Chương 102: So một lần

Một tiếng chậc chậc hàm chứa ý tứ, khiến Bạch Hà và Lý Ấu An đều quay đầu nhìn nàng ấy một cái.

Bạch Hà nhìn như vô tình xoay người, nhưng đã chặn một nửa tầm mắt Từ Từ.

Lý Ấu An thầm than.

Nàng cũng không biết nàng ấy là thật ngốc hay giả ngốc, trên lưng đeo phong yêu ấn của Bạch Hà. Cho dù nàng ấy đã gặp được Ly Lưu Bạch từ hơn ba mươi năm trước thì có thể như thế nào.

Người đang giao đấu với Kim Mâu Kiếm Tiên, chính là Ly Sơ Hàn hiện giờ đã vào Kiếm Tiên cảnh.

Tuyết Nê kiếm có kiếm ý bàng bạc như mặt trời lặn, tự thành một kiểu phong cảnh bá đạo.

Tuyết Nê kiếm kế thừa từ những chiêu kiếm của Quan Thiện Kiếm Tiên, như ráng chiều rực rỡ lúc mặt trời lặn ở Tây Sơn, từng chiêu từng thức, đều có phong tình tươi đẹp nói không hết.

Ngược lại hợp với tính tình Ly Sơ Hàn.

Lý Ấu An nhìn, trong mắt dâng lên ánh sáng kỳ dị. Muốn biết bây giờ giữa nàng và Ly Sơ Hàn, rốt cuộc là ai thua ai thắng.

Nàng thân mang kiếm ý ba trăm năm sông nước, hắn cũng thoát ra khỏi tâm lao, tỉnh ngộ vào Kiếm Tiên. Nếu có thể so sánh với lần trước thì tốt rồi.

Yến Xuân Đường cúi đầu nhìn nàng, mắt cũng không chớp nhìn tình cảnh trong vườn, nhịn không được sinh ra suy nghĩ bịt mắt nàng lại.

Ngoài miệng không nói, nhưng liệu trong lòng nàng có đang tấm tắc tán thưởng hay không.

Tuyết Nê kiếm chưa từng có từ trước đến nay.

Phi kiếm Thập Nhất liền theo nó tiến, cho đến khi tiến không thể tiến. Cách Ly Lưu Bạch không quá ba tấc, trên Thập Nhất kiếm lóe lên kim quang, l*иg giam kiếm khí trực tiếp khóa chặt Tuyết Nê kiếm.

"Kiếm thế có tiến bộ thật lớn. Nếu có thể nhanh hơn vài phần thì tốt rồi."

Ly Sơ Hàn thua nửa chiêu.

Tay hắn ta cầm Tuyết Nê kiếm, cách chuối tây cao lớn rủ xuống nhìn đoàn người xem kiếm, nhịn không được liền mỉm cười.

Nơi đó có Từ Từ vẫn là bằng hữu của hắn ta, còn có Lý Ấu An đã không phải bằng hữu của hắn ta.

Ly Lưu Bạch đi tới bên cạnh nữ tử kiếm thị, kéo y bào trong tay phủ thêm, làm như không thấy đối với khuôn mặt đỏ bừng của nữ tử kia.

Hắn mỉm cười nhìn qua, xẹt qua vẻ mặt thiếu nữ áo xanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Yến Xuân Đường cách đó không xa.

"Nếu không, so kiếm một chút?"

So thì so.

Yến Xuân Đường mím môi, giơ tay vỗ vỗ bả vai Lý Ấu An.

"Đi lên so với hắn ta."

"Hắn ta" tự nhiên là chỉ Ly Sơ Hàn.

Lý Ấu An nhìn Kiếm Tiên áo trắng cười rạng rỡ, lòng bàn tay bắt đầu ngứa ngáy.

Nàng đã sớm muốn dạy dỗ hắn ta. Từ sau khi nhìn thấy hắn ta trên núi Đan Nhai, nàng liền muốn dùng kiếm gõ tỉnh cái đầu làm bằng gỗ của hắn ta.

Lục Châu kiếm lơ lửng dưới tàng cây chuối tây, màu xanh trên kiếm hòa làm một thể với màu xanh trong vườn. Lý Ấu An cầm Lục Châu , nghênh đón Ly Sơ Hàn.

