Chương 16: Giao dịch

Cũng không biết ngoài cửa sổ là địch hay bạn, Linh giới và Ma giới quan hệ căng thẳng như thế, ma tu càng bị mọi người đòi đánh. Nếu những lời này bị truyền ra ngoài, hậu quả không dám tưởng tượng.

“Là ta.”

Tề Thư Viện đứng trong ánh trăng, thần sắc hoảng loạn.

Hóa ra là nữ chính, Phù Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy không đúng. Nữ chính thực chán ghét ma tu.

Trình Uyển nhìn chằm chằm Tề Thư Viện, mặt hiện lên một chút sát ý, thả ra uy áp khống chế hành động của Tề Thư Viện.

Kim Đan trung kỳ uy áp nơi nào là lúc này nữ chính có thể chịu đựng, nàng sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy, nhưng dù vậy vẫn quật cường chống cự, không muốn cúi đầu.

“Nha đầu này ngươi là thật thích hay giả thích?”

Trình Uyển thanh âm lạnh lùng, nhưng vẫn giữ thái độ không đứng đắn thường ngày. Nàng muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng còn bận tâm cảm thụ của Phù Thanh.

Phù Thanh không nói gì, chỉ thả ra uy áp của mình để giúp Tề Thư Viện chia sẻ áp lực.

Bên ngoài căn nhà tĩnh lặng đến đáng sợ. Trong quá trình giằng co, Trình Uyển càng thêm kinh ngạc. Tuy rằng nàng đã nương tay, nhưng vẫn là Kim Đan trung kỳ thực lực, Phù Thanh mới nhập môn Kim Đan lại có thể chống cự nàng.

Trình Uyển nhìn Phù Thanh ánh mắt thay đổi, nhìn chằm chằm Phù Thanh một lúc lâu, rốt cuộc thu tay lại.

“Ha, còn tưởng rằng ngươi chỉ thích khuôn mặt xinh đẹp này, hiện giờ xem ra không phải, nếu như thế chúng ta làm giao dịch.”

Trình Uyển thu tay lại, Phù Thanh mới thả lỏng. Nói đến cùng nàng vẫn không đành lòng.

Rốt cuộc, từ trong nguyên tác biết, Tề Thư Viện là một người làm người đau lòng và kính nể.

Ý nghĩ về tình tiết này thực sự khó chịu.

Tề Thư Viện tựa hồ có chút thoát lực, nàng một tay chống ở khung cửa, thở dốc, thanh âm mỏng manh: “Sư tỷ, ta.”

Phù Thanh rũ mắt, tựa hồ không để ý đến những gì đang xảy ra trước mắt, ngữ khí lãnh đạm: “Giao dịch?”

“Hôm nay ta không gϊếŧ nha đầu này, ngươi phải cho ta tình báo như thế nào?”

Nắm chặt tay, Phù Thanh trong lòng rối rắm.

Nàng sợ chính mình giao ra hóa ma đan sẽ gây hậu hoạn, huống chi Trình Uyển cũng không phải là người đáng tin cậy.

Nhưng hiện giờ nàng đánh không lại Trình Uyển, nếu thật sự không bảo vệ được nữ chủ, nữ chủ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Cân nhắc hai việc lợi và hại, Phù Thanh một lần nữa tự hỏi lòng mình.

Nữ chủ thật sự có quan trọng như vậy sao?

Bản thân nàng thật sự có quan trọng như vậy sao?

Rõ ràng là muốn làm kẻ bị khinh thường cá mặn, vì sao lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như hiện tại.

“Sư tỷ, đừng nghe nàng, ta số mệnh như thế, không nên liên lụy ngươi.”

Dưới ánh trăng, Tề Thư Viện miễn cưỡng nở một nụ cười an ủi, gió thổi qua, váy thêu cá bạc của nàng tung bay như sóng gợn.

Rõ ràng là trong thời khắc sinh tử, Tề Thư Viện vẫn suy nghĩ cho người khác.

“Có thể gặp được sư tỷ, đã là hạnh phúc ngắn ngủi của ta.”

Phù Thanh mím chặt môi, nàng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng rất khẽ.

Lại mở mắt, Phù Thanh nói: “Ngày mai, hãy đến tìm ta.”

Nhận được câu trả lời vừa lòng, Trình Uyển cười lớn, lại vô cùng hào phóng để lại một lọ đan dược.

Phù Thanh vừa nhìn, phát hiện đây là đồ vật nàng từng luyến tiếc không muốn cho Tề Thư Viện uống.

Lần này nàng không còn đau lòng, nở nụ cười nói: “Sớm biết ngươi thích nàng như vậy, ta đã không luyến tiếc. Đan dược này chỉ cần uống vào là có thể khỏe lại, đều đưa ngươi.”

“Ngươi cần phải đi.”

Phù Thanh không chút do dự đuổi người, nàng thật sự buồn bực và lo lắng về những ngày sau này.

“Hảo hảo hảo, ta đi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”

Trình Uyển nhấc chân rời đi, đột nhiên cảm thấy trên người một trận âm lãnh, nàng quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt hận thù của Tề Thư Viện nhìn mình chằm chằm.

Trình Uyển không để tâm đến cái nhìn của một tiểu đệ tử, nàng tâm tình vui vẻ cười, rồi hóa thành lưu quang bay khỏi nơi này.

Phù Thanh giật giật tay, phát hiện mình có thể xuống giường, liền cầm lấy đan dược Trình Uyển để lại, đi đến bên Tề Thư Viện.

“Còn có thể cử động không?”

Tề Thư Viện nhìn sư tỷ trong bộ quần áo đơn bạc, trong mắt ẩn hiện nước mắt: “Sư tỷ, hà tất vì ta mà khổ cực như vậy.”

Phù Thanh mở nắp bình, lấy ra một viên đan dược rồi nhét vào miệng Tề Thư Viện