiên nhân mà. Tiên nhân không giống với phàm nhân."

"A, ngươi chưa từng làm tiên nhân, làm sao biết tiên nhân và phàm nhân không giống nhau?"

Lý Ấu An rất hăng hái ngồi xổm xuống.

Hài tử khựng lại, không nói lời nào.

Lý Ấu An kéo váy của mình, hài tử rưng rưng nước mắt níu lấy.

Nàng thở dài, nhìn bàn tay dính đầy bùn đất của hài tử, lại nhìn quần áo xanh như lá xanh, bị nắm ra nếp nhăn của mình. Đôi mắt đen mà mềm cong lên, trường kiếm màu trúc chợt tới bên người.

"Ngươi có biết đây là cái gì hay không?"

Nàng cười đến dịu dàng, giọng nói lại càng dịu dàng chưa từng có. Lục Châu kiếm ong ong khẽ động, ánh sáng trên kiếm phảng phất như ngưng sương, là vẻ đẹp mà hài tử chưa từng thấy.

Hài tử hé miệng nói: "Kiếm.

Lý Ấu An cười sờ sờ đỉnh đầu của nàng ấy.

"A Bích, ta hiện tại rất muốn ra một kiếm. Ngươi thử đoán xem, nếu ta xuất kiếm, sẽ chặt rách xiêm y của ta hay là tay của ngươi?"

Đứa nhỏ không nói nữa, thậm chí ngay cả váy trong tay cũng buông xuống, nàng lui ra ngoài ba bước, chân trái giẫm lên chân phải, cúi đầu nhẹ nhàng lầm bầm: "Nhưng ngươi gọi ta là A Bích."

Bóng cây hoa cách tường rơi xuống, hài tử tên là Trần Bích đứng trong bóng cây, giơ hai ngón tay lên.

"Còn tận hai lần!"

Lý Ấu An mỉm cười với hài tử.

Hài tử liền lui ra ngoài năm bước, ngón tay hạ xuống, nhưng trán có bông hoa màu son lại nâng lên, lộ ra một gương mặt đang nhăn lại.

Nàng ấy muốn khóc, nhưng lại không thể khóc.

Thế đạo gian nan hiểm ác, có tên A Bích cũng chẳng khác gì mấy con mèo con chó không có tên bên đường.

Muốn dựa vào bản lĩnh kiếm miếng cơm, dù sao cũng phải có bản lĩnh mà người khác không có.

Ví dụ như chó không nhà để về trong hẻm, luôn luôn hung ác hơn chó được nuôi dưỡng trong nhà một chút.

A Bích cũng có bản lĩnh, đó chính là da mặt của nàng ấy từ nhỏ đã dày hơn những người khác một chút.

Người trước mắt xoay người. Người trước mắt sắp đi rồi.

A Bích lảo đảo, ném xuống bao vải bố mình vẫn mang theo, đuổi theo sau nữ tử áo xanh.

Từ trên núi Đan Nhai đến dưới núi Đan Nhai.

Thỉnh thoảng nữ tử dừng chân, A Bích liền cúi đầu nhìn đất, ngẩng đầu nhìn trời. Nhìn đông nhìn tây, chính là không nhìn nữ tử. Thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu, cũng giống như là đang nói cho người khác nghe.

"Trên núi dưới núi nhiều con đường như vậy, cũng không phải ai cũng có thể đi, tất cả mọi người đều có thể đi. Nhưng tuyệt đối không có đạo lý ai đi theo ai."

Lúc nàng ấy nói chuyện chống nạnh để tăng cho mình thêm can đảm, l*иg ngực gầy yếu ưỡn thẳng lên, cũng có vài phần khí thế vô lại dọa người.

Lý Ấu An nhướng mắt liếc nhìn, hài tử vô lại liền trở thành hồ lô cưa miệng (1). Vẫn làm theo như thường lệ. Không xa không gần, chỉ cách năm bước mà thôi.

(1) Đó là ẩn dụ cho một người không giỏi đối phó và có tài hùng biện chậm chạp.

Ban ngày bái thần, đi dạo miếu đường, vào các cửa hàng dưới chân núi xem có gì mới. Đến tối lại về thần miếu trên núi, sự náo nhiệt, đông đúc đã biến mất.

Lý Ấu An leo lên cây lớn ngoài miếu, để lại một mình A Bích ngồi xổm dưới tàng cây.

Dưới chân núi cực xa cực xa có ngàn ngàn vạn vạn vũng nước, trong vũng nước phản chiếu ngàn ngàn vạn vạn mặt trăng. Xa hơn nữa là tiếng gió gào thét thổi cây rừng khắp núi đồi. Nhắm mắt lắng nghe, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng động do gió mang đến.

Hài tử dưới tàng cây đập muỗi lốp bốp.

Lý Ấu An rũ mi mắt, không biết nhìn thấy chính mình của quá khứ, hay là bông hoa mới mọc giữa lông mày A Bích.

Nàng thở dài một tiếng.

"Trong núi đến buổi tối, thường có yêu vật qua lại. Cái gì mà chồn hoang tiễn người thân, du thần tuần đêm. Thực ra phần lớn đều là yêu ma lớn tuổi giở trò. Địa giới đông người chúng nó không đi, chỉ thích đi những nơi ban đêm không có người, lại còn có chút linh khí. Ví dụ như... Bên ngoài miếu Sơn Thần này."

Tiếng lốp bốp dưới tàng cây dừng lại.

Lý Ấu An chậm rãi nói tiếp: "Dạ Du Thần (ma quỷ đi đêm) thích nhất là bắt người đến ăn, lột da, băm nhỏ, nướng sống. Thịt người lớn tuổi, không ngon lắm, yêu quái thích người trẻ tuổi - - tốt nhất là trẻ con, thịt mềm mềm, nhẹ nhàng cắn một miếng, nước ngọt ngon."

Hài tử dưới gốc cây này ngay cả thở cũng không dám.

Lý Ấu An tựa vào cành cây nhắm mắt lại, trên gò má hiện lên ý cười.

"Nhất là hài tử không nghe lời. Xương cốt bướng bỉnh, liền phá xương cốt mang đi nấu canh. Da thịt mềm, liền lấy da thịt làm thành xiêm y. Để lại một thân thịt đỏ như máu, băm nhỏ làm sủi cảo."

Những lời này là Lâm Yếm từng nói để dỗ dành nàng, hắn nói không sinh động như nàng. Nhưng thật sự làm cho nàng lưu lại tật xấu sợ hãi ma quỷ trong núi.

Gặp miếu bái miếu, gặp thần bái thần, cũng là thói quen học được từ lúc đó, chưa bao giờ quên.

Từ đó có thể thấy, tiểu hài tử vẫn phải dọa từ nhỏ.

Lý Ấu An đang đắc ý nói, trên vai bỗng nhiên bị thứ gì đó mềm mại đâm một cái, vô duyên vô cớ trong lòng run lên, suýt nữa rơi xuống cây.

Chẳng biết từ lúc nào hài tử đã leo lên cây nhảy đến bên cạnh nàng, mở to một đôi mắt đen trắng rõ ràng, môi run rẩy, chỉ chỉ con đường lớn thông xuống chân núi kia.

"Yêu, yêu quái."