Nếu như không phải Ninh Trường Nhàn mấy chục năm luôn dạy tư thái nghi dung phải gương mẫu chuẩn mực, Huyền Dư hắn cũng muốn giống hồ li Yểu Khanh bên kia ngồi trong góc đào tường.
“Vậy, sư huynh, chúng ta đi đây.” Như Ý cõng Tiểu Bao lên, ước lượng một chút, cười nói, “Sư thúc thật là nhẹ, còn không bằng cái vạc trong bếp.” Năm đó hắn bị sư tôn phạt vác cái vạc trong nhà bếp chạy quanh Tử Quy, nhưng so ra thì nặng hơn thế này nhiều.
Biểu tình Ma quân lập tức cứng ngắc.
Như Ý rụt cổ lại, không dám nói đùa. Cõng Tiểu Bao ra khỏi đại môn khách sạn.
Ma quân nhíu mày ngẫm nghĩ, cất bước tiếp tục cùng đi.
“Sư huynh?”
Ninh Huyền Dư đặt nắm đấm dưới môi nhẹ nhàng ho khan, “Ta tiễn các ngươi.”
Yểu Khanh nghe vậy nhanh như chớp từ góc tường xông tới, “Ta cũng đi!”
Như Ý gật đầu đồng ý, nơi này cách Tử Quy có chút xa, lỡ như nhất thời bất cẩn, bị yêu ma gì đó quấn lấy cũng rất phiền toái, hai người bọn có thể tiễn một đoạn, tự nhiên an toàn hơn một đoạn. Huống chi, Như Ý hắn không dám cự tuyệt. Tiểu thượng tiên bị đàn áp yên lặng rơi lệ trong lòng.
Tử Quy đệ tử vận áo bào trắng vây quanh Như Ý, líu ríu hỏi sư huynh đi đâu. Như Ý chỉ nói cho bọn họ biết là muốn đi chữa bệnh cho người hắn cõng trên lưng, nên phải về Tử Quy. Các đệ tử cũng không oán thán, ân cần hỏi thăm đôi câu tỷ tỷ đó bị làm sao, sau đó ánh mắt đã bị hấp dẫn tới Yểu Khanh và Ninh Huyền Dư đi phía sau.
Như Ý nhìn tiểu sư muội của hắn mặt đỏ bừng ôm hai má hỏi: “Sư huynh! ~ Ca ca xinh đẹp kia là ai? Sư huynh quen người đó sao?”
“Người?”
“Ca ca xinh đẹp bên cạnh ca ca tóc trắng!”
“Hắn… Cũng gọi là quen, chẳng qua người này trong nhà có mười tám tiểu thϊếp, cực kì hoa tâm, A Miên ngươi vẫn là thôi đi.”
“A Miên ngươi quá không có mắt nhìn, rõ ràng là ca ca tóc trắng kia có mị lực nhé!” Một tiểu sư muội khác của Như Ý ồn ào, “Sư huynh giới thiệu cho muội chút được không? Sư huynh –“
Như Ý nghiêm mặt nói: “Ca ca tóc trắng kia nhân cách không tốt.”
“Làm sao không tốt được?” Tiểu sư muội kia dậm chân, “Sư huynh căn bản không muốn giới thiệu cho A Miên đúng không?”
Như Ý làm bộ thở dài, ra hiệu sư muội ghé tai lại gần, hai người thầm thì hai câu, sư muội kia sắc mặt đại biến, lôi kéo sư tỷ muội cùng tránh Ma quân tám trượng không dám bén mảng lại gần.
Như Ý thở phào một cái.
Năm đó sư tôn cùng Trường Đinh sư thúc thì thà thì thầm nói bên người Trường Nhàn chưởng môn toàn là họa thủy. Trước là Cố Nhạc An nổi danh chi lan ngọc thụ, sau là đồ nhi Huyền Dư kì nhân như họa, thường xuyên thỉnh thoảng lòi ra một bạch mao hồ li Yểu Khanh khıêυ khí©h gây sự.
Quan trọng nhất là, không có một người nào là đèn cạn dầu.
Này, Trường Nhàn sư thúc thật là bi ai.
Sau khi mọi người đã đi được khoảng trăm dặm, Như Ý xoay người nói với hai người phía sau: “Huyền Dư sư huynh mời trở về đi. Sư huynh yên tâm, ta sẽ hảo hảo đưa sư thúc về đến Tử Quy, đợi đến khi sư thúc tỉnh lại, ta cũng sẽ gửi kí tín đến Tịch Vân điện.”
Ma quân rũ mắt suy nghĩ, “Hay là tiễn thêm một đoạn đi.”
Yểu Khanh nghe vậy, đội lên một phiến lá sen vui mừng sung sướиɠ nói: “Dựa vào đâu hắn được tiễn mà ta không được, tiểu thần tiên vạn vạn không thể kì thị chủng tộc!”
Như Ý lại tiếp tục yên lặng rơi lệ.
Mọi người lại tiếp tục đi thêm trăm dặm. Sắc rời dần dần xẩm tối, vì chiếu cố Tử Quy đệ tử tuổi còn nhỏ, mọi người tá túc ở một nông hộ gần đó.
