Sau khi trở về, Tiểu Bao vẫn là bộ dạng không yên lòng. Yểu Khanh quấn lấy nàng nói chuyện, nàng mấy phen hỏi một đằng trả lời một nẻo. Yểu Khanh là một hồ li xinh đẹp, nhưng lại không có thái độ khôn khéo thông thường của hồ li tinh, ngược lại mà nói là có chút ngốc bẩm sinh, tự nói tự đáp cứ thế không ngừng.
Huyền Dư thần sắc đạm mạc mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn đồ nhi của mình, hỏi: “Tiểu Bao, ngươi ra ngoài mua bánh chưng sao?”
Tiểu Bao mạnh mẽ ngẩng đầu, đưa tay lên bắt đầu cắn móng tay.
Huyền Dư nhướng một bên mày, sai bảo Yểu Khanh: “Đi ra ngoài mua bánh chưng cho nàng đi.”
Yểu Khanh vui sướиɠ chạy đi.
Thời điểm Ninh Trường Nhàn phiền não trong lòng, có một bệnh nhỏ như vậy, thích cắn móng tay. Nhưng là Tiểu Bao ngày nay tâm tư đạm mạc như nước, có thể nói thế loạn lòng không loạn, lại có cái gì có thể khiến nàng phiền não?
Lúc này thanh âm Như Ý hung phấn bừng bừng truyền vào trong khách điếm: “Sư thúc, sư thúc!”
Tiểu Bao lại cúi đầu.
Ninh Huyền Dư nhìn thân ảnh Như Ý mặc đạo bào trắng Tử Quy, chạy đến đầu đầy mồ hôi, nội tâm liền hiểu rõ.
Như Ý lập tức tìm thấy Tiểu Bao, đang muốn chào hỏi nhưng thời điểm nhìn thấy người bên cạnh, cổ họng giống như bị khóa chặt, nói không ra nửa lời.
Kể từ sau khi Huyền Dư sư huynh đọa ma, Như Ý chỉ gặp lại hắn đúng một lần, là khi năm đó Tử Quy liên hợp Bồng Lai thiết đặt cạm bẫy muốn bắt sống hắn. Như Ý thân là đệ tử đứng đầu của Trường Bình thượng tiên, cũng tham gia trận đánh lần đó.
Thật ra Như Ý vẫn không thể hiểu nổi, tại sao tiên môn tự xưng quang minh chính đại phải dựa vào lòng thương hại của Ma quân đối với Tử Quy để lừa hắn sa bẫy. Nếu Ma quân có lòng thương hại, hắn còn là ma sao? Làm tiên mà sinh lòng yêu ma quỉ quái, vậy còn là tiên sao?
Chỉ là bình thường hắn chỉ phụ trách chăm sóc đám tiểu hài tử, địa vị không quan trọng gì, sư tôn hắn Trường Bình thượng tiên mặc dù cùng thế hệ với Trường Canh thượng tiên và Trường Nhàn thượng tiên, nhưng tư chất chậm chạp, thiên tính thiện lương, bị các trưởng lão khiển trách vì lòng dạ mềm yếu, tuy nói bối phận ở Tử Quy rất cao, nhưng không có thực quyền.
Như Ý thầm thở dài trong lòng, nhìn Ma quân ngồi gần cửa sổ. Như Ý chỉ thấy được bên mặt của hắn, mái tóc bạc tựa ánh trăng đổ xuống trên lưng, dây buộc tóc đen vấn một lọn tóc. Không giống như nhiều năm trước, thoạt nhìn đã được tinh tế xử lí, chói lọi đến lóa mắt.
Như Ý hành lễ gọi: “Huyền Dư sư huynh.”
