- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Vi Sư Vô Tâm
- Chương 58: Trường Nhàn cầu thân
Vi Sư Vô Tâm
Chương 58: Trường Nhàn cầu thân
Quán trà nho nhỏ hôm nay phá lệ náo nhiệt, con mắt tiểu lão bản cũng trợn muốn rớt rồi. Hắn xưa nay chưa từng nhìn thấy nhiều… nhiều nhân vật quang phong tế nguyệt nhường này. Người nào người nấy thân tư phiêu dật, trông như tiên nhân trong họa vậy.
Hai ngày trước một cậu nhóc mặc bạch y trông có vẻ ốm yếu đến chỗ hắn nói hôm nay muốn bao quán trà của hắn, lúc ấy hắn còn mừng khấp khởi rất lâu. Xét cho cùng đầu năm nay, nơi nơi người chết, việc làm ăn khó khăn, đến không khí cũng nồng mùi xác chết. Giáo thư tiên sinh trấn trên nói, đây là thiên địa bất nhân.
Lúc tiểu lão bản đang cấp tốc lau bàn, từ ngoài cửa bước vào một nữ nhân hắc y, dung nhan nàng nhìn qua ôn hòa từ bi, đôi mắt đen huyền nhìn không thấy đáy. Người xung quanh đều rất tôn kính nàng, xem ra đây là người có thân phận.
Nàng hơi mỉm cười gật đầu chào hỏi mấy người nọ, sau đó tỏ ý tiểu lão bản hãy rời đi.
Tiểu lão bản ngây ngẩn, bị nụ cười của nàng khiến cho ngượng chín, dịch bước dùng dằng không nỡ mà rời đi.
Hắn trốn ở ngoài đun nước, mơ hồ nghe được giọng nói điềm tĩnh không vội của nàng, ôn nhuận tựa gió nhẹ ngày xuân. Tiểu lão bản có chút thất thần.
Có lẽ những người đó đều là tiên?
Lúc ấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện ba người, tiểu lão bản sợ thót cả tim, vừa nãy bên đó nửa cái bóng người còn chẳng có, ba người này rốt cuộc lòi từ đâu ra vậy?
Người đi đầu hắc y bạch phát, thần sắc lạnh lùng, dung mạo đẹp đẽ. Người bên cạnh có chút ưu sầu, y phục trên người khá giống với những người bên trong, mà vị nữ nhân còn lại, đẹp đến lợi hại, hắn xưa nay chưa từng thấy ai đẹp đến vậy.
Nữ nhân hắc y vừa rồi cao cao tại thương, không thể lại gần, còn nữ nhân trước mặt này, lại có thể thỏa mãn huyễn tưởng của nam nhân với nữ nhân…
Con mắt của tiểu lão bản không thể rời đi.
Người đến chính là Ninh Huyền Dư, Tương Nhã và Nam Thủy.
Đến khi hắn hồi thần, ba người trước mắt đã vô tung vô ảnh, tựa hồ mới rồi chỉ là một hồi mộng mị của hắn.
Ba người vừa đi vào trong quán trà, Ninh Trường Nhàn cũng mới nói được một nửa, nàng nhìn Tương Nhã gật nhẹ đầu, lại như không nhìn thấy Ninh Huyền Dư, xoay người tiếp tục những lời đang nói.
Trái tim Ma quân, một thoáng kinh hoảng.
Bởi đã từng được thương chiều hết mực, nên hiện tại không chịu nổi sự lạnh nhạt của nàng, hắn rõ ràng biết thói quen này không tốt, nhưng vẫn cứ thế không thể sửa được.
Ma quân bệ hạ hẫng hụt, nhưng vẫn tiến lên trước ngồi bên cạnh Ninh Trường Nhàn. Ninh Trường Nhàn cúi đầu nhìn thoáng hắn một cái. Hắn và nàng nhìn nhau, vô cùng bình tĩnh, Ninh Trường Nhàn chỉ có thể mỉm cười rời đi ánh mắt, đối với tính khí của hắn vô cùng bất đắc dĩ.
“—— Vì thế chuyện này không thể kéo dài thêm.” Giọng điệu Ninh Trường Nhàn ôn hòa mà kiên định.
Tần Ca hỏi nàng: “Nhưng thượng tiên, người cảm thấy việc này nên giải quyết thế nào?”
“Chuyện này xác thực chưa từng phát sinh, trước đây mọi người đều cho đây là do tâm ma quấy phá, giải khai ma trận, dẫn đến yêu ma tác quái, chuyện quả thực cũng đúng như vậy.”
