Ninh Huyền Dư an trí một phần mộ cho Nam Thủy tại Bất Quy, hắn đơn độc ngồi trước mộ hai ngày mới rời đi. Hơn ba trăm năm trước, sau khi Trường Nhàn chịu thiên kiếp, hắn đau đến không muốn sống. Hắn không dám tưởng tượng, năm đó nếu như không có Nam Thủy, không có Thiên Ngu, không có Tương Tự, hắn sẽ đọa lạc đến bước đường nào nữa.
Mặc dù hiện tại hắn là Ma đầu trong mắt chúng tiên, nhưng hắn cũng vẫn như trước có thể kiêu ngạo đối diện với sư tôn, nói với nàng hắn không thẹn với sự dạy dỗ của nàng. Chỉ tiếc cuối cùng hắn đợi được Ninh Trường Nhàn, Nam Thủy cũng đã chết.
Hắn không chút do dự đem toàn bộ sự vụ Ma giới đẩy sang cho Thiên Ngu ăn không ngồi rồi, cũng may ngày thường hắn chính là một chưởng quỹ vô trách nhiệm, nói đi liền đi, nên ma binh ma tướng cũng rất bình thản tiễn Ma quân bệ hạ lần nữa rời Bất Quy, không ai biết lần tới hắn quay về sẽ là khi nào.
…
Ninh Huyền Dư trước đi đến nơi Tử Quy nghỉ ngơi trong lần đối phó với Ứng Long khi đó, giờ đã vườn không nhà trống, hắn do dự một thoáng, rồi trực tiếp đến Tử Quy.
Hôm ấy Ninh Trường Nhàn trước mặt mọi người nói muốn cùng hắn thành thân, lòng hắn rối loạn, theo bản năng bỏ chạy, nghĩ lại nàng hẳn đã hiểu nhầm rồi, hắn phải giải thích rõ ràng với nàng.
Hoa đào Tử Quy vẫn như ngày xưa bung nở rực rỡ, hắn dừng lại dưới chân núi, bị Trường Đinh đã ôm cây đợi thỏ bao lâu tóm được.
Trường Đinh ôm kiếm, nhướng mi hỏi hắn, “Hồng Liên kia chết rồi?”
Cái chết của Nam Thủy trong lòng hắn là một vết thương không nhỏ, hắn đối với nàng dù nói chỉ có thương xót, không có tình yêu, nhưng mỗi lần nhớ đến cái dập đầu thật sâu trước khi nàng chết, vẫn luôn buồn đau.
“Thiên tai đã bình, Trường Đinh thượng tiên lẽ nào không tự đoán được?” Khẩu khí hắn không tốt hỏi ngược lại.
Hai vị sư thúc Trường Đinh và Trường Bình của hắn, Trường Bình thượng tiên tính cách ôn hòa, dù rằng đối với hắn cũng có đôi phần bất mãn, nhưng vẫn không hề giống Trường Đinh mở miệng liền là gai là góc.
Vì thế hắn cũng không đôi co cùng Trường Đinh nhiều, trực tiếp hỏi: “A Nhàn đâu? Nàng ở Tử Quy không?”
Trường Đinh nghe thấy xưng hô này, mi mắt hung hăng giật hai cái, gằn giọng mắng: “Ngươi tên súc sinh khi sư diệt tổ!”
Ninh Huyền Dư chỉ coi như không nghe thấy, nếu như là người khác nói những lời này, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng người này là sư đệ Ninh Trường Nhàn thương yêu nhất. Mặc dù hắn không muốn nhận sư thúc này, nhưng vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Nàng đâu?” Ninh Huyền Dư hỏi lại lần nữa.
“Ta có thể đưa ngươi đi gặp nàng.” Trường Đinh nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, sau đó mới thản nhiên lên tiếng, “Chỉ là trước khi đi, ta muốn hỏi ngươi vài câu.”
Ninh Huyền Dư tỏ ý hắn mau nói.
Trường Đinh híp mắt, lạnh lùng hỏi, “Ngươi nghĩ sư tỷ người vì sao đáp ứng cùng ngươi thành thân?”
“Đương nhiên là vì muốn phụ trách.”
Vẻ mặt tự đắc của Trường Đinh thoáng chốc cứng đờ, “Ngươi… ngươi biết?”
Ninh Huyền Dư không kiên nhẫn liếc nhìn hắn, “Đương nhiên ta biết.”
“Dù cho tỷ ấy đối với ngươi vẫn chỉ có tình sư đồ?” Trường Đinh không thể tin nổi hỏi. Từ trước đến nay người tu tiên dù cũng có người chọn con đường tắt song tu này, nhưng dẫu gì họ cũng đã có tình từ trước, nếu không cứ thế tùy tiện cùng một người lạ đêm đêm động phòng, nói không chừng tiên môn đã loạn thành một đống rồi.
Ninh Huyền Dư ngạo mạn nghếch cằm, “Nàng trước nay đối với ta chỉ có tình sư đồ, ta với nàng lại không phải, nói đến ta với nàng không có yêu cầu cao xa gì, chỉ cần có tình là được, thêm vào đó ta có tự tin cuối cùng có thể khiến nàng thích ta!”
Trường Đinh không thể nghe tiếp nữa, khẩu khí thêm phần châm chọc, “Ngươi có tình, nhưng sư tỷ thì sao? Sau khi thành thân thức ngủ cùng giường, ngươi làm sao biết nàng có vì người ngủ bên cạnh là đồ nhi của mình mà buồn nôn hay không?!”
Ma quân bệ hạ ánh mắt tối sầm.
