- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Vi Sư Vô Tâm
- Chương 21: Cam nguyện chịu đựng
Vi Sư Vô Tâm
Chương 21: Cam nguyện chịu đựng
Khi Ma quân trở lại, Thiên Ngu đang đứng ở cửa Tịch Vân đại điện đùa giỡn với tiểu cô nương mới tới trông thấy Ma quân liền cực kì vui mừng chào hỏi. Nhưng tay vừa vung lên, trông thấy người phía sau Ma quân liền cứng lại giữa không trung.
“Trường… Trường… Trường, Trường…” Hắn lắp bắp.
Ninh Huyền Dư ngắt lời hắn: “Đây là Tiểu Bao.”
Thiên Ngu kinh hãi, qua thật lâu mới hơi hơi bình tĩnh, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là như vậy.”
Tiểu Bao rũ mắt im lặng, bộ dạng trong mắt người khác thật bí hiểm khó dò. Thiên Ngu nâng tay xoa xoa đầu Tiểu Bao, Tiểu Bao giương mắt nhìn, con ngươi đen thẳm trầm tĩnh như mực.
“Chỉ mong lần này ngài có thể may mắn hơn một chút.” Thiên Ngu nói.
Bước chân Ma quân hơi khựng lại, quay đầu nhìn Thiên Ngu nói: “Thế sự vốn vô thường, ta chỉ nguyện nàng an ổn, những chuyện khác, đừng nhắc lại.”
Thiên Ngu nghe vậy thần sắc như thường, kéo hồ lô rượu từ sau ra, khoan thai rót vào trong miệng, trong lòng chỉ cười: E rằng vì ngài không có nắm chắc. Bệ hạ a bệ hạ, uổng phí ngài sống ba trăm năm nay cũng vẫn không dám chắc về nàng a.
Con ngươi lạnh lùng của Ma quân quét qua Thiên Ngu, tiếp tục hướng Tịch Vân hậu điện đi tới.
Hoa đào Tịch Vân điện bị thi triển pháp thuật, một năm bốn mùa đều nở rộ, đây là cảnh sắc đẹp nhất của Tử Quy trong trí nhớ Ninh Huyền Dư.
Hắn đưa Tiểu Bao đến dãy phòng của nàng, thuận miệng dặn dò chút ít chuyện pháp thuật, nhắc nhở nàng không được bởi vì mấy ngày nay rời đi mà bỏ bê học tập.
Nói ra những lời này hắn cũng có chút ngạc nhiên. Hắn nhớ năm đó khi hắn còn nhỏ, Ninh Trường Nhàn cũng dạy hắn những điều này, đáng tiếc hôm nay, thiên ý trêu người, vị thế đã hoán đổi hoàn toàn.
Tiểu Bao gật đầu đáp ứng.
“Ngươi không cần phải lo lắng về bộ dạng hiện tại, chờ hơi rượu giảm bớt thì sẽ khôi phục.”
“Tiểu Bao không lo lắng.” Nàng nói.
Ninh Huyền Dư cúi đầu che miệng cười cười, tóc dài màu bạc theo bả vai trượt xuống, che kín một nửa gương mặt: “Tiểu Bao, ta là sư tôn của ngươi, ngươi hiện tại nghĩ cái gì, ta nhìn một cái là biết… Ngươi cho cùng vẫn còn là một tiểu hài tử.”
Tiểu Bao cúi đầu im bặt.
Ninh Huyền Dư đưa tay nhặt lên một cánh hoa đào vương trên tóc Tiểu Bao: “Thôi, về nghỉ ngơi đi. Ngày mai tất cả đều đã qua.”
“Vâng.”
Hắn hài lòng đưa nàng đến trước cổng.
Tiểu Bao bước qua cổng vòm, đề khí bước qua mặt nước trong sân. Đi được một nửa, dường như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, thấy Ninh Huyền Dư còn đứng nguyên tại chỗ.
Ninh Huyền Dư nâng mi nhìn nàng: “Sao vậy? Đói bụng sao?”
“Không có.” Tiểu Bao lắc đầu, nhẹ nhàng nói một câu.
“Sư tôn, cảm ơn.”
Ninh Huyền Dư buồn cười: “Có cái gì cần cảm ơn?”
