Chương 27: Thiếu nữ Từ Từ

Phía nam Trung Châu, cách xa vạn dặm.

Tuyết lớn cuốn theo gió Bắc thổi qua dãy núi, thổi loạn cờ rượu trước cửa một khách điếm.

Trong khách điếm, thiếu nữ núp trong áo lông trắng hắt xì ba cái.

"Một nhớ hai mắng ba muốn hại. Không được, nha đầu kia sắp chết, chúng ta nên làm hỉ sự."

Nam tử trong góc vểnh hoa lan chỉ cầm kim thêu uyên ương nghịch nước ngẩng đầu, mím môi cười, nửa cân son phấn dán trên mặt liền tuôn rơi như tuyết.

Tiểu đồng củ sen bên cạnh đầu gối hắn hít hít mũi, còn chưa lên tiếng nhắc nhở, nam tử hoa lan chỉ đã bị chén rượu thiếu nữ ném tới đập trúng.

"Bớt ở đó nguyền rủa cô nãi nãi, rửa sạch bột mì trên mặt ngươi đi. Nếu không cẩn thận ta..."

Thiếu nữ đứng dậy, vô cùng khí thế vỗ bàn một cái.

Nam tử làm việc mặc dù hơi ưỡn ẹo một chút, nhưng cũng có chút ngạo cốt ở trên người.

Hắn đứng dậy giãn gân cốt, treo nụ cười lạnh.

"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thời điểm lão tử sinh ra, mười tám đời tổ tông ngươi đều là bùn đất đấy."

Tiểu đồng củ sen nhìn cái này nhìn cái kia, cuối cùng vào lúc thoáng thấy bóng dáng người ngoài cửa đã làm ra quyết định. Hắn cuống quít chạy tới bên cạnh thiếu nữ, sử dụng công phu châm ngòi thổi gió của tổ truyền.

"Từ Từ tỷ tỷ đừng tức giận, đầu óc Lan Hoa vẫn có vấn đề. Nếu tỷ tức giận, chỉ cần để Tiểu Tiểu đến xử lý hắn một chút là tốt rồi. Đỡ cho hắn không biết trời cao đất rộng đối nghịch với tỷ."

Nam tử hoa lan chỉ nghe vậy tức gần chết, ném đồ thêu uyên ương nghịch nước trong tay xuống, ném ngọn lửa nhắm ngay tiểu đồng củ sen.

"Hay cho cái đồ củ sen nát nhà ngươi, không phải là lúc này còn cầu ta thêu quần áo cho ngươi sao? Lấy lòng nàng làm gì, nàng chết rồi, tất cả chúng ta đều vui vẻ, cùng với rất nhiều thứ không phải yêu quái cũng không phải ma bị giam ở đây, làm súc sinh dựa vào người khác ở dưới tay nàng!"

Rèm cửa nặng nề bị người nhấc lên, dẫn gió lạnh vào phòng. Nam tử áo trắng cao lớn mang theo một thân gió tuyết, tháo bầu rượu bên hông xuống ném lên bàn.

"U Viên, ngươi nói ai sắp chết?"

Nam tử thích vểnh hoa lan chỉ có một cái tên cực kỳ phong nhã, bắt nguồn từ nơi hắn xuất thân.

Vừa thấy nam tử áo trắng kia, nam tử tinh quái được văn nhân thế gian coi là quân tử chi hoa bỗng nhiên câm điếc.

Hắn nhăn nhó cầm lấy khung thêu, đưa lưng về phía mọi người ngồi xuống, sống lưng co rút, không biết lại làm ra cái quái gì.

Thiếu nữ lại rúc vào trong áo lông trắng.

"Tội gì dọa hắn, lần này tốt rồi. Hắn lại khóc - - ta cũng không buồn dỗ đâu."

Nam tử áo trắng ngồi xuống bên cạnh nàng. Ánh mắt đảo một vòng ở trong góc, liền rơi vào trên người tiểu đồng củ sen. Tiểu đồng củ sen cực kỳ thức thời, bước chân ngắn lẻn đến bên cạnh U Viên, mở miệng kêu từng tiếng Hoa Lan ca ca.

"Thế nào, có phải là mộ Chúc Long không?"

Thời tiết lạnh, thiếu nữ không muốn nhúc nhích, để mặc nam tử áo trắng tựa vào bên cạnh mình uống rượu.

"Nhìn rồi, phía dưới có một bộ xương Chúc Long hoàn chỉnh. Nhưng nó là bị nhốt chết, khí hung sát quá nặng, toàn bộ địa mạch đều bị thấm đẫm huyết khí, ngươi không thể đi."

Từ từ cười nhạo.

"Sợ cái gì. Chỉ cần ta có thể lấy được vật kia, cởi bỏ ấn phong yêu, các ngươi cũng không cần bị vây ở bên cạnh ta. U Viên bị giam mấy trăm năm cũng đã điên thành như vậy. Ta cũng không tin, ngươi không muốn thoát khỏi trói buộc của ta."

Bạch y nam tử ngửa đầu rót rượu, biết mình có nhiều lời cũng vô dụng.

Hắn nghiêng đầu nhìn áo lông nhung trên người thiếu nữ, lại nghe thấy nàng mở miệng: "Hôm nay ta hắt hơi ba cái, luôn cảm thấy có chút không đúng. Cho tới bây giờ đều lười giao tiếp với người khác. Người có giao tình với ta cũng đã sớm chết sạch, cũng không biết là người nào nhớ tới ta."

Hai má của nàng nhìn rất mềm mại ở dưới trọc (bẩn) hỏa.

Nam tử nhịn xuống ngứa ngáy trong lòng, lại nhìn tuyết bay ngoài rèm.

Hắn không nói nhiều, chỉ nghe nàng lải nhải.

Lại nói hồi lâu, thiếu nữ có chút buồn ngủ, duỗi lưng muốn đi nội viện nghỉ ngơi.

Mặt nam tử áo trắng không thay đổi, một thân hạo nhiên (cương trực) chính khí, đeo bầu rượu theo nàng vén rèm đi vào.

"Không biết xấu hổ."

Vành mắt U Viên còn đỏ hung hăng cắn đứt sợi chỉ trong miệng.

Tiểu đồng củ sen chớp chớp mắt, chần chờ nói: "Lan Hoa ca ca ngươi không thành thật. Từ Từ cũng đâu có không trêu chọc ngươi."

"Ngươi không hiểu, ta mắng là ỷ vào người lớn tuổi bắt nạt tiểu cô nương.

U Viên cười lạnh, kim trong tay hung hăng đâm lên khung thêu.

Trong phòng hậu viện, thiếu nữ từ từ chôn mình vào ổ chăn, che đầu lừa mình dối người.

"Hôm nay là mười lăm."

Bạch Hà áo trắng tháo bầu rượu bên hông xuống, ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt cực kỳ sáng ngời.

Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn.

Dù trăng có tròn hay không. Vào đêm mười lăm, đối với hắn mà nói luôn có chút không giống nhau.

Từ từ chui ra khỏi chăn, nhỏ giọng xin tha thứ.

"Tháng này coi như xong. Ta tự mình nhịn một chút, có thể nhịn qua."

Giọng nàng nhỏ dần.

Bởi vì nam tử chỉ bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc sơ lãng, không lộ ra một chút biểu cảm nào.

Từ từ buồn rầu chui vào ổ chăn.

Đao dịu dàng biết gọt xương người, nàng là một cô nương tốt thẳng thắn cương nghị, làm sao chịu được sự hao mòn như vậy.