Thấy Ninh Trường Nhàn xác nhận, mọi người đều không hẹn mà cùng xì xào bàn tán, Ninh Huyền Dư siết chặt nắm tay. Ninh Trường Nhàn không quay đầu nhìn hắn, nhưng tựa như hiểu được tâm tình của hắn mà vươn tay nắm chặt tay hắn. Một luồng tiên khí ôn nhuận tiến vào thân thể, hắn cảm giác tâm trạng mình bình ổn hơn rấ nhiều, không khỏi giữ chặt tay áo nàng, không cho nàng rời đi.
Ninh Trường Nhàn khẽ giật vài cái rồi cũng tùy hắn.
Cuối cùng, âm thanh đàm luận xung quanh cũng lắng xuống, Tần Ca nhìn chằm chằm cánh tay áo Ninh Trường Nhàn bị Ninh Huyền Dư giữ chặt, chậm rãi từng lời hỏi: “Không biết Trường Nhàn thượng tiên cảm thấy, chuyện này là do ai gây ra?”
Ninh Trường Nhàn nghiêng người, liếc nhìn nữ tử im lặng đứng bên cửa một cái, Nam Thủy ngạo mạn ngẩng cao đầu đối mắt cùng nàng, thần sắc vẫn không giấu được sự hoảng loạn.
“Hồng Liên.” Ninh Trường Nhàn nói, “Năm đó ta nhất thời từ bi, tha mạng cho ngươi, hôm nay ngươi lại nhiễu loạn nhân gian, trong lòng có hổ thẹn không?”
Tất cả không tin, một hồng liên yêu nho nhỏ sao có thể gây ra họa lớn thế này, khiến toàn bộ tiên môn trầy trật vất vả.
Tần Ca vừa muốn nghi vấn, lại bị Tương Nhã kéo tay áo lôi lại, lắc đầu tỏ ý hắn đừng nói gì. Tần Ca vẫn luôn tôn trọng hắn, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén nghi hoặc.
Tần Ca không hỏi, tự nhiên sẽ có người khác hỏi. Ninh Trường Nhàn chỉ mỉm cười trấn an, không hề hồi đáp, đến khi Ninh Huyền Dư bên người nàng lên tiếng.
Ninh Trường Nhàn tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn là trả lời: “Ta không có chứng cứ.”
Nam Thủy nghe nàng nói vậy, lãnh đạm nhếch môi cười, ngạo nghễ nâng cằm nhìn nàng: “Ngươi nói ngươi tha mạng cho ta, ta bất quá màu sắc chỉ bất đồng những đóa hoa khác, ngươi liền muốn diệt trừ ta, đây chính là tiên nhân Ninh Trường Nhàn. Hôm nay, ngươi hối hận rồi sao?”
“Số mệnh là vậy.” Ninh Trường Nhàn nhìn thẳng vào mắt nàng. “Hồng Liên, ngươi tự tung tự tác, tất nhiên phải trả giá, ngươi…” Ninh Trường Nhàn quay đầu nhìn đồ nhi, “Có chịu hối cải không?”
Nam Thủy cười lạnh: “Không phải ta làm, vì sao ta phải hối cải? Một hồng liên yêu nho nhỏ như ta, có khả năng đó sao?”
Nam Thủy vừa dứt lời, vài vị thượng tiên liền phụ họa: “Trường Nhàn thượng tiên, quả thực đúng thế, hồng liên yêu nho nhỏ này, không thể có khả năng phát động ma trận lớn như vậy.”
Nam Thủy thấy có người tán đồng, tựa như có được cổ vũ: “Ngược lại ngươi, được gọi là thượng tiên cao cao tại thượng bất khả xâm phạm của tiên môn, lại đi ngược thiên đạo nhân luân, với đồ đệ của mình song tu. Lời này, quả thực khiến ta xấu hổ không dám mở miệng.”
Ninh Huyền Dư sắc mặt thoáng lạnh, quát nàng bảo ngưng, Nam Thủy hai mắt ngấn lệ, vẫn cứng đầu cứng cổ nói tiếp, tựa như không nghe thấy hắn quát mắng. Tình cảm và thù hận những năm qua cuối cùng cũng tìm được chỗ thoát, nhất thời tựa hồng thủy tuôn trào cuồn cuộn không dừng.
Đến cuối cùng, tự bản thân nàng cảm thấy mệt mỏi, não nộ quay đầu, ổn định nhịp thở.
Tất cả thượng tiên tại đó đều nghe đến mắt trợn mồm há, Tần Ca mặc kệ Tương Nhã ngăn cản, há miệng hùng hổ dọa người hỏi: “Trường Nhàn thượng tiên, lời của Nam Thủy có thật không?”