“Tóm lại là muốn cám ơn người.” Tiểu Bao nghiêm túc nhìn hắn.
Ninh Huyền Dư phất tay đuổi nàng: “Ta chỉ làm những gì nên làm, cũng không có gì cần tạ ơn, nhưng nếu thật muốn tạ ơn, ngươi bình an mạnh khỏe là được.” Dứt lời xoay người rời đi, tay áo quét qua những tán hoa đào, rung rơi từng đợt cánh hoa xuống mặt đất.
Khi rẽ qua khúc ngoặt, hắn quay đầu thoáng nhìn, nàng vuốt tay áo lẳng lặng đứng trên mặt nước, con ngươi khép hờ chỉ còn lộ một mảnh đen thẳm sâu không thấy đáy, y phục như tuyết, tóc dài đen nhánh, dưới chân quả nhiên không một gợn sóng.
Ninh Huyền Dư nhớ lại rất nhiều năm trước, khi hắn còn là một hài tử nhỏ tuổi, năm ấy tham gia hôn lễ của một vị sư huynh, ngà ngà say thì ra về.
Khi đó Ninh Trường Nhàn lội xuống hái sen trong hồ Tư Ngã, nàng quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, từ trong giỏ xách lấy ra một đài sen đưa cho hắn. Hắn đưa lên mũi hít hà, không vội bóc, chỉ nhìn nàng rồi hỏi: “Sư tôn, ta có thể hỏi người một vấn đề này không?”
Ninh Trường Nhàn nghe vậy quay lại đối diện hắn, gật đầu: “Hỏi đi.”
“Tại sao sư huynh có thể thành hôn?”
Ninh Trường Nhàn buồn cười nhìn hắn hồi lâu, cho đến khi toàn thân hắn cảm giác không thoải mái, mới hỏi: “Huyền Nhi, nhìn trúng sư muội nào rồi?”
“Không có!” Hắn lập tức phản bác, “Rõ ràng là ta hỏi sư tôn trước, theo lẽ thường sư tôn phải trả lời ta trước.”
Ninh Trường Nhàn lúc này mới lên tiếng: “Tiên môn nhân chúng ta cũng không nhất định phải đoạn tuyệt thất tình lục dục, hiển nhiên có thể thành thân, huống chi song tu cũng có thể xem là một phương thức tăng tiến tu vi.”
Hắn nghe vậy mắt long lanh nhìn nàng: “Thật sao?”
Ninh Trường Nhàn liếc hắn một cái, lắc đầu cười: “Huyền Nhi đến tột cùng coi trọng nữ oa nhà ai rồi? Vi sư có thể đi trước giúp ngươi định thân, miễn cho bị người khác nhanh chân đến trước.”
Hắn nhìn sư tôn khó có dịp trêu chọc hắn, chỉ cảm thấy hôm nay tâm tình nàng ắt hẳn rất tốt, cho nên đánh bạo hỏi: “Kia… Ta sau này có thể cùng sư tôn song tu không?”
Ninh Trường Nhàn ánh mắt nheo lại, hai mắt chỉ còn hở ra một mảnh đen nhánh, giống như bầu trời đêm vắng sao, sâu không thấy đáy tìm không thấy một tia cảm xúc.
Nàng xoay người hái xuống một phiến lá sen, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Huyền Nhi say rồi, mau về nghỉ ngơi.”
Hắn ngây ngốc, có chút ủy khuất lại có chút sợ hãi chạy đi. Đi vài bước, hắn không nhịn được quay đầu lại, nàng đứng bên đó nhẹ nhàng rửa một phiến lá sen, tay áo màu trắng tùy ý phiêu phất, cứ như vậy chìm vào trong nước, mà nước ao dưới chân nàng, không một gợn sóng.
Hắn tựa như trúng một cái tát trời giáng.
Sư tôn của hắn, tiên cốt đã thành, thanh tư giai cách, tâm như băng tuyết thiên trì rét lạnh, vĩnh viễn sẽ không rung động.
Khi Ninh Trường Canh tới Bất Quy đón Phong Ngô, đang do dự có nên đi gặp nữ nhi không thì cũng vừa vặn gặp Ma quân tới cản người.
