Chương 11: Áng mây trên trời

"Ngài nói đúng, ta đồng ý."

Miệng Lý Ấu An xoay chuyển cực nhanh.

Nàng theo sát Yến Xuân Đường, bên môi nở nụ cười, cả khuôn mặt tươi mới rõ ràng, không tái nhợt tối tăm như lúc trước.

Yến Xuân Đường xoa bóp Ô Kiếm bên hông, nhìn xa xa hoa nở rực rỡ, trời quang mây tạnh.

"Một, không có sự cho phép của ta, ngươi không được tự tiện ra tay với người khác."

"Hai, không được không biết giữ mồm giữ miệng, không được khơi mào tranh chấp, không được..."

"Tiên sinh, ngươi cứ cái này không được cái kia không được, ta đây trực tiếp làm người câm, chẳng phải là càng dứt khoát hơn sao?"

Lý Ấu An nhẹ nhàng oán giận. Đôi mắt trầm tĩnh trời sinh khẽ mở, phong lưu tựa như hoa đào rơi xuống nước.

"Không được chọc loạn chuyện thương tâm của người khác."

Yến Xuân Đường đi thẳng về phía trước, thanh âm lạnh lùng mà cứng rắn.

"Ba, ngươi phải đổi giọng gọi ta là sư phụ."

Hắn đi về phía trước ba bước, thấy bên cạnh không có người, nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy Lý Ấu An ở cách đó không xa dừng lại, đang dùng mũi chân nghiền nát lá cỏ trên mặt đất.

Nàng cúi đầu, thân thể đơn bạc, tư thái tựa như một gốc xuân thảo không chỗ dựa vào.

Thật lâu sau, hai tay Lý Ấu An tạo thành nắm đấm, giơ ở trước ngực, nhỏ giọng nói: "Hai cái trước ta đều đồng ý với ngươi, ta cam đoan không ra tay với người kahsc, không làm chuyện xấu, không động ý đồ xấu."

Ngón cái và ngón trỏ của nàng vân vê, cẩn thận từng li từng tí cười: "Cứ bất động như vậy."

Yến Xuân Đường vẫn lẳng lặng nhìn nàng.

Ý ở ngoài lời, chính là không chịu gọi hắn là sư phụ.

Lý Ấu An đứng tại chỗ.

Lục Châu Kiếm vẫn bay tới bay lui như cũ, lúc thì chọc chọc bả vai của nàng, lúc thì vòng tới bên người Yến Xuân Đường. Trước khi nó khiến Ô Kiếm mất đi tính nhẫn nại, cuối cùng Yến Xuân Đường cũng bước nhanh về phía trước.

"Vậy thì điều kiện thứ ba giữ lại trước đã."

Thượng Thanh Kiếm Tiên mới làm Nhân Sư (kiểu như giáo viên) cảnh cáo mình phải có kiên nhẫn, không thể nóng vội. Nhưng mà khi tiếng reo hò nho nhỏ của thiếu nữ phía sau vang lên, gân xanh trên trán hắn vẫn nhịn không được mà bật ra.

Hai tay Lý Ấu An gác ra sau đầu, rớt lại phía sau một bước, coi như không nhìn thấy Yến Xuân Đường mặt lạnh. Cười đến xán lạn, nói: "Đa tạ tiên sinh."

"Đừng cao hứng quá sớm."

Yến Xuân Đường dừng bước quay đầu lại, nhíu mày.

"Ngươi nói cho ta biết, trước đã, năm đó vì sao muốn chặt đứt một cánh tay của Ly Sơ Hàn và vì sao lại muốn gϊếŧ Đồ Tô?"

Lý Ấu An cắn môi, lại lấy mũi chân giẫm lên lá cỏ.

Không phải đã nói không được chọc chuyện thương tâm của người khác rồi sao?

Nàng lại đứng tại chỗ không nói gì nữa, nhìn trời nhìn đất cũng không chịu nhìn Yến Xuân Đường cách đó không xa.

Mọi người đều nói nàng là vì ghen ghét thành hận, vì tình gϊếŧ người.

Vậy nàng chính là bởi vì ghen ghét thành hận, vì tình mới tấn công người.

Có mấy lời nàng muốn nói, nhưng mệt mỏi. Không muốn nói đến, không muốn nói thêm.

Kiếm Tiên áo đen đứng cách đó không xa nhìn thế nào cũng thấy chán ghét có từng nói một câu, Lý Ấu An rất đồng ý.

Đúng hay không, do kiếm định đoạt.

Dù sao lời của nàng không thắng được suy nghĩ trong lòng bọn họ. Nói hay không nói, có gì khác nhau? Trực tiếp xuất kiếm là được.

Lúc này chính là lúc mây tía che khuất mặt trời, ánh chiều tà le lói.

Lý Ấu An kéo dài, Yến Xuân Đường cũng chờ được.

Nhưng nữ tử Kiếm Tiên ngồi ngay ngắn trong áng mấy trên đỉnh núi cũng không nhịn được nữa.

Trong tên Quan Thiện Kiếm Tiên mặc dù hàm chứa một chữ "Thiện", nhưng thái độ làm người lại không hề liên quan đến giáo lý Phật gia. Nàng ta tế xuất đại kiếm Tàn Hồng. Đón mặt trời lặn thiêu đốt, thân kiếm lưu quang giống như một miếng lưu ly thật tốt, bay thẳng đến dưới chân núi.

Xa xa, Yến Xuân Đường chú ý tới đạo kiếm quang kinh người kia, đang muốn giơ kiếm nghênh đón, lại cảm thấy cánh tay bị túm chặt.

Hắn vừa quay đầu lại, chẳng biết Lý Ấu An đã trốn sau lưng hắn từ lúc nào, lúc này để lộ má lúm đồng tiền nói: "Tiên sinh cứu ta."

"Buông tay."

Yến Xuân Đường cắn chặt răng, ép ra hai chữ, cánh tay lại bị người khóa chặt hơn.

Đại kiếm từ trên mây rơi xuống mang theo hào quang ngũ sắc, đã tới gần đến không thể tới gần. Không làm sao được, hắn chỉ có thể khép hai ngón tay lại, hướng lên trời hét lớn: "Đi."

Trường kiếm vỏ đen từ bên hông hắn bay lên trời, xé gió bay thẳng lên. Mượn ưu thế của núi cao, lấy mũi kiếm chống đỡ thân đại kiếm, lại đẩy đại kiếm Tàn Hồng trở về trong áng mây.

Trong nháy mắt tiếp theo, trên đỉnh núi phong lôi cuồn cuộn, hào quang ngũ sắc hội tụ thành một kiếm quang màu vàng, cuối cùng dừng lại ở mũi Ô Kiếm.

Lý Ấu An kiễng chân, thò đầu ra từ trên vai Yến Xuân Đường, híp mắt cười nhìn Ô Kiếm trên trời bay trở về nhân gian.