- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Vi Sư Vô Tâm
- Chương 56: Một mực tin tưởng
Vi Sư Vô Tâm
Chương 56: Một mực tin tưởng
“Im miệng.” Ninh Trường Nhàn ôm vết thương, tách ra khỏi vòng tay của Ninh Huyền Dư, dùng kiếm chống trụ, miễn cưỡng ổn định thân mình.
Trường Bình không cam, nhưng nhìn đến thương thế của sư tỷ chỉ có thể nhẫn nhịn không nói tiếp. Hắn bước lớn đi qua đỡ nàng, thấp giọng nói: “Nếu tỷ đã quyết định bao che, ta cũng không còn gì để nói.” Khẩu khí giận dữ, rõ ràng vẫn mang theo oán khí.
Ninh Trường Nhàn trầm mặc một hồi. Nàng nghiêng đầu nhìn về Ninh Huyền Dư, hắn vẫn đang đứng ở chỗ cũ, nhìn hai tay của mình ngẩn người, tựa hồ vẫn hồi tưởng lại một màn vừa rồi dùng toàn lực chém Ứng Long, mà Ứng Long lại chẳng hề hấn gì.
“Trường Bình, im ngay!” Ninh Trường Nhàn đè nặng ngữ khí.
Trường Bình nghiêng đầu đi, hung dữ trừng Ma quân một cái.
Ninh Huyền Dư mờ mịt cùng hắn đối mắt, đột nhiên như đã ngộ ra điều gì, “Không phải ta.” Hắn một lần nữa giải thích.
Ninh Trường Nhàn nhẹ giọng an ủi, “Vi sư chưa từng nói không tin ngươi.”
Trường Bình nghe nàng nói như vậy lại càng phẫn nộ, l*иg ngực dồn nén uất khí, cuối cùng vẫn miễn cưỡng áp chế oán giận. Sư tỷ người thiên vị cũng có giới hạn thôi a!
Ma lực của Ninh Huyền Dư không tác dụng với Ứng Long, chỉ có bản thân mới không thể gϊếŧ chết ma tâm của chính mình, sự thực đã bày ra trước mắt, thế nhưng hắn một câu không phải, sư tỷ người lại có thể tin hắn ngay, căn bản…
Căn bản là bị sắc dụ hồ đồ!
Trường Bình căm hờn nghĩ.
Lòng tin của Ninh Trường Nhàn quả thực khiến Ma quân rất an tâm, kì thực nói ra, nàng vẫn luôn tin tưởng hắn, hài tử chăm sóc từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể không hiểu rõ? Lại sao có thể nhẫn tâm để người khác đổ tội ác tày đình nhường này lên người hắn?
Nàng vẫn luôn đối với hắn rất tốt.
Ninh Huyền Dư mặc dù nói là có an tâm, nhưng hắn vẫn không thể tin mình thế nhưng lại không tổn thương nổi dù nửa cái vảy của Ứng Long, thế là ngay trong đêm xuất phát đến một nơi, hòng cho bản thân chút thuyết phục, ban ngày lúc ấy thực ra chỉ là do trượt tay mà thôi… Ma quân bệ hạ lừa mình dối người nghĩ.
Ma quân bệ hạ đi về phía bắc, đó là hướng Thiên Trì phái người đi, cũng chật vật đến sứt đầu mẻ trán rồi. Vô Cực thượng tiên hai ngày trước mở mẻ rượu mới, hắn thèm không nhịn được nhấp thử hai ngụm, kết quả bất cẩn uống say mèm quên trời đất ai gào cũng không tỉnh, thế là tai họa lần này bọn họ đành cử thủ tọa đệ tử Tương Nhã dẫn người đi.
Tương Nhã bản thân chính là một người nóng nảy, hắn chỉ huy đệ tử đằng vân trên mặt nước qua lại tìm kiếm gì đó, não nộ hung hăng chửi bới: “Để mà ta biết là tâm ma của ai, ta thế nào cũng phải…”
Còn chưa nói hết câu liền trông thấy bệ hạ Ninh Huyền Dư giá vân đáp xuống, Tương Nhã chào hỏi hắn: “Ai, là đồ đệ của Ninh Cục Băng mà, sư tôn ngươi không đến sao?”
“Sư tôn thụ thương, có chút mệt mỏi, vẫn đang hồi phục.”
Tương Nhã nghe vậy không thể tin hỏi: “Ninh Cục Băng cư nhiên bị thương rồi?” Tu vi của Ninh Trường Nhàn cư nhiên địch không lại yêu ma này, chẳng trách Tương Nhã hắn đến lâu vậy rồi mà cái bóng của yêu ma cũng không thấy.
“Sư tôn phái ta tới giúp đỡ.” Ma quân bệ hạ mặt không đổi sắc nói dối.
Tương Nhã cũng không hoài nghi, mệt lử nện mông ngồi trên mây, chỉ về đầm nước phía dưới nói: “Dưới này vốn là phố phường san sát, bên đó vốn là tường thành năm người cao, hôm nay…”
Tương Nhã chưa nói xong, Ma quân bệ hạ đã hiểu rõ, hắn hỏi: “Là Doanh Ngư?”
Tương Nhã xoa bóp huyệt thái dương, “Tám phần là vậy, bất quá ta đến đã bao ngày, đến cái bóng của nó cũng không thấy! Thật sự…” Tương Nhã âm thầm chửi rủa, căm phẫn nhìn về mặt nước.
Doanh Ngư đi đến đâu, đại thủy liền ập đến, ruộng nương hóa đầm nước, dân chúng không còn chốn dung thân.