Hắn bất đắc dĩ: “Ta cũng không phải tới đón A Nhàn mà.”
Ninh Huyền Dư không kiên nhẫn phất tay áo: “Ta không muốn ở Bất Quy gặp lại ngươi, làm phiền ngươi mau chóng hồi Tử Quy hậu sơn mà trồng đào đi.”
Ninh Trường Canh vui vẻ: “Ta biết ngươi sợ ta. Ngươi yên tâm, hiện tại cho dù ta cầu nàng, nàng cũng không chắc sẽ đi theo ta, ta gửi A Nhàn ở chỗ này, làm phiền ngươi chiếu cố.”
“Không dám.” Ma quân xoay người muốn đi.
Ninh Trường Canh cản hắn: “Năm năm sau ta phải đón con bé đi, vẫn hi vọng ngươi hiểu được.”
Ninh Huyền Dư quay đầu lại nhìn lướt qua hắn, không lên tiếng, sau chỉ nói một câu: “Ngươi mau đi đi.”
Phong Ngô nhìn theo bóng Ma quân đi xa, quay đầu nói với Ninh Trường Canh: “Để A Nhàn lại đây người thật yên tâm?”
“Để con bé ở chỗ này mới là chỗ ta yên tâm nhất.” Ninh Trường Canh bí hiểm cười.
Phong Ngô tò mò nhìn hắn.
Ninh Trường Canh khép hai tay lại trong áo, gió lớn Bất Quy thổi tà áo hắn bay tán loạn, hắn khép hờ mắt tựa như lâm vào hồi ức: “Phong Ngô ngươi biết vì sao Ma quân bệ hạ tuổi còn trẻ, mà mái tóc bạc như tuyết không?”
Phong Ngô nói: “Phong Ngô đương nhiên không biết.”
“Ba trăm năm trước, A Nhàn tiền kiếp hôi phi yến diệt, A Nhàn khi đó vốn cũng không muốn sống, ta không thể cưỡng cầu.” Ninh Trường Canh chầm chậm kể, trong mắt chợt lóe lên bi ai nồng đậm, “Huyền Dư hài tử này cả trái tim đều ở chỗ A Nhàn, A Nhàn phong ấn bậc hai tình cảm của hắn với nàng. Sauk hi A Nhàn đi rồi, phong ấn giải trừ, hài tử này một đêm bạc đầu.”
Phong Ngô thổn thức không thôi.
“A Nhàn trước khi đi, dặn dò hắn phải hảo hảo sống, nàng đoán chắc Huyền Dư sẽ không kháng lại mệnh lệnh của nàng. Nhưng thật sự hắn sống so với chết còn thống khổ hơn.” Ninh Trường Canh nhìn về hướng cách đó không xa, “Cho nên, hắn hận A Nhàn.”
“Vậy sao người còn yên tâm để A Nhàn ở Bất Quy?”
“Hận nữa thì thế nào.” Ninh Trường Canh miết nhẹ hoa văn gấm trên tay áo, “Chỉ cần nàng đến, hắn dù là Ma quân thì sao, là sư tôn của nàng thì như thế nào, chỉ cần hắn còn là Ninh Huyền Dư, hắn vẫn sẽ — có chắp cánh cũng không thể bay.”
Phong Ngô nhớ tới đôi mắt đen thẫm phẳng lặng của Ninh Huyền Dư, mái tóc dài bạc thả trước áo bào màu đen tựa như ánh trăng, nhớ tới hắn phong hoa vô vàn nhíu mày nâng mắt, từng tư thái từng động tác, âm thầm thở dài.
“Thật đáng thương.”
“Chỉ sợ hắn cam nguyện chịu đựng.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc hắc ~ quỷ lười vô nhân phẩm đến chết không chừa tới nha ~
Ta chủ động nhận sai ~ không nên mấy ngày không có cập nhật ~
Hai ngày trước là sinh nhật ta, bằng hữu từ rất xa chạy tới thăm, kết quả vui chơi quá đà, quên mất cập nhật ~ tự đánh bản thân ~
PS: Cầu bao nuôi ~~~
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Vi Sư Vô Tâm
- Chương 21: Cam nguyện chịu đựng