Đáp mây bay khoảng nửa ngày, đoàn người Ninh Trường Nhàn cùng Trường Bình và Trường Đinh đã đến khu vực phía Tây nghe đồn Ứng Long xuất hiện, khi đến nơi liền thấy mấy đệ tử chật vật ngồi đó, nhìn phục trang thì hẳn là người của phái Bồng Lai. Trông thấy Ninh Trường Nhàn, mấy đệ tử kia liền vội vã tiến tới hành lễ, khi nàng hỏi bọn hắn tình hình, nhất loạt liền lộ vẻ bi ai.
“Có gì mau nói!” Trường Đinh là người nóng nảy, lên tiếng thúc giục.
“Trường Nhàn thượng tiên.” Mấy đệ tử kia đột ngột đồng thời quỳ xuống trước mặt nàng, “Mong thượng tiên có thể cứu sư tôn của bọn ta trở lại.”
Ninh Trường Nhàn đỡ bọn họ dậy, nhẹ nhàng an ủi, hỏi: “Sư tôn các ngươi là ai?”
“Là Tần Ca thượng tiên.” Nhóm đệ tử vẻ mặt tang thương, bắt đầu thuật lại ngọn ngành sự tình, “Sư tôn cảm thấy tà khí quá nặng, dẫn chúng ta đến thăm dò trước, nhưng Ứng Long kia không ngờ thình lình thò đầu ra từ dưới biển, sư tôn vì cứu chúng ta, kết quả bị Ứng Long đánh rơi xuống biển. Đệ tử chúng ta tài sơ học thiển, vừa đến gần kết giới U Hải liền bị bắn trở lại, không biết sư tôn người…”
Ninh Trường Nhàn xoay người nhìn mặt biển đen ngòm như vòm trời đêm không sao kia, nói với Trường Bình đứng phía sau, “Ngươi dẫn mấy đệ tử này đi nghỉ ngơi đi, ta đi xem xét U Hải trước.”
Trường Bình lĩnh mệnh rời đi.
Mấy đệ tử Bồng Lai vội vàng quỳ gối dập đầu, cảm kích không thôi.
Ninh Trường Nhàn thuận miệng hỏi thêm, “Tần Ôn Lĩnh chắc đã xuất quan rồi?”
Mấy đệ tử quay sang nhìn nhau, “Việc của Ôn Lĩnh thượng tiên, chúng ta cũng không biết rõ.”
Thần sắc Ninh Trường Nhàn thoáng nghiêm, “Các ngươi đem thư về Bồng Lai đưa hắn, Tần Ca tính cách bộp chộp, không có người ở bên hỗ trợ chỉ sợ sẽ phải chịu khổ, nếu hắn còn có thể tiếp tục bế quan, không bằng để Tử Quy ta nạp nhập Bồng Lai.”
“Trường Nhàn thượng tiên.” Bồng Lai đệ tử không nhịn được biện hộ cho hắn, “Ôn Lĩnh thượng tiên thân mang trọng thương.”
“Trọng thương?” Ninh Trường Nhàn lặp lại hai chữ này, cúi đầu cười nhạt một cái, quay người đáp mây bay về U Hải.
Bay gần hơn một chút nàng mới phát hiện, nước biển U Hải còn lờ mờ một sắc đỏ quỷ dị, nồng nặc mùi máu tanh, nàng tập trung tinh thần, nỗ lực tìm kiếm khí tức của Tần Ca, tìm rất lâu mà vẫn không một dấu vết.
Yêu ma cho dù có ngông cuồng hơn nữa cũng không dám cắn nuốt thể xác của thượng tiên, nếu không tất bị trời phạt, Ứng Long dù nói là yêu ma thượng cổ, nhưng chắc chắn cũng hiểu đạo lí này. Ninh Trường Nhàn không tin nó sẽ nghịch thiên tung hoành.
Đến tận lúc này, nước biển U Hải dưới chân đột nhiên sùng sục sôi trào, từng đợt từng đợt bóng nước lớn lục bục nổi lên, bởi nàng bay không hề cao, nước biển tung tóe bắn lên vạt trước bạch bào của nàng, nhiễm một tầng màu đỏ như máu.
Ninh Trường Nhàn thoáng chau màu, trong lòng trầm trọng.