Nghe tiếng gõ cửa, nông phụ vốn là biểu tình vui vẻ hài lòng, sau khi ánh mắt lướt qua bắt gặp Yểu Khanh đội một phiến lá sen khổng lồ vẫn nóng đến lè lưỡi như cũ, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa khuỵu xuống.
“Tiểu… Tiểu… Tiểu yêu… Khấu kiến… Kiến —“
Như Ý trì độn lúc này mới nhận thấy được có điều không đúng. Nông phụ này là một xà yêu có chút đạo hành, cả người yêu khí che dấu không chút sơ hở. Hắn hậu tri hậu giác muốn rút kiếm, nhưng khi thấy khuôn mặt co rúm kia của xà yêu, lại yên lặng thả kiếm trở về.
“Tên đại đầu quỷ yêu quái nhà ngươi.” Yểu Khanh một chưởng vỗ vào đầu xà yêu kia.
Xà yêu rơm rớm nước mắt tội nghiệp nhìn Yểu Khanh, thật không biết lão đại trong hồ lô bán thuốc gì.
“Dọn đồ ăn thức uống thật ngon lên cho gia. Gia chạy một ngày đường mệt muốn chết rồi, nhanh chút nhanh chút, nếu không ta sẽ lột da rắn của ngươi!”
Xà yêu vội vàng chạy đi, bộ dạng như thấy hồng thủy mãnh thú, cái đuôi thiếu chút nữa đều lộ ra.
Buổi tối Như Ý an trí tốt cho Tiểu Bao xong, nhìn ra ngoài cửa sổ yên lặng cảm khái. Mẹ nó, lão tử sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên ngủ giường yêu quái, qủa thật hưng phấn ngủ không được, ngao ngao!
Ngày thứ hai, Ma quân lại kiếm đủ loại cớ tiễn trăm dặm lại trăm dặm.
Nhưng mà tối hôm đó, không có vận khí tốt như lần trước, mọi người chỉ có thể ở bên đường đốt lửa thay phiên trực đêm. Nửa đêm đến phiên Như Ý trực đêm, mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, nhẩm đếm cũng phải hơn mười người, — đương nhiên, là người là yêu hay là ma, hắn quả thực không xác định được.
Lại là một thân đạo hạnh cao thâm a.
Như Ý nhìn nhìn Ma quân đang ngồi bên cạnh giả vờ ngủ say, chẳng thèm rút kiếm.
Quả nhiên tiếng bước chân kia còn chưa bước tiếp đã trở nên rối loạn, sau đó bọn họ soàn soạt quỳ xuống trước mặt Ma quân bệ hạ, “Bệ… Bệ hạ, bọn thần không biết bệ hạ ở đây… Kinh… Kinh động đến ngài —“
Dẫn đầu thủ hạ chuẩn bị tập kích, tiểu đầu lĩnh thanh âm run rẩy lợi hại.
Như Ý liếc về bên này, thấy Ma quân bệ hạ vẫn đang nhắm mắt, tóc bạc như ánh trăng uốn lượn rủ xuống đất. Nhất thời ngẩn ngơ, Như Ý cảm thấy như đó vẫn còn là Tử Quy đệ tử năm đó ngồi thiền bên cạnh hồ Tư Ngã, thổi sáo chơi tiêu, phong hoa niên thịnh.
Nhưng xung quanh yêu ma quỷ quái lẩy bẩy quỳ, trong đêm thanh vắng tiếng dế tiếng cú kêu vang, chỉ rõ hết thảy đã sớm thay đổi. Như Ý khẽ thở dài một tiếng không thể nghe được.
Ma quân nhẹ nâng mắt, mặt không biểu cảm nhìn yêu ma run run quỳ trước mặt. Phất tay áo ý bảo bọn chúng rời đi, những tên kia cuống quit lùi xuống, không dám phiền nhiễu hắn nữa.
Nhìn bọn hắn rời đi, Ma quân quay đầu nói với Như Ý: “Ngươi ngủ đi, ta gác đêm.”
Như Ý mừng rỡ thở phào, “Tạ ơn sư huynh.”
Bình sinh lần đầu tiên nằm nơi hoang giao dã ngoại, không cần lo lắng yêu ma tập kích, Như Ý bi ai phát hiện, hắn lại hưng phấn không ngủ được.
Ma quân đưa Tiểu Bao về đến Tử Quy sơn, đưa mắt nhìn hoa đào Tử Quy ngàn năm sương mờ bao phủ, “Như Ý, qua vài ngày nữa, ta sẽ đến thăm nàng.”
Như Ý ngây ngốc, “Sư huynh trước khi tới thì báo với ta một tiếng.”
Ninh Huyền Dư nhàn nhạt cười một tiếng châm chọc, xoay người đằng vân bay đi.
Như Ý vò đầu, hắn biết Tử Quy hiện tại không ngăn được cước bộ của Ma quân bệ hạ, nhưng mà Huyền Dư sư huynh đừng biểu lộ coi thường rõ ràng như vậy chứ, hắn thật sự rất bị tổn thương a.