Chương 19: Hồi tâm

Còn chưa tới địa phương cũng đã nghe thấy được nùng liệt ma khí, Phù Thanh thu kiếm rơi xuống đất.

Phù Tố đứng ở một mảnh rừng đào khô héo, cùng Trình Uyển khống chế một nam tử xa lạ. Khi Phù Thanh đến gần, cả hai người đều ngước nhìn.

Ánh mắt phức tạp của Phù Tố và ánh mắt phòng bị của Trình Uyển đều dừng lại trên người Phù Thanh.

Trong lòng đột nhiên sinh ra một chút bực bội, nàng nắm lấy chuôi kiếm, nhưng tay kia lại đè lại bàn tay muốn rút kiếm.

"Phù Thanh, ngươi muốn làm gì!"

Vất vả lắm mới chế ngự được bàn tay lộn xộn, Phù Thanh thiếu chút nữa bị tiếng hét rung trời của Phù Tố làm cho điếc.

Nàng muốn đào đào lỗ tai, nhưng nếu buông tay, nàng sẽ không khống chế được mà rút kiếm, vì thế nàng chỉ có thể xấu hổ mà duy trì động tác.

Nhìn lên nam tử đã không thể áp chế, đối phương mở hai mắt, nhưng chỉ thấy màu trắng không có đồng tử, môi phiếm đen, móng tay biến dài, giữa trán có một chút huyết sắc dần dần lan tràn, như thể có ai dùng bút vẽ bùa trên trán hắn.

Đây là nhập ma? Này sợ không phải thi biến đi!

Phù Thanh không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, nam tử này rõ ràng là người Trình Uyển quý trọng, nếu nàng nói ra sợ rằng sẽ bị Trình trưởng lão đánh chết.

Ma khí càng thêm dày đặc, nam tử mất ý thức trực tiếp quét bay hai người đang áp chế hắn.

Trình Uyển và Phù Tố lại lần nữa ra tay áp chế.

Phù Tố sắc mặt trắng bệch, Trình Uyển cũng không khá hơn, nhưng cả hai đều cắn răng không từ bỏ.

Đột nhiên lại có một người lên giúp đỡ, khiến áp lực của hai người họ tức khắc giảm đi rất nhiều. Nhưng khi nhìn theo cái tay kia lên trên, họ thấy đó là khuôn mặt lãnh đạm của Phù Thanh.

"Thanh Nhi, ngươi."

Phù Thanh vẫn chưa quen với việc vận dụng linh lực của mình, nhưng những ma khí đó lại gợi lên trong đầu cô những ký ức mà nguyên chủ không muốn nhớ tới. Tuy nhiên, cô không phải là nguyên chủ.

Với thần sắc khôi phục thanh minh, Phù Thanh nhàn nhạt phát lực: "Ta chỉ là không muốn ngươi bị thương mà thôi."

Dưới sức mạnh hợp lực của ba người, linh mạch của nam tử cuối cùng cũng bị phong ấn.

Trình Uyển đỡ hắn nằm xuống, biểu tình phức tạp nhìn Phù Thanh.

Sau một lúc đầu váng mắt hoa, Phù Thanh ôm kiếm dựa tường, đứng không nói gì.

"…… Đa tạ."

Giọng Trình Uyển mỏi mệt, đây là lần đầu tiên Phù Thanh nghe thấy ngữ khí này từ nàng.

Dù trong ký ức hay trong nguyên tác, người này luôn là cười hì hì trước một giây rồi giây tiếp theo thọc dao nhỏ vào người khác. Không ngờ nàng cũng sẽ liều mạng vì ai đó như vậy.

Phù Thanh cảm thấy rất khó chịu.

Phù Tố vỗ nhẹ vai con gái: "Thanh Nhi, ta."

Hồng y váy trắng nữ hài mở to mắt, sắc mặt dù khó nén bệnh khí, nhưng đôi mắt lại sáng đến đáng sợ.

So với trước kia, đôi mắt này thiếu đi quá nhiều tối tăm và không cam lòng. Đây cũng là hình ảnh mà Phù Tố từng mong muốn nhìn thấy ở con gái.

"Mẫu thân biết việc này."

Không phải dò hỏi mà là khẳng định.

Phù Tố cười khổ thừa nhận, trận pháp này là do nàng hỗ trợ lập nên. Vì nàng giúp Trình Uyển không ít việc, nên Trình Uyển mới sinh ra vài phần thiệt tình với nàng, người đứng đầu môn phái nghèo khổ này.

Hai người thổ lộ tình cảm, biết lẫn nhau bí mật, coi như là bạn thân.

Phù Tố vô cùng sợ hãi, nàng nắm chặt tay con gái: "Ngươi nghe nương giải thích."

"Này không liên quan đến ngươi, trên đời không có chuyện gì hoàn toàn thị phi đen trắng. Ngươi giúp ta, ta dùng giá trị của bản thân để hoàn trả, chỉ thế mà thôi."

Phù Thanh nhìn hai người họ nói chuyện qua lại mà thở dài một tiếng, cuối cùng lấy ra đan phương Hóa Ma Đan từ trong tay áo.

"Đây là thứ ngươi muốn."

Trình Uyển nhìn tờ giấy cổ xưa ấy, sửng sốt rất lâu, đến mức Phù Thanh phải nhíu mày lại.

Biết Trình Uyển đang rối rắm điều gì, Phù Thanh trực tiếp nhét đan phương vào tay nàng: "Ta đã quên rất nhiều chuyện, đối với ngươi cũng có điều hoài nghi, nhưng giao dịch loại sự tình này không có lý do để lật lọng."