Ly Lưu Bạch khoác y bào đi tới trước người Yến Xuân Đường, nhìn hai hậu bối thiên tư đều là bất phàm trong vườn, ý cười giãn ra.

"Nếu như hơn ba mươi năm trước hắn thích Lý Ấu An thì tốt biết bao. Tuy rằng Lý Ấu An chướng mắt hắn, nhưng tốt ở chỗ còn có thể chứng minh là ánh mắt hắn cũng không tệ lắm."

Yến Xuân Đường thản nhiên mỉm cười, lần này là hoàn toàn mặt không chút thay đổi.

"Tuyết Nê và Hồng Lô vốn là một đôi song kiếm. Nghe nói sau này nữ hồ Đồ Tô kia chưa từng mang Hồng Nê kiếm đi. Ta vẫn sai người để ý đến nàng ta. Ba mươi năm trước sau khi nàng ta sống lại, chưa từng xuất kiếm. Lục Áp giấu vô số kiếm, muốn thay nàng tìm một thanh kiếm tốt, cũng không khó."

Ly Lưu Bạch nhìn tay trái Ly Sơ Hàn cầm kiếm, trong lòng không thể nói là không tiếc hận.

"Khi ta xuất quan, mọi thứ đã muộn rồi."

Yến Xuân Đường nhìn kiếm khí tung hoành của Lý Ấu An.

Những cái bóng mơ hồ trong trí nhớ đều trở nên rõ ràng.

Năm ấy, từ khi hắn bế quan ở bên trong núi sông nhỏ, chém gϊếŧ với tâm ma đã có hơn bảy mươi năm.

Trước đây hắn tự bế ngũ thức, chìm vào trong tâm phủ, chuyên tâm tiêu trừ ma khí. Tâm tư trầm tĩnh, cũng không tạp niệm.

Chỉ là trong một năm đó, trong tâm phủ của hắn có rất nhiều ảo cảnh phức tạp.

Ngày ngày đi vào mộng, lại không giải được.

Chợt có một ngày, trong ngực hắn không hiểu sao lại đau đớn. Tâm tư bề bộn, lại không thể tự kiềm chế, trực tiếp đi xuống núi vào Kiếm phủ.

"Thi thể của các nàng nên chôn cất trong phần mộ đệ tử Kiếm phủ. Nhưng các nàng lấy kiếm của ta, chính là đệ tử của ta. Ta sai người mang các nàng lên núi Thái A Tàng, dùng Phật môn kinh pháp gột rửa tàn phách, dùng cách này để giúp các nàng luân hồi chuyển sinh."

"Sau đó Đồ tỉnh lại?"

Yến Xuân Đường gật đầu.

"Thiên phú kiếm đạo của Đồ Tô có thể nói là bình thường đến cực điểm. Nàng ta thậm chí không thể điều khiển Hồng Nê kiếm."

"Nhưng nàng ta là người mang Hồng Nê Kiếm ra từ trong Táng Kiếm Quật mà."

Ly Sơ Hàn liếc mắt.

"Ta cũng cảm thấy kỳ quái. Chỉ là lúc sai người hỏi nàng ta, nàng đã ta len lén ra khỏi Kiếm phủ. Sau lại càng không tìm thấy tung tích của nàng ta. Không ngờ nhiều năm như vậy, vậy mà nàng ta lại đang ở Phong Vũ Kiếm Trang."

Yến Xuân Đường thản nhiên trả lời.

Quả thật có điều kỳ lạ. Ly Lưu Bạch mỉm cười, ánh mắt lại rơi vào trong vườn.

Hai người giao chiến đã đến thời khắc mấu chốt.

Lục Châu kiếm mượn ý nước sông mãnh liệt bàng bạc, lấy thế không thể lôi kéo nhằm phía Tuyết Nê kiếm.

Mặt trời lên cao, mặc dù huy hoàng sáng ngời, nhưng cũng có lúc mây trắng che khuất mặt trời.

Một kiếm thất bại. Tuyết Nê kiếm đóng đinh vào phiến đá xanh trong vườn, Lục Châu kiếm vẫn lao thẳng về phía trước, lấy chuôi kiếm gõ mấy cái lên đầu Ly Sơ Hàn.

Gõ ngược lại sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Chính là trút giận một chút mà thôi.

Lý Ấu An nhịn không được, vẫn mắng nam tử ôm đầu trốn kiếm một câu "Ngu xuẩn".