Sóng động mặt nước ngày một dữ dội, cho đến khi một tiếng rào lớn vọng ra, một thân ảnh to lớn như của một con cự mãng nổi lên từ trong nước, quấn vài vòng mới lộ ra cái đầu của nó.
Đầu nó rất lớn, trên thân hai bên mọc cánh, đầu ngỏng cao, một cái miệng đỏ rực tanh lòm đập vào mắt, mà Tần Ca đang mất tích thì đang vô lực nằm trên đỉnh đầu nó, thanh kiếm nhỏ như chiếc tăm cắm trên sống lưng của con vật.
Tần Ca ngẩng đầu nhìn thấy nàng, thân mình rõ ràng thả lỏng, tựa như khí lực chống đỡ đã cạn kiệt.
Mà Ứng Long kia đôi mắt đυ.c ngầu tràn ngập hung bạo, nó vừa lúc lắc cái đầu hòng hất Tần Ca trên đầu nó xuống, vừa tiến lại gần Ninh Trường Nhàn.
Trường Nhàn không tránh né nhìn thẳng con vật, tay vừa nhấc, Thanh Hoan kiếm liền xuất hiện trong tay, tay trái đã linh hoạt kết thủ ấn.
Tần Ca loạng choạng rút kiếm ra, cố gắng đứng vững trên đầu Ứng Long, Ninh Trường Hiệu ra hiệu hắn tránh qua, Tần Ca vội vã đằng vân bay lên. Chính một khắc ấy, Trường Nhàn kết thành thủ ấn, nước biển U Hải biến thành vô số cột băng đâm về phía đầu Ứng Long. Con vật nhanh như chớp nhắm mắt, vội vàng lách mình qua, Ninh Trường Nhàn chớp thời cơ xông về phía trước, nhân lúc nó không phòng bị, Thanh Hoan kiếm chém về thân mình con vật.
Khi đâm kiếm vào nàng mới phát hiện, quả nhiên không phải yêu ma bình thường, ma trận do tâm ma dẫn khởi mà sinh ra yêu ma thượng cổ, quả nhiên uy lực không phải loài yêu ma thượng cổ ẩn náu lẩn lút nơi góc núi đáy vực có thể bì được.
Ninh Trường Nhàn lập tức thay đổi phương hướng của Thanh Hoan kiếm, chém về một bên cánh của nó.
Ứng Long đau đến phát cuồng, trong lúc giãy dụa cái đuôi của nó quật vào cánh tay của Ninh Trường Nhàn, nàng chút nữa đánh rơi Thanh Hoan kiếm, nhíu mày chịu đau lui về sau vài bước, nhìn Ứng Long vùng vẫy ngày một yếu.
Cuối cùng, Ứng Long mất thăng bằng, ầm một tiếng trời long đất lở, ngã vào trong nước, con mắt đυ.c ngầu oán hận chòng chọc nhìn Ninh Trường Nhàn, lòng không cam nguyện chìm dần xuống đáy.
Ninh Trường Nhàn lặng lẽ quan sát vùng nước nơi Ứng Long biến mất, trong lòng cuộn trào một cảm giác căm ghét, thậm chí Tần Ca đến bên cạnh nàng cũng không biết.
“Trường Nhàn thượng tiên?” Tần Ca lại gọi nàng thêm một tiếng, vươn tay khẽ đẩy nhẹ nàng.
Ninh Trường Nhàn chớp nhẹ mắt, quay đầu mỉm cười với hắn, “Ngươi vẫn ổn chứ?”
“Chút vết thương nhỏ.” Hắn miễn cường nở nụ cười, bản thân lỗ mãng nên rất hối hận, chỉ sợ nếu Ninh Trường Nhàn không kịp thời chạy đến, rất có khả năng hắn phải táng thân nơi này rồi, “Không tổn thương đến gân cốt.”
Nàng thấy bước chân hắn hư nhuyễn, có lẽ không đáp mây nổi, tiến lên đỡ vững hắn, “Sự vụ nơi này ngươi chớ cần lo nữa, giao cho ta và Vô Cực thượng tiên là được.”
Thần sắc Tần Ca lập tức ảm đạm.
Luận bối phận, nàng là trưởng bối của hắn, lời nàng nói, hắn không có quyền không nghe.
Ninh Trường Nhàn nhìn thấy tất cả, nhưng không hề lên tiếng.
