Trường Đinh sẽ không bỏ cuộc, hắn đương nhiên sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế.
Đó là sư tỷ của hắn, là sư tỷ cao cao tại thượng không một tỳ vết, hắn sao có thể cho phép thanh danh của tỷ ấy bị tiểu súc sinh kia vấy bẩn?!
Nhưng hắn ngày mai sắp phải đi Tư Quá Phong rồi, lời của sư tỷ tuyệt đối đã nói là làm, nếu như hắn đi một mạch năm năm, há chẳng phải lúc quay về tiểu súc sinh kia đã ngồi vững vị trí phu quân chưởng môn rồi sao, căn bản lung lay không nổi rồi.
Không ổn không ổn, tối nay hắn nhất định phải hành động!
Trường Đinh hỏi đệ tử nơi Ma quân tối nay ở lại, nghe đến câu trả lời của đệ tử, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta cư nhiên ở phòng của sư tỷ?! Thật sự quá đáng mà!
Trường Đinh đảo mắt, trong lòng đã có kế hoạch.
Đêm hôm đó, Trường Đinh một mực đứng dưới chân núi đợi sư tỷ quay về, lòng thầm vui mừng. Gần đến giờ Tý, dưới ánh trăng mới xuất hiện thân ảnh thong dong bước đi của sư tỷ, Trường Đinh mừng rỡ nhào tới, lúc đến gần nàng mới phát hiện có điểm bất thường.
Ninh Trường Nhàn một thân hắc y, cong khóe môi mỉm cười với hắn, tựa hồ không nhìn đường, dưới chân loạng choạng suýt ngã sấp.
Trường Đinh vội vã đỡ nàng, nhưng dưới tay chạm vào một mảng dấp dính, hắn khó hiểu hỏi thì Ninh Trường Nhàn chỉ bình tĩnh đáp: “Ban đêm sương nặng, cả đêm đi đường khó tránh ướt y phục.” Nàng lại hỏi: “Trường Đinh đệ có việc gì sao?”
Trường Đinh trông vẻ mệt mỏi của sư tỷ, trong lòng do dự rốt cuộc nên nói hay không, trên mặt cũng lộ vẻ giằng co.
Ninh Trường Nhàn thở dài một tiếng, hỏi: “Có phải chuyện phạt đệ đi Tư Quá Phong không?”
Trường Đinh giật thót, mơ hồ gật đầu.
“Tính ngươi nóng nảy, khó trách va chạm với người khác, nhiều năm như vậy mà vẫn không thấy đệ đổi khác, sư tỷ cũng chỉ muốn tốt cho đệ. Tư Quá Phong an tĩnh, có thể giúp đệ trầm ổn hơn, dẫu gì cũng là thượng tiên vài trăm năm rồi, vậy mà còn bộp chà bộp chộp hơn cả đệ tử mới nhập môn vậy.” Ninh Trường Nhàn lắc đầu, thấp giọng khuyên nhủ. Nàng có vẻ rất mệt, nói đến cuối câu ngữ khí còn không ổn, nghe tiếng hít thở còn hẫng hụt hỗn loạn.
Trường Đinh nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn mặt nàng, nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường, bình tĩnh ôn hòa. Trường Đinh chỉ có thể kết luận là do nàng nhiều đêm đi đường nên chắc có chút mệt mỏi.
“Đệ biết rồi, sư tỷ. Đệ cũng không nói sẽ không đi.” Hắn đỡ nàng đi về phía Vân Hạc điện, hỏi nàng: “Tỷ đã đi đâu thế?”
Ninh Trường Nhàn ngập ngừng một thoáng, đáp, “Dao Đài.”
Lúc này hai người đã đến phòng của sư tỷ ở Vân Hạc điện, nàng nhớ ra lúc sắp đi đã dặn đồ nhi ở đây nên lập tức ngừng bước, không biết tiếp tục đi vào ổn, hay đổi phòng khác ổn.
