Chương 1: Người sắp chết

Tiểu Âm Sơn, miếu sơn thần.

Lý Ấu An nằm trên một đống cỏ khô không ướt, nhìn bầu trời đêm tối tăm qua mái nhà cũ nát trời nắng gió lùa trời mưa dột ẩm.

Con trùng bò thuận theo sợi cỏ qua cổ nàng, nhìn qua một vết máu trên cổ, chỉ ngửi mùi máu độc kia, liền không thể nhúc nhích nữa. Nàng nhặt trùng lên dùng sức bóp, trong nháy mắt liền hóa thành bột phấn màu đen.

Trong miếu sơn thần không đèn không lửa.

Tượng Sơn Thần đầy vết nứt ngồi ngay ngắn trên bệ thần, hai mắt trống rỗng lộ ra ánh sáng sâu kín trong đêm tối.

Lý Ấu An nhắm mắt lắng nghe.

Xa xa có tiếng côn trùng kêu, có tiếng suối chảy qua khe, có tiếng gió thổi lá cỏ xào xạc rung động, còn có tiếng bước chân một nhẹ một nặng.

"Hai người."

Lý Ấu An thì thào, mở mắt muốn mỉm cười. Đáng tiếc lúc này ngay cả động tác kéo khóe môi cũng có thể mang theo một trận đau nhức trên cổ, nàng thở dài một tiếng, tiếc nuối từ bỏ.

"Sư huynh, nơi này tà khí quá nặng. Chúng ta đi tiếp đi, chẳng may gặp phải yêu ma gì, chỉ sợ khó ứng phó. Vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi một phen đã."

Bước chân nhẹ hơn là nữ tử.

"Trước khi xuống núi ta cũng đã không muốn cho muội tới. Bây giờ trong phủ sắp có lễ tuyển chọn đệ tử, kéo dài thêm một ngày hi vọng của ta liền bớt đi một phần, nếu không phải trưởng lão nói cơ duyên của ta chính là phương bắc Tiểu Âm Sơn, ta làm sao có thể tùy tiện đến nơi hung hiểm như thế này?"

Bước chân nặng nề là của một nam tử, giọng nói lạnh lùng mang theo phẫn hận.

"Sư huynh, trưởng lão cũng từng nói, nhân duyên vận rủi, phúc họa gắn bó. Muội thấy chúng ta nên tự lượng sức mình. Cẩn thận không tìm được cơ duyên, ngược lại còn tìm họa."

Nữ tử thấp giọng khuyên giải, rồi lại bị nam tử răn dạy: "Được rồi! Muội rốt cuộc là tới giúp ta hay là tới nguyền rủa ta vậy? Đệ tử Tử Vi Sơn chúng ta nếu đều nhìn trước ngó sau giống như muội, thì còn nói tu tiên cầu đạo làm gì?"

"Sư huynh, huynh nói có đạo lý, nhưng mà... Haiz, thôi. Phía trước là miếu sơn thần, chúng ta vẫn nên kết trận ở đây nghỉ ngơi và hồi phục một đêm. Rạng sáng lên đường, cho dù gặp phải yêu ma gì, phần thắng cũng lớn hơn một chút."

Nữ tử ôn nhu nịnh hót.

Nam tử không lên tiếng, hắn dường như đang suy tính một phen, cuối cùng không kiên trì nữa, hừ lạnh một tiếng coi như đáp ứng.

Cửa miếu rách nát run rẩy. Hai người một trước một sau bước vào trong miếu.

Nam tử kết pháp ấn, đầu ngón tay có ánh sáng quấn thành sợi tơ bắn về phía hai mắt tượng thần. Đôi mắt trống rỗng của tượng thần lập tức ngưng tụ thành lưới lớn màu vàng, trong nháy mắt bao phủ cả ngôi miếu đổ nát.

Thần miếu trừ tà, cho dù là kim thân Sơn Thần trong miếu đã vỡ nát, dư uy thần lực còn sót lại trong miếu cũng có thể chấn nhϊếp yêu tà chi vật, khiến cho bọn chúng phải dừng bước ở bên ngoài miếu thờ.

"Miếu sơn thần này bỏ hoang đã lâu, nhưng thần lực còn sót lại vẫn cường thịnh như thế. Không biết lúc kim thân của Sơn Thần cung phụng trong miếu chưa vỡ, tu vi có thể đến trình độ nào."

Nữ tử nhẹ giọng cảm khái, đốt một đống cỏ khô tụ tập trong miếu lên.

"A?!"

Nam tử không kịp ngồi xuống bên đống lửa, ngược lại kinh ngạc lên tiếng với Lý Ấu An trong góc.

Trước khi hắn và sư muội vào miếu, cũng từng cảm giác được trong miếu có khí tức người sống!

Lý Ấu An quay đầu nhìn sang.

Nam tử cao lớn, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, đều mặc áo trắng, eo buộc thắt lưng màu tím, đúng là cách ăn mặc của đệ tử Tử Vi Sơn.

"Ngươi là người phương nào?"

Nam tử cao lớn lớn tiếng, làm ra tư thế phòng ngự. Nữ tử bên cạnh đống lửa mặc dù bất động thanh sắc, nhưng tay cũng sờ đến bội kiếm bên hông.

"Người xui xẻo bị nhốt ở chỗ này mà thôi."

Lý Ấu An mở miệng, giọng nói của nàng khàn khàn không chịu nổi, nhưng cũng may còn có thể lên tiếng.

"Xui xẻo? Ta thấy là người sắp chết mới đúng."

Nam tử nhíu mày. Ánh mắt băn khoăn trên người Lý Ấu An một hồi, nhìn thấy bộ dáng chật vật nhúc nhích của nàng, rõ ràng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Người này thật đúng là không biết nói chuyện phiếm.

Lý Ấu An cong môi: "Ta vốn là người sắp chết, nhưng hai vị tiên trưởng tới, hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn ta chết nhỉ."

Nam tử hừ lạnh một tiếng, cúi người muốn tiến lên kiểm tra mạch đập của Lý Ấu An.

"Từ đã! Sư huynh! Trong Tiểu Âm Sơn có vô số yêu ma, cho dù người này... Cô nương này có thể tiến vào miếu sơn thần, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là."

Nữ tử ngăn nam tử lại, tháo ma kính bên hông xuống. Nương theo ánh sáng trong miếu, nhìn ma kính bay tới trước người Lý Ấu An.

Lý Ấu An ngước mắt nhìn người trong kính, khóe môi không khỏi kéo ra.

Làm khó nữ tử còn có thể gọi nàng một tiếng cô nương. Nếu chính nàng nhìn thấy bộ dáng này, tuyệt đối không thể gọi ra một tiếng "cô nương" này.

Người trong gương bọc một thân áo vải rách nát dính nước bùn, trên cổ có một vết máu vừa dài vừa đáng sợ, da thịt lộ ra có màu xanh trắng giống như thi thể, mơ hồ còn có khí đen nồng đậm.

Lý Ấu An nhìn vào gương nháy mắt mấy cái, mới nhìn ra bộ dáng quen thuộc trong thi khí (khí xác chết) mờ mịt.

Người trong gương thật đúng là nàng.