Bay về nơi Trường Bình và Trường Đinh đưa đệ tử Bồng Lai đến nghỉ ngơi, Ninh Trường Nhàn toàn thân là vết nước bắn lên từ biển U Hải, nhìn qua tựa như một thân đầy máu. Trường Bình sợ đến mức suýt chút nữa phát bệnh cũ, mặt trắng bệch môi run run chạy tới, trông thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản như thường, mới có chút an tâm, lúc này mới cố gắng bình tĩnh trở lại hỏi: “Ngươi đây là thế nào?”
“Vô ngại.” Ninh Trường Nhàn giũ giũ y phục, “Màu nước biển ấy mà.”
Trường Đinh nghe vậy liền thở phào, trỏ vào nàng nhăn nhở trêu ngươi nói, “Ai bảo sư tỷ thích mặc bạch sắc đây, tỷ nhìn Tần Ca một thân hắc phục, không phải nhìn không ra sao?”
Tần Ca nghe thấy lời này, khuôn mặt trắng xanh mệt mỏi lộ nụ cười khổ.
Ninh Trường Nhàn thích mặc bạch sắc, vì nàng kiêu ngạo nắm chắc bản thân sẽ không bị thương. Còn hắn vốn không phải mặc màu đen, chỉ là trên đường đến đây phút cuối đổi thành màu này, sợ rằng bọn đệ tử đi theo hắn sẽ nghĩ lung tung.
Mấy đệ tử Bồng Lai đến cạnh hắn đỏ hồng con mắt, sụt sùi kể lại khi nãy mỗi lần tiến gần U Hải đều bị kết giới vô hình cản lại mà lo lắng không thôi.
Một tiểu đệ tử hỏi, “Sư tôn, yêu quái kia chết chưa?”
“Chưa.” Tần Ca bất đắc dĩ trả lời.
“Vậy sư tôn gϊếŧ chết nó báo thù được không?” Tiểu đệ tử tràn ngập chờ mong nhìn hắn.
Tần Ca thoáng ngẩn người, nở nụ cười tự giễu, hắn nghiêng đầu nhìn sang, Ninh Trường Nhàn đang bị Trường Bình Trường Đinh hỏi han um xùm bên kia đang lặng lẽ nhìn tiểu đệ tử này, đáy mắt dịu dàng như nước.
Sư thúc Cố Nhạc An nói khi Ninh Trường Nhàn dùng ánh mắt dịu dàng ấy nhìn ngươi, sẽ khiến ngươi cảm thấy nàng đối với ngươi ôn nhu hơn đối với cả thế giới này.
Hắn chợt muốn một lần chống đối.
Hắn biết tính khí của Ninh Trường Nhàn, lời nàng một khi đã nói, thì không có khả năng thay đổi. Đương nhiên, trừ đối với đồ đệ nàng yêu chiều, thử xin xỏ một chút có lẽ có thể thay đổi.
Ninh Trường Nhàn rất kiên nhẫn nghe hết lời hắn nói. Trường Bình Trường Đinh âm thầm cảm khái tiểu tử này lại làm chuyện vô vọng, tính tình sư tỷ thế nào? Cứ cho lúc ấy nàng muốn hắn rời đi vì bất mãn hắn lỗ mãng, nhưng tính cách cố chấp và tự phụ khiến nàng không đời nào thu lại lời đã nói.
Nhưng lại chính lúc này, Ninh Trường Nhàn lại gật đầu.
“Bất quá, Tần Ca, tính ngươi quá mức bộp chộp, nếu ngươi muốn ở lại, trước khi hành sự vẫn mong ngươi thương lượng với ta một chút, nếu không ngươi có chuyện gì, ta làm sao trả lời Ôn Lĩnh thượng tiên đây.”
Tần Ca thấy nàng chịu nhận lời, đương nhiên mừng rỡ vô cùng.
Mà Trường Bình Trường Đinh cùng lúc kinh ngạc đến rớt cả hàm.
Trường Đinh túm lấy Trường Bình, “Ta vẫn thấy sư tỷ hình như thay đổi triệt để rồi, không chỉ có lần này đâu.”
Trường Bình xoa cằm, “Kiểu này cũng tốt, tối thiểu cũng giống người hơn rồi.”
Ninh Trường Nhàn nghiêng đầu liếc bọn hắn, hai người vội vàng đứng nghiêm, giả vờ lời gì cũng chưa nói hết.