Nói xong, nàng cười nhạt: "Nếu thực sự không rõ, hãy kể một đoạn chuyện xưa cho ta nghe, như vậy ngươi có thể coi như ta mềm lòng."

Trình Uyển cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, rồi nàng cất đan phương vào nhẫn trữ vật. Khi ngẩng đầu lên, khóe mắt nàng ướŧ áŧ.

Nàng nhẹ nhàng lau đi, cố nén khóc nức nở, cười nói: "Một đoạn chuyện xưa đổi lấy phương thuốc trân quý cổ truyền này, ngươi không phải là một thương nhân đủ tư cách."

Phù Thanh nghĩ thầm, chẳng phải nữ chủ còn có một mạng sao? Mệnh của nữ chủ có thể so với bất cứ thứ gì đều quý giá hơn, trong nguyên tác biết bao nhiêu người muốn cũng không được.

Nàng nhắm mắt lại, giọng bình tĩnh: "Hơn nữa, Tề Thư Viện mệnh không tính mệt."

Căn phòng đơn sơ hiện giờ không có ảo trận che giấu, một số động vật liền phát hiện ra nơi này.

Một con thằn lằn màu xanh lục bám vào tường đối diện Phù Thanh, nó mở đôi mắt đỏ nhìn tình huống trong phòng.

Trình Uyển lắc đầu: "Đó chỉ là ngươi nghĩ là có lời, Phù Thanh ngươi không cần dùng tình quá sâu, nếu không sẽ giống hôm qua bị người đắn đo."

Dùng tình quá sâu?

Phù Thanh thật sự muốn lớn tiếng nói rằng mình chỉ là một người chán ghét nội chiến và nhịn không được mềm lòng như một con cá mặn, nhưng nàng còn chưa kịp nói ra thì đối diện đã bắt đầu kể chuyện xưa của mình.

Trình Uyển quay lại bên cạnh nam tử kia, hai mắt phóng không, bắt đầu kể về quá khứ.

"Đây là ca ca của ta, Trình Tu. Hắn giống như ngươi, từ khi sinh ra đã bị ma khí ô nhiễm. Trăm năm trước, nơi chúng ta ở náo loạn ma họa, các tiên môn đệ tử đến quét sạch phát hiện ca ca, muốn gϊếŧ hắn."

Trình Uyển cười trào phúng: "Ta vô dụng, ca ca vì ta mà chắn một đòn, cuối cùng là một ma tu đã cứu chúng ta."

"Ca ca trọng thương gần chết, ma tu kia khuyên hắn nhập ma nhưng bị từ chối. Ma tu đó đã dạy cho hắn một cách phong ấn thần hồn."

Phù Tố có chút không thể nghe tiếp, nàng khom lưng, đặt tay lên vai Trình Uyển để an ủi.

Đây là một sự kiện chưa từng được nhắc tới trong nguyên tác, khiến Phù Thanh cảm thấy mãnh liệt không thoải mái.

Biết rằng thế giới này là một cuốn sách mà nàng từng đọc qua, nên nàng luôn tự hỏi liệu có rời khỏi nguyên tác hay không, rất ít khi dùng trái tim mình để cảm nhận.

Vì vậy, nàng cực kỳ kiêng kị Trình Uyển, cảm thấy đối phương thay đổi thất thường và không đáng tin cậy.

Trình Uyển hít sâu một hơi, lại lần nữa hỏi ra vấn đề kia: “Phù Thanh, ngươi thật sự cảm thấy tất cả ma tu đều là tội không thể thứ sao?”

Trong nhà an tĩnh, con thằn lằn nhỏ nghiêng đầu, tựa hồ như nó cũng đang chờ một đáp án.

Phù Thanh nhìn vào đôi mắt của Trình Uyển, nàng có thể cảm giác được đối phương rất thống khổ.

Ma tu sao?

Phù Thanh trong đầu lướt qua rất nhiều cái tên, đó đều là những ma tu xuất hiện khi nữ chủ đi vào Ma giới.

Trên đời nào có nhiều sự phân biệt rõ ràng giữa đen và trắng như vậy. Có một số người sa đọa chỉ vì xui xẻo, và ngay cả khi trở thành ma tu, họ cũng không làm điều gì thương thiên hại lý.

Lấy nữ chủ làm ví dụ, nàng đi đến đâu vận rủi liền theo đến đó, cuối cùng bởi vì bị phản bội mà nhập ma.

Sau khi nhập ma, ngoài việc báo thù, nàng cắt đứt liên hệ với Linh giới, nhưng những người kia vẫn không buông tha nàng, cuối cùng khiến nàng trở thành bệnh tâm thần trả thù xã hội.

Suy nghĩ cẩn thận, Phù Thanh nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu nói về hiện tại, ta cảm thấy việc lấy thân phận để quyết định thiện ác quá võ đoán.”

Nàng ho nhẹ hai tiếng rồi cười: “Hơn nữa, ta cũng không phải người tốt lành gì. Người xấu cũng mặc kệ, huống chi Trình trưởng lão từng cứu ta từ đáy vực lên, ta vẫn luôn nhớ rõ.”

Trình Uyển không chút do dự vạch trần: “Ngươi rõ ràng không nhớ rõ.”

Lừa tình như vậy, họ Trình ngươi thế nào cũng phải nói một câu như vậy!

Phù Thanh sắp không nhịn được, nhưng lại nhìn thấy Trình Uyển vô tâm vô phổi như thường: “Bất quá, về sau ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng ta.”

“Cho dù muốn ta mạng cũng được.”

Trên tường, con thằn lằn đột nhiên rơi xuống, vẫy vẫy đầu, mở đôi mắt màu nâu rồi rời đi.