Đợi Ninh Trường Nhàn vuốt xuôi chúng tiên xù lông gồng cánh xong, đêm đã về khuya.
Ngoại trừ Tương Nhã và một vài đệ tử Thiên Trì không nói gì nhiều, những người khác đều xuất ngôn phản đối. Bọn họ cảm thấy, tiên nhân chính là tiên nhân, so với những yêu a, ma a, nhân a, đều phải cao cao tại thượng một chút. Ninh Trường Nhàn đường đường một thượng tiên, ủy thân cho một đại ma đầu, chẳng phải quá mất mặt tiên nhân sao?!
Thêm nữa, Ninh Huyền Dư hắn là đệ tử đích truyền của Ninh Trường Nhàn, Ninh Trường Nhàn đường đường là chưởng môn Tử Quy, cũng chỉ có một đồ nhi là hắn. Kết quả thì sao? Khi sư diệt tổ, loạn nhập ma đạo, thậm chí luyến mộ sư tôn của mình, cuối cùng cư nhiên đại nghịch bất đạo cưỡng bách sư tôn cùng hắn song tu, loại nghiệt đồ này gϊếŧ một trăm lần cũng không đáng tiếc!
Ninh Trường Nhàn hoàn toàn không cần bao che cho loại đồ nhi này, thậm chí vì đền bù cho sai lầm của hắn mà cùng hắn thành thân.
Ninh Trường Nhàn một bên nghe lí do của bọn hắn, hiểu rằng dù cho giải thích cũng không tiêu trừ được định kiến đã bén rễ sâu này, chỉ có thể bình tĩnh mỉm cười, mà bọn họ cũng nhận ra sự kiên quyết của Ninh Trường Nhàn, chỉ đành căm phẫn rời đi.
Tương Nhã rời đi sau cùng, do dự một thoáng, rồi hướng Ninh Trường Nhàn xin lỗi: “Bức bách ngươi, ta kì thực cũng không đành lòng.”
“Không cần như vậy.” Ninh Trường Nhàn không nhìn hắn, khoanh tay ngẩng đầu nhìn sao sáng trên không, “Không cần xin lỗi ta, ta hiểu được ngươi có ý tốt.”
“Ta vốn nghĩ giúp hai người một lần giải quyết, nhưng không ngờ ngươi cư nhiên nguyện ý cùng hắn thành thân.” Tương Nhã ngại ngùng nghiêng đầu, “Mặc dù đây cũng là một chủ ý, nhưng có phần…”
Ninh Trường Nhàn trầm mặc không nói.
“Ngươi có hơi sủng hắn thái quá.” Tương Nhã nói, “Trước mặt mọi người đoạn tuyệt quan hệ sư đồ vốn dĩ là phương pháp tốt nhất, hắn nếu có tâm, tự nhiên hiểu được chỗ khó của ngươi hiện tại.”
“Tương Nhã, không cần nói nữa.” Ninh Trường Nhàn cụp mắt.
“Miệng đời nung gang, tích hủy tiêu cốt. Ta chỉ là sợ…”
Ninh Trường Nhàn cười, “Tiên nhân đạm bạc, tâm cảnh bình hòa, ngươi lo lắng việc này ưu phiền việc kia, thực sự làm Vô Cực thượng tiên thất vọng đó. Nhỡ mà hắn nghe được, không chừng sẽ phạt ngươi đi Thiên Trì đỉnh tám năm mười năm mất.”
Tương Nhã biết nàng đang nói đùa với hắn, nhưng làm sao cũng cười không nổi, “Vậy ngươi, vạn phần bảo trọng.”
Ninh Trường Nhàn gật nhẹ đầu, “Tự nhiên.”
Tương Nhã đứng tại chỗ lại ngập ngừng một hồi, cuối cùng vẫn là nuốt ngược lời ngấp nghé nơi họng, hạ quyết tâm giá vân li khai.
…
Vài Tử Quy đệ tử một đường truy đuổi Nam Thủy, nhưng nàng ta bỏ chạy quá nhanh, mắt thấy trời sắp tối, vài người bọn hắn đã thể lực hao kiệt, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Lúc này trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen, vốn tưởng là chưởng môn, định thần lại nhìn mới thấy người đó tóc bạc áo đen, hóa ra là Ma quân bệ hạ.