Nhưng chính lúc này, trong phòng truyền ra âm thanh nức nở kiều nhược của nữ nhân, “Không muốn, đừng, ngươi buông ta ra, cầu ngươi đó.”
Trường Đinh nghe vậy liền bĩu môi, diễn quả là giống đang có chuyện mờ ám thật vậy.
Nhưng Ninh Trường Nhàn lại lạnh lùng nhíu mi, nàng trực tiếp đẩy cửa, vậy mà bắt gặp đồ nhi đem một nữ tử phàm nhân áp dưới thân, y sam hỗn loạn, ai cũng nhìn ra là chuyện gì đang phát sinh.
Ninh Trường Nhàn nhíu mày càng sâu, “Đây là có chuyện gì?” Nàng rất mệt mỏi, vốn dĩ vẫn có thể tận lực che giấu, nhưng thời điểm này khẩu khí phẫn nộ khiến âm điệu càng thấp, hư nhược suy yếu không thể che giấu, Trường Đinh bên cạnh nghe thấy tựa như bị người ta mạnh mẽ giáng cho một quyền, làm phép thắp sáng đèn, không thắp thì không sao, đèn đuốc vừa sáng hắn thoáng chốc nhìn thấy tay vậy mà đẫm máu, quả thực sợ đến giật bắn mình.
Trong phòng hương Túy Xuân Thu nồng nặc, Ninh Huyền Dư ánh mắt lờ đờ vì say mông lung quay đầu, lại nhìn nhìn dưới người, trong đầu nghi hoặc, hắn nhỏ giọng nói: “Sao lại có hai sư tôn?”
Lời này nếu như chú tâm, Ninh Trường Nhàn tự nhiên có thể nghe thấy, nhưng hiện giờ thân thể nàng cực độ hư nhược, sắc mặt dưới ánh nến càng thêm trắng bệch. Nàng cúi đầu nhìn nữ nhân cố gắng hết sức mới vùng thoát ra được đang nằm trong một góc nức nở khóc lóc kia, trong lòng lửa giận bùng cháy.
Ninh Huyền Dư thi pháp phất qua hai mắt, đầu óc thanh tỉnh trở lại, hắn một lần nữa nhìn người vừa rồi, bất ngờ phát hiện hóa ra là một nữ nhân xa lạ, mùi son phấn của nàng ta vương vấn trên người hắn, kí©h thí©ɧ khứu giác hắn đến mức khó chịu muốn ói.
Ninh Huyền Dư hoảng loạn nhổm dậy, giải thích: “Không phải như những gì nàng nhìn thấy.”
Nữ nhân trong góc kia nghe vậy, khóc lóc càng bi thương, Ninh Trường Nhàn phiền muộn càng thêm rối như tơ vò, “Câm miệng.”
“A Nhàn, ta uống say, có người ——” Hắn căm hận trừng mắt nhìn Trường Đinh ở một bên đang thất thần nhìn hai tay, “dùng pháp thuật hạ lưu với ta, thực sự không phải như nàng nghĩ.”
Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã của nàng, lòng đau như cắt, vừa tiến về trước hai bước, nàng nhưng lại lập tức lộ ra biểu tình chán ghét, hắn gần như tuyệt vọng khựng lại tại chỗ.
Ninh Trường Nhàn chỉ cảm thấy móng tay đều cắm sâu vào lòng bàn tay. Nơi đáy mắt nàng không còn vẻ thanh tĩnh đạm bạc của ngày xưa, mà mơ hồ ẩn hiện sự phẫn nộ. Thân mình lảo đảo suy yếu không thể khống chế nổi tâm tình, vậy mà nhất thời nộ khí dâng trào, cổ họng tràn ngập vị máu tanh.
Ma quân bệ hạ nhìn nàng, hắc bào chạm đất, tóc trắng như tuyết, làn mi run rẩy không ngừng.
“Khụ khụ.” Ninh Trường Nhàn ôm ngực ho khan.
Ninh Huyền Dư gấp gáp tiến lên muốn đỡ nàng, nhưng dường như nhớ ra điều gì đờ ra nửa chừng.