Tần Ca chờ mong Ninh Trường Nhàn phủ nhận, đúng thế, chỉ cần nàng phủ nhận, vậy tất cả chỉ là lời đồn chuyện nhảm.
Ninh Trường Nhàn lại nhẹ nhàng gật đầu: “Nàng nói đều đúng.”
Bốn bề lặng phắc, cuối cùng một thượng tiên dằn lòng chẳng đặng, hỏi nàng: “Vậy ngươi nói tâm ma này do Nam Thủy gây ra… là muốn bao che cho Ma quân?”
Vẻ mặt Ninh Trường Nhàn lập tức biến lạnh, vừa muốn mở lời, thình lình Ninh Huyền Dư ngồi cạnh liền bật dậy, kéo nàng che lại sau người: “Chuyện song tu đều là do ta bức bách nàng, nàng vốn không tình nguyện. Các ngươi nếu muốn làm khó nàng, đừng trách ta không nể tình đồng tiên môn!”
Ma quân mấy trăm năm nay ngồi tại nơi cao, khí thế trên người tự nhiên người thường không thể so sánh, mặc dù vài người trong lòng khinh thường bất mãn, nhưng cũng không dám lại lên tiếng nhục mạ.
Ninh Trường Nhàn lặng lẽ đỡ trán.
Bản thân là một thượng tiên xưa nay tự phụ cao ngạo trong mắt người khác, nàng quả thực không muốn biết chân tướng câu chuyện, việc bị ép gì đó, thật mất tiên tôn tiên cách quá…
Tương Nhã thở dài, hỏi Ninh Trường Nhàn: “Vậy ngươi định làm thế nào? Với Nam Thủy, với đồ nhi của ngươi.”
“Chuyên này đã vô pháp vãn hồi.” Ninh Trường Nhàn điềm nhiên nhìn Nam Thủy, “Hồng Liên, ngươi tự sát đi.”
Nam Thủy lùi về sau một bước, đột ngột xoay người xông ra ngoài, một vài Tử Quy đệ tử vội vàng đuổi theo, Ninh Trường Nhàn khẽ khàng thở dài.
Chúng nhân tuy đối với chuyện Nam Thủy dẫn khởi tâm ma bán tín bán nghi, nhưng thấy Ninh Trường Nhàn một vẻ nắm chắc, đại đa số cũng không có ý kiến gì khác. Hiện giờ thấy Nam Thủy hoảng loạn chạy trốn, quá bán đều nghĩ Nam Thủy trong lòng khẳng định có quỷ.
“Vậy, còn Huyền Dư?” Tương Nhã lại hỏi nàng.
Bị hỏi một vấn đề khó xử như vậy, Ninh Trường Nhàn có chút ngập ngừng.
“Trường Nhàn thượng tiên?” Tương Nhã hối thúc nàng.
“Ta…” Nàng hạ quyết tâm, “Sự tình nếu đã phát sinh, chuyện ta làm, ta tự nhiên nhận, ta đi ngược luân thường đạo lí, tự phạt chịu khổ lôi kích Ngọc Đài. Về phần Huyền nhi…”
Ninh Huyền Dư nghe đến lôi kích Ngọc Đài, trong lòng gấp gáp, vừa muốn lên tiếng ngắt lời nàng, nàng lại nhắc đến tên hắn, nhất thời hắn tựa như tiểu hài tử chờ đợi phán quyết, trong lòng sóng cuộn biển gầm.
“Ta sẽ thành thân với hắn.” Ninh Trường Nhàn bình tĩnh nói. Lòng như vừa nhấc được đi một tảng đá, nàng quay đầu nhìn đồ nhi, “Chỉ là không biết, ngươi có nguyện ý không?”
Lời này vừa nói ra, chúng nhân như gặp đại họa, gay gắt phản đối.
Ninh Huyền Dư nghiêm túc nhìn nàng, biết nàng không phải đang đùa. Ninh Trường Nhàn cũng dịu dàng nhìn hắn, cảm giác được bất an trong lòng hắn, ôn nhuận mỉm cười.
Ninh Huyền Dư không biết đang nghĩ gì, vậy mà lại lùi ra sau vài bước, trong ánh mắt chòng chọc của mọi người vù một cái giá vân bay mất.
Ninh Trường Nhàn thoáng ngẩn ra, nàng chưa từng cầu thân với ai, không có kinh nghiệm, chỉ đành hỏi Trường Bình đứng cạnh: “Đây là cự tuyệt à?”
Trường Bình mặt mũi tái mét: “Không biết, hẳn là vậy đi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Vi Sư Vô Tâm
- Chương 58: Trường Nhàn cầu thân