Hắn đứng trước mặt Nam Thủy, im lặng quan sát nàng ta. Nam Thủy sắc mặt trắng bệch ôm ngực, dừng chân không dám tiếp tục chạy. Mấy đệ tử Tử Quy vội vàng đuổi qua, hướng hắn hành lễ, luận bối phận hắn vẫn là đệ tử đích truyền của Trường Nhàn chưởng môn, vai vế cao hơn bọn hắn một bậc, đây là nên làm.
Ninh Huyền Dư nói với bọn hắn: “Bọn ngươi trước tiên quay về đi, bên này ta tự mình giải quyết.”
Một số do dự, “Việc này… nhưng việc này liên đới hệ trọng, nếu như không đưa nàng ta về, chỉ lo khó mà giải thích với chưởng môn.”
Ninh Huyền Dư thoáng khép hờ mắt: “Ta sẽ tự mình giải thích với nàng.”
Mấy đệ tử không tìm được lí do biện bác, dù sao chưởng môn là sư tôn của hắn, dù nói Nam Thủy là thuộc hạ của hắn, nhưng nói cho cùng hắn sẽ không nghịch ý sư tôn đi.
Bọn hắn chắp tay cáo từ, rất nhanh thân ảnh đã tiêu thất cuối chân trời.
Nam Thủy ngã ngồi trên mây, ngửa đầu nhìn Ma quân bệ hạ, lại phát hiện hắn căn bản đến nhìn nàng một cái cũng không, chỉ có thể đau xót cúi đầu, nước mắt tí tách rơi trên vạt áo đỏ rực.
“Xin lỗi…” Nàng ta nhỏ giọng nói.
Ninh Huyền Dư cúi đầu, nửa quỳ vỗ về đỉnh đầu nàng ta, “Ngươi vì sao làm vậy?”
Nam Thủy ôm mặt, nức nở nói: “Vì ta thích ngươi, nhưng là vì ta thích ngươi a.”
“Yêu thích không phải lí do cho tất cả.” Hắn thương hại nhìn nàng ta, “Ta yêu nàng ấy, nhưng ta đã biến thành ma đầu, vì thế những năm này vô luận nàng lựa chọn vứt bỏ ta, hay là gϊếŧ chết ta, ta dù đau buồn nhưng sẽ không oán hận, ta sẽ không vì mình thích nàng, liền cảm thấy nàng cần phải đối tốt với ta, cần phải bao dung ta làm sai mọi chuyện.”
Nam Thủy bỗng nhớ đến thái độ Ninh Trường Nhàn dành cho hắn, đột nhiên tâm sinh ngưỡng mộ.
“Khi ấy tại Tư Ngã trì trông thấy ngươi, bảo vệ ngươi, là vì một phút giận dỗi nàng. Nàng rời đi mấy trăm năm nay, ta cảm kích ngươi cùng Tương Tự, Thiên Ngu vẫn luôn bầu bạn bên ta, mới giúp ta không vì thương tâm mà điên cuồng mất trí. Chỉ là ngươi lần này…” Hắn lưỡng lự hồi lâu, nhìn nàng ta nước mắt lưng tròng, nói: “Ta phế pháp lực của ngươi, diệt trừ họa hoạn lần này, về sau ngươi lại là một gốc hồng liên bình thường, không còn tư duy hay tình cảm, ta đưa ngươi về Tư Ngã trì, ngươi lần nữa tu luyện, được không?”
“Nàng ta muốn lấy mạng ta.” Nam Thủy hai mắt vô thần nhìn phía trước, bình tĩnh nói.
Ninh Huyền Dư cúi đầu an ủi nàng ta, “Ngươi đi theo ta hơn ba trăm năm, ta há có thể không bảo hộ ngươi, càng huống chi phế đi pháp lực tu luyện từ đầu, đã giống như chết rồi.”
Nam Thủy lắc đầu, “Nàng ta sẽ không lưu lại hậu hoạn.”
“Ta sẽ nói rõ với nàng. Nàng… nhất định sẽ đáp ứng.” Ninh Huyền Dư nói.
Sủng nịch đã bao năm, nói hắn không ỷ sủng mà kiêu, làm sao có thể? Ma quân bệ hạ từ nhỏ đã biết làm sao ỷ vào sủng ái của Ninh Trường Nhàn mà cậy thế khi nhân, làm xằng làm bậy, và cả thâu hương thiết ngọc rồi.