“Nghiệt chướng.” Nàng trầm thấp nói, thất vọng nặng nề.
Thân mình hắn khẽ run rẩy, trong lòng tựa như sông cuộn biển gầm. Vô luận hắn từ nhỏ đến lớn làm sai việc gì, nàng sẽ tức giận sẽ bất đắc dĩ nhưng chưa từng đối với hắn mất hết hi vọng, vô luận nàng biết hắn ái mộ nàng hay khi hắn phản xuất sư môn, nàng đều chưa từng thất vọng về hắn, nhưng… lần này… Ninh Huyền Dư sắc mặt trắng bệch.
Ninh Trường Nhàn chậm chạp nói, mỗi một từ nói ra đều cảm thấy trái tim co thắt, “Ta từng tưởng rằng ngươi chỉ là tính tình trẻ con, bản chất không xấu, nhưng lần này ta mới biết ta hoàn toàn sai rồi, cũng đành cũng đành… Khụ khụ…” Một tia máu chảy ra bên miệng nàng.
Ninh Huyền Dư hoang mang tiến tới, nắm chặt tay nàng muốn giúp nàng trị thương.
Ninh Trường Nhàn đẩy hắn ra. Nàng dùng sức xé ra một mảnh tay áo.
“Tình sư đồ giữa ngươi và ta, nay như vật này.”
Một đoạn tay áo màu đen bị xé đến tận vai, thương tích chằng chịt trên cánh tay nàng không còn giấu được nữa, máu tươi không ngừng chảy ra, chảy dọc ngón tay nàng chảy tí tách xuống nền, tích thành vũng nhỏ trên mặt đất.
Trái tim Ninh Huyền Dư như trúng ngàn đao, nhìn nàng không biết khi nào chịu nhiều trọng thương như vậy, càng trở nên lo sợ cùng cực. Hắn nghiến răng vươn tay muốn kéo cổ tay nàng trị liệu, Ninh Trường Nhàn tránh không kịp, bị hắn tóm chặt. Nàng không còn khí sức kéo cổ tay ra, chỉ có thể miễn cưỡng cùng hắn đối mắt.
Ma lực ấm áp của hắn chảy vào trong cơ thể nàng, Ninh Trường Nhàn lại bài xích không chịu tiếp nhận, hắn run rẩy đôi môi nhỏ giọng khuyên nàng: “Nàng đừng như vậy, trừng phạt ta thế nào cũng được, trước chữa thương có được không?”
Ninh Trường Nhàn đáy mắt tĩnh mịch, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Ninh Huyền Dư gần trong gang tấc, dùng thanh âm không chút độ ấm nói: “Buông tay, ta ghét bẩn.”
Khí tức trên thân Ninh Huyền Dư loạn chuyển mất khống chế, tựa lưỡi đao sắc bén bắn phá xung quanh. Hai mắt hắn mơ hồ, thống khổ ngẩng đầu, “Nàng… nàng thực sự không cần ta nữa?”
Ninh Trường Nhàn mỏi mệt xoay người.
Trường Đinh vẫn ngẩn người lúc ấy đến giờ mới lấy lại phản ứng nhớ đến khi nãy hỏi sư tỷ đã đi đâu, hai chữ Dao Đài nhẹ bẫng của sư tỷ cuối cùng có hàm nghĩa gì.
Nàng trước mặt mọi người thừa nhận song tu, cam nguyện nỗi khổ chịu sấm sét Dao Đài đánh, sét Dao Đài a, có thể đem một thượng tiên vừa tu đạt tiên cốt đánh thành tro bụi!
Trường Đinh nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Trường Nhàn, biết nàng tâm lực cạn kiệt, càng hối hận bản thân khiến nàng thêm ưu phiền, hắn Phịch một tiếng quỳ trên đất nói: “Sư tỷ, đều do ta sai!”
“Không liên quan đến đệ.” Ninh Trường Nhàn miễn cưỡng giảm nhẹ khẩu khí, thấp giọng yêu cầu: “Đỡ ta ra ngoài.”