Trường Đinh tiếp tục công kích, “Sư tỷ là thượng tiên, tuổi trẻ đã tu thành tiên cốt, trong tiên môn đức cao vọng trọng, nhưng vì đồ nhi ngươi mà thanh danh nàng bị ô nhục, ngươi biết bên ngoài người ta nói sư tỷ thế nào không? Bọn họ nói sư tỷ đói khát nên mới dụ dỗ đồ nhi. Ha, Ninh Huyền Dư, đây chính là điều ngươi muốn thấy?”
“Trường Đinh, câm miệng!”
Trường Đinh đang nói đến hưng phấn, mắt thấy thêm một mồi lửa tên súc sinh này sẽ tự mình đi cự tuyệt sư tỷ thành thân, nhưng không nghĩ tới chính lúc này, sau lưng một tiếng nói vang lên cắt ngang, ngữ khí của nàng hiếm khi nghiêm khắc như vậy.
Trường Đinh vừa giận vừa vội, “Sư tỷ, tỷ để ta đuổi tên súc sinh này đi!”
Ninh Trường Nhàn nhíu mày, “Ai dạy ngươi mở miệng là những lời thô tục như vậy?”
Trường Đinh tự biết mình lỡ lời, hung hăng đấm lên một gốc đào gần đó, phút chốc mưa hoa lả tả.
Ninh Trường Nhàn bình ổn lại nộ hỏa ẩn ẩn trong ngực, “Tính cách nóng nảy, những năm nay vẫn như trước không đổi, ta không thể nhìn đệ tiếp tục thế này, đêm nay thu dọn đồ đạc, đến sau núi suy nghĩ năm năm.”
Nơi Tử Quy đệ tử đóng cửa suy nghĩ, Tư Quá Phong, là một nơi cách biệt thế gian, đưa cơm đều phải giá vân nửa nén hương mới đến, cơ bản đều ít khi dùng tới, lần trước sử dụng là trước khi Ninh Trường Nhàn tu thành tiên cốt ở đây trường kì tu luyện.
Trường Đinh nghe vậy, trong ngực tức đến nghẹn uất, hắn bất mãn nói, “Được, được, sư tỷ thật giỏi!”
Thân ảnh hắn biến mất nơi cuối con đường dẫn lên Tử Quy, Ninh Trường Nhàn lo lắng nhìn theo hắn, cuối cùng chỉ có thể lắc nhẹ đầu, nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Huyền Dư, “Không cần so đo với hắn, tính hắn thẳng thừng, khó tránh nói năng khó nghe.”
“Ân.” Ninh Huyền Dư hướng nàng mỉm cười, nhưng lại không giấu được tăm tối nơi đáy mắt.
Ninh Trường Nhàn dịu dàng nhìn hắn, vươn tay phủi đi cánh hoa trên vai hắn, mới chậm rãi nói, “Cái chết của Nam Thủy, ta biết lòng ngươi buồn bã, nhưng đó chỉ là nhân quả báo ứng, vi sư rất xin lỗi.” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng bình tĩnh, tựa như một bàn tay ấm áp, xoa dịu mọi cảm xúc nặng nề trong hắn.
“Nàng không có gì cần phải xin lỗi ta.” Ninh Huyền Dư nghiêng người ôm nàng vào lòng, Ninh Trường Nhàn không quen nên khẽ giãy dụa một chút, cuối cùng cũng mặc hắn.
“A Nhàn.” Hắn hỏi nàng, “Có phải ta gây cho nàng rất nhiều khó xử?”
“Ngươi là đồ nhi của ta.” Ninh Trường Nhàn nói, vì thế bảo vệ hắn là trách nhiệm của nàng, nàng sẽ không thấy phiền phức, càng sẽ không khó xử.
Ninh Huyền Dư cười nhẹ, rũ mắt nhìn nàng, khẽ khàng đặt một nụ hôn bên môi nàng, Ninh Trường Nhàn lúng túng nghiêng đầu tránh.
“Nhưng, hiện giờ đồ nhi sắp trở thành phu quân rồi.”
Ninh Trường Nhàn cẩn thận ngẫm nghĩ lời này, vẫn kiên định không đổi nói: “Vô luận ra sao, dù thành thân hay không, ngươi và ta đều là sư đồ.”
“Cả đời này?”
“Cả đời này.”
Con ngươi đen thẳm của hắn tựa hồ mất đi ánh sáng, “Vậy sau khi thành thân, nàng đinh…” Có phải thực sự cảm thấy ta ngủ bên người nàng rất buồn nôn?
Ninh Trường Nhàn không hiểu được ẩn ý trong lời hắn, tưởng rằng hắn lo lắng tự do bị hạn chế, vậy nên mở lời khuyên giải, “Sau khi thành thân, nếu như thực sự về sau ngươi gặp được cô nương trong lòng, vi sư tự nhiên sẽ không can dự. Quan hệ tiên môn vốn dĩ đạm bạc. Bất quá ngươi cả đời này đều là đồ nhi của ta.”
Tim hắn tựa như bị một búa nặng nề giáng qua, sớm đã dự liệu nàng cầu thân căn bản không phải thật lòng, cứ cho đã trở thành phu quân của nàng, nàng vẫn sẽ dùng thái độ đối với đồ nhi đối xử với mình, nhưng nghe chính miệng nàng nói ra, vẫn khó tiếp nhận đến thế.
“Ngươi đi nghỉ ngơi một chút, Tử Quy không có phòng dư, tạm thời nghỉ ở phòng vi sư vậy.” Ninh Trường Nhàn nói, “Vi sư tối nay có việc, không quay về.”
Ninh Trường Nhàn vừa nói vừa khẽ khàng gỡ cánh tay hắn vẫn luôn ôm chặt mình, giá vân bay đi.
Trên đám mây, nàng đặt tay lên ngực, rũ mi mắt, đầu mày thoáng nhíu.