Nam Thủy nghe hắn nói vậy, lại cúi đầu thở dài.
“Nam Thủy hận Ninh Trường Nhàn, rất hận nàng ta, vì thế Nam Thủy thà chết cũng không muốn ngươi đi cầu nàng. Nam Thủy may mắn từ trong tay nàng ta thoát chết một lần, hôm nay ta không muốn lần thứ hai tham sống sợ chết.”
Nàng ta nhổm dậy, nghiêm túc quy củ quỳ xuống, dập đầu thật sâu.
“Bệ hạ, kiếp sau gặp lại.”
Vừa nói, nàng ta phát khởi pháp lực, đánh vỡ hồn phách của bản thân.
Ninh Huyền Dư không kịp ngăn cản, vươn tay chỉ chạm được nguyên thân của nàng ta, một đóa hồng liên rực rỡ chói mắt, nằm lẻ loi trên tầng mây, đã không còn thanh tức.
Hắn khẽ thở dài, vươn tay chạm nhẹ, đóa hồng liên thoáng chốc tàn lụi, hóa thành tro bụi, tan tác biển mây.
…
Ninh Trường Nhàn tay cầm ô đi trên đường, nghe đệ tử phía sau hồi báo, khẽ khàng gật đầu.
Ô là nàng mua ở sạp hàng ven đường, coi như chiếu cố sinh ý, tiên nhân vốn không cần che ô, dù cho đi giữa mưa giông, trên thân cũng sẽ không thấm ướt chút nào. Nàng xoay cán ô trong tay, vì rất ít khi dùng thứ này nên có chút hiếu kì.
Trường Đinh thì bất mãn giáo huấn đệ tử phía sau, “Các ngươi vì một câu nói của hắn mà quay về? Nhỡ vạn nhất hắn thả hồng liên đó đi thì sao?! Các ngươi lẽ nào để cho thiên vạn bách tính tiếp tục chịu đựng khốn khổ thiên tai sao?”
Đệ tử ủy khuất, “Nhưng mà, hắn là đệ tử của Trường Nhàn chưởng môn a.”
“Hắn còn là ma đầu đấy!” Trường Đinh quát, “Ngươi vẫn dám chống chế.”
Đệ tử kia bị quạt một cái vào đầu đau điếng, không dám nói gì thêm, một đệ tử khác hấp háy cái mũi, thấp giọng lầu bầu, “Nhưng mà, hắn còn là phu quân của chưởng môn mà.”
Trường Đinh đang muốn đạp hắn, Ninh Trường Nhàn nghiêng đầu, khẽ quát Trường Đinh dừng động tác, thấp giọng nói: “Thận trọng hành vi.”
Trường Đinh trừng đệ tử kia một cái, bất mãn thu chân về.
Cơn mưa dần nhỏ lại, Ninh Trường Nhàn đi lên tường thành nhìn xuống dưới, hồng thủy đang rút đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Ninh Trường Nhàn nói với Trường Đinh: “Hồng liên chết rồi.”
“Sao ngươi biết nàng ta chết rồi, nói không chừng Ninh Huyền Dư chỉ phế bỏ pháp lực của nàng ta, lại giúp nàng ta tu luyện lại từ đầu.” Trường Đinh cãi lại.
Ninh Trường Nhàn lắc đầu, “Huyền nhi có lẽ cũng muốn vậy, nhưng hồng liên kia nhất định không muốn.”
Trường Đinh hừ lạnh, “Ai cũng không hiểu đồ nhi đó bằng tỷ, được rồi! Hồng liên chết rồi, chuyện này cũng coi như kết thúc, Ninh Huyền Dư kia, tỷ thực sự muốn cùng hắn thành thân sao?”
“Lời cũng đã nói ra, há có đạo lí không làm.”
“Tỷ… tỷ thật là!” Trường Đinh giận đến không nói nên lời.
Ninh Trường Nhàn nhớ lại một màn ngày đó đồ nhi chẳng nói chẳng rằng, hoảng hốt bỏ chạy, bất đắc dĩ nói: “Nhưng nếu hắn thực sự không nguyện ý, ta tự nhiên không thể ép buộc hắn.”
Trường Đinh dài giọng Ờ một tiếng, trong lòng lại nảy ra một chủ ý.
Ninh Trường Nhàn ngẩng đầu nhìn trúc xanh trên mặt ô, không chú ý thấy vẻ mặt của hắn.