Ma quân bệ hạ do dự một thoáng, mới hỏi: “Thương vong ra sao?”
Tương Nhã tựa hồ không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, tò mò nghiền ngẫm liếc hắn một cái mới đáp: “Dân gian mỗi lần gặp thủy họa, luôn thương vong thảm trọng, hiện giờ mặc dù người chết không nhiều lắm, bất quá ngày sau bách tính lưu lạc thất tán, đói chết, mệt chết, hoặc bạo phát dịch bệnh mà chết…” Vẻ chán chường trong mắt Tương Nhã càng nặng nề, hắn chống trán thở dài: “Vả lại lần này thủy tai phạm vi lớn lạ thường, ta thành tiên bao năm nay, thực sự lần đầu chứng kiến… Quả thực, thảm liệt a!”
Ma quân bệ hạ cụp mi mắt, nhìn về chúng sinh bi khổ giữa dòng nước lũ, không khỏi nhớ đến sư tôn của hắn.
Lỡ như… Lỡ như nàng về sau xác thực những tâm ma này là do hắn mà sinh, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn. Chúng sinh và đồ nhi, trong lòng nàng cho cùng vẫn là chúng sinh quan trọng hơn vài phần.
Ma quân bệ hạ cáo từ Tương Nhã: “Ta đi giúp các ngươi tìm Doanh Ngư.”
“Vậy thì tốt quá,” Tương Nhã cảm kích, “bảo sư tôn ngươi dưỡng thương tốt rồi cũng mau đến đi, ta lo…” Tương Nhã nhìn sắc mặt Ninh Huyền Dư một thoáng, cuối cùng vẫn là nuốt ngược nửa câu còn lại xuống.
Ninh Huyền Dư tự thân cũng rõ ràng, nỗi lo của Tương Nhã thứ nhất chính là sợ hắn đối phó không nổi yêu ma này, thứ hai, hắn cũng đang hoài nghi, đây vốn dĩ chính là tâm ma của Ma quân…
Ninh Huyền Dư đáp ứng một tiếng, trong lòng thoáng ngẩn ngơ nghĩ: Ít nhất hiện tại, trừ nàng ra, đã chẳng còn ai nguyện ý tin tưởng hắn rồi, không phải sao?
Ninh Trường Nhàn bởi thương thế trên người nên hôm đó đi nghỉ rất sớm, đến chiều muộn hôm sau, đầu óc mới thanh tỉnh trở lại. Nàng giũ những chiếc lá xanh ngắt bị gió thổi vào qua cửa sổ vương trên áo nàng lúc nàng ngồi tĩnh tọa, đứng dậy đi tìm Trường Đinh và Trường Bình.
Ninh Huyền Dư rời đi, nàng cũng đã dự liệu, hài tử đó vẫn luôn có lòng tự tôn mạnh mẽ, không chấp nhận nửa phần bêu nhọ, thậm chí đến mức có chút không nói lí lẽ.
Trường Bình và Trường Đinh đã đạt thành nhất trí, nhìn thấy Ninh Trường Nhàn thì không nói nửa lời cầm chén nước phù phép trước mặt đổ vào miệng nàng.
Ninh Trường Nhàn cự tuyệt không được, cảm thấy vô hại liền nuốt xuống. Nước này có vị kì quái, nàng nhăn mày, ý nói hai người kia giải thích.
Trường Đinh bưng mặt chờ đợi nhìn nàng: “Sư tỷ có cảm thấy đầu óc thanh tỉnh không? Thoáng chốc minh mẫn? Có cảm thấy bản thân hôm qua sai lầm rồi?”
“Không.”
Trường Đinh quay đầu hỏi Trường Bình: “Là do lượng nước không đủ đi? Yểu Khanh nói là đủ mà.”
Ninh Trường Nhàn gõ bàn.
Trường Đinh giờ mới giải thích: “Tối hôm qua ta đi tìm Yểu Khanh xin giải dược mị độc, Yểu Khanh hắn nói thuốc này rất hiệu nghiệm.”
Ninh Trường Nhàn giật nhẹ mày, “Trường Bình cũng đồng ý?”
“Còn là hắn giật dây ta đi đấy.” Trường Đinh ưỡn ngực khai luôn ra đồng phạm. “Hắn nói tỷ bị mị độc làm cho hồ đồ, không phân thị phi.”
“Sau lần này, cả hai người các ngươi diện bích sau núi cho ta mười năm.” Ninh Trường Nhàn vô cùng giận bản thân mình những năm trước không đủ nghiêm khắc, kết quả hiện tại mấy hài tử này người người không khiến nàng bớt lo.
“Giờ đi gọi Tương Nhã, Tần Ca tới đây.” Ninh Trường Nhàn khoan thai ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, “Ta có chút chuyện muốn nói với bọn hắn.”
“Ớ, sư tỷ người cuối cùng cũng quyết định trước mặt mọi người tuyên bố vì đại nghĩa diệt thân rồi?!”
Ninh Trường Nhàn cười khổ nhìn hắn một cái, “Muốn ta nói bao lần, không phải do Huyền nhi gây ra.”
Trường Bình và Trường Đinh đều biểu thị không tin. “Không phải hắn thì là ai?”
Ninh Trường Nhàn bình tĩnh thốt ra một cái tên.
“Không thể nào!” Trường Đinh đầu tiên phản đối, “Sư tỷ người có chứng cứ không?”
Ninh Trường Nhàn thoáng lưỡng lự, nhưng lập tức lại kiên định, “Không có, nhưng chỉ có một khả năng này.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Vi Sư Vô Tâm
- Chương 56: Một mực tin tưởng