Ninh Huyền Dư cụp mắt xuống, hàng mi dày tạo nên một khoảng tối dưới mắt. Như Ý vẫn còn trẻ, chưa đến mức tuổi già hồ đồ, trong nội tâm cũng rõ sư thúc cùng sư huynh không muốn nhận hắn, cho nên tội nghiệp nói: “Như Ý cùng sư tôn ở Tử Quy ngày ngày đều nhớ tới sư thúc và sư huynh, sư tôn thân thể không tốt, thường nói với Như Ý, cuộc đời này người hối hận nhất là ban đầu không ngăn cản sư thúc, sư thúc đi rồi lại không ngăn cản sư huynh. Sư tôn còn nói, nếu có thể cho người một cơ hội nữa, sư tôn dù liều mạng cũng sẽ không để cho hết thảy phát sinh lần nữa.” Lời vừa dứt, hắn cắn môi, bộ dạng rất khó chịu.
Tiểu Bao mở miệng: “Ngươi đói bụng không? Ngồi xuống ăn gì đi.”
Như Ý lập tức mặt mày hớn hở: “Dạ, sư thúc.”
“Ngươi vừa nói, sư tôn ngươi thân thể không tốt, hắn hiện tại thế nào?” Tiểu Bao hỏi.
Như Ý cầm đôi đũa, sầu mi khổ kiểm: “Rất không tốt.”
Tiểu Bao cảm giác trái tim mình run rẩy: “Không tốt thế nào?”
Như Ý thở dài, Tiểu Bao cảm thấy trong lòng giống như đá đeo, thấp thỏm không yên.
Như Ý nhìn dáng vẻ Tiểu Bao, nhỏ giọng cười khẽ, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn: “Sư thúc, người nhìn người xem, người còn lừa gạt Như Ý, ta vừa nói sư tôn thân thể không tốt, người lập tức đã lộ ra rồi.”
Tiểu Bao lắc đầu: “Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, còn có, ta thật sự không phải sư thúc của ngươi.”
“Nếu người không phải sư thúc của ta, ta nói nhiều thứ như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác người chỉ để tâm đến việc “sư tôn thân thể không tốt”?” Như Ý phản bác nàng, sau lại ngay lập tức làm nũng nói, “Sư thúc, sư thúc, cùng Như Ý về Tử Quy đi.”
Ninh Huyền Dư đưa nắm tay đặt ở dưới môi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Như Ý vội vàng đoan chính ngồi yên bắt đầu ăn cơm. Thời điểm hắn theo sư tôn đến Tử Quy, sư tôn ngã bệnh, liền ném hắn cho Trường Nhàn sư thúc nuôi. Hắn lúc còn bé chỉ cảm thấy Trường Nhàn sư thúc ôn hòa như ngọc, cho nên có lúc muốn cái gì mà sư tôn không đồng ý, liền lôi kéo tay áo Trường Nhàn sư thúc làm nũng. Dĩ nhiên, nếu bị Huyền Dư sư huynh bắt gặp, chắc chắn sẽ khó chịu với hắn.
Tiểu Bao hạ đũa xuống, vuốt nếp nhăn trên tay áo, trầm mặc không chịu nói.
Ninh Huyền Dư lúc này cảm thấy Yểu Khanh còn tốt hơn nhiều. Yểu Khanh mặc dù không đứng đắn lại dai dẳng, nhưng ít nhất lúc này sẽ có thể chọc nàng nói một hai chữ, dù chỉ một hai chữ, so với nàng trầm mặc không biết đang nghĩ gì còn tốt hơn.
“Tiểu Bao.” Huyền Dư nhìn đồ nhi nhà mình, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Tiểu Bao đáp một tiếng, “Dạ, sư tôn.”
Như Ý nghe cách Tiểu Bao gọi Huyền Dư, há hốc mồm, chiếc đũa rơi trên mặt đất, ngây người thật lâu vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.
“Lời hắn nói không cần để ý, tâm tư bình đạm, hết thảy tùy duyên.” Huyền Dư nói. Hắn nghĩ một chút, bổ sung, “Vô luận phát sinh cái gì, vi sư đều ở cạnh ngươi, cho dù thiên địa là giả, vạn vật là giả, những lời này không giả.”
Tiểu Bao cụp mắt che giấu vẻ sửng sốt, một lúc thì ôn hòa cười, chớp mắt vui vẻ: “Dạ, sư tôn.”
Huyền Dư không kìm được, nhẹ nhàng xoa mặt của nàng. Tiểu Bao cũng coi hắn như Trường Canh, lúc vui vẻ sẽ vuốt má nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, cho nên cũng không kiêng kị, cọ cọ lên bàn tay hắn, dị thường ngoan ngoãn dịu dàng.
Đáy mắt sâu thẳm của Ma quân càng trở nên tối đen, tựa hồ một loại tâm tình dời núi lấp biển quay cuồng tập kích.
Như Ý chui xuống gầm bàn.
Tiểu Bao nhìn Như Ý một lúc lâu không có ý đứng dậy, liền cúi xuống kéo hắn. Như Ý lường trước ôm cái chân bàn nhất quyết không buông, lẩm bẩm nói thầm: “Sư huynh thành sư tôn của sư thúc, thật là thiên ý khó dò, thiên ý khó dò.”
Hắn nghiêng đầu liếc qua Tiểu Bao, cắn tay áo lệ rơi đầy mặt nói: “Khó trách sư huynh không cho ta nhận sư thúc, sư huynh hắn rõ ràng muốn độc chiếm sư thúc, hu hu hu, Như Ý làm thế nào nói lại với sư tôn đây, hu hu hu.”
Huyền Dư nghe được, gân xanh trên trán giật giật.
Tâm tư của Ninh Huyền Dư đối với Trường Nhàn thượng tiên, kì thật người biết đầu tiên chính là sư tôn Trường Bình của hắn.
Sư tôn hắn là một con ma ốm, nhìn lòng người lại cực kì tinh chuẩn. Năm đó hắn nhìn ánh mắt của Huyền Dư với Trường Nhàn từ tôn kính và ngưỡng mộ biến thành tình yêu say đắm không thể vãn hồi, trầm mặc lựa chọn giấu diếm. Lσạи ɭυâи là trọng tội, người người phỉ nhổ, huống chi hài tử đáng thương đó cũng chỉ một bên tình nguyên đơn phương. Sư tôn Trường Bình những lúc cảm khái cũng đã nói những chuyện này với Như Ý, cho nên sự chán ghét của hắn với Huyền Dư sư huynh đọa ma cũng từ từ biến mất.
Loại chuyện tình cảm này, nếu thật sự có thể khống chế vậy đã không được gọi là tình cảm.
Như Ý thấy không ai đoái hoài đến hắn, không thể làm gì khác là nương theo tay Tiểu Bao vẫn chưa buông ra mà chui lên từ dưới gầm bàn. Hắn ngồi xổm bên băng ghế, đặt đầu lên đùi Tiểu Bao, lại bắt đầu làm nũng nói: “Sư thúc, người có thể đi cùng Như Ý về thăm sư tôn một chút không?”
Tiểu Bao cảm thấy giọng điệu làm nũng của hắn rất khả ái ngọt ngào, cho nên không đẩy hắn ra, một câu nói trong đầu bất ngờ bật thốt ra: “Lạc Như Ý, lớn đùng rồi còn giống như khi còn bé vậy…” Vừa nói ra miệng, Tiểu Bao cảm thấy có gì đó không đúng liền vội vàng dừng lại.
Bàn tay đặt trên bàn của Ninh Huyền Dư run lên.
Tiểu Bao cảm nhận thấy hơi thở của hắn tán loạn, sợ hắn bộc phát sẽ thương tổn những người xung quanh, vội vàng kéo lại bàn tay của hắn giúp hắn ổn định khí tức. Thế nhưng không ngờ hắn lại hất tay nàng ra.
Huyền Dư nhìn Tiểu Bao thật sâu, vội vàng đứng dậy muốn rời đi: “Ta đi rồi sẽ về.”
Tiểu Bao quay đầu đi không nhìn hắn, khẽ thở dài: “Sợ rằng sư tôn đi rồi sẽ không trở về nữa.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Huyền Dư sợ Tiểu Bao nhớ tới chuyện khi xưa sẽ không muốn gặp lại hắn ╮(╯▽╰)╭
Tiểu bánh bao lập tức muốn bộc phát rồi ~~~
= = Bài văn bị block sợ phát khϊếp ~ cầu được an ủi ~
Truyện mới ra cầu bao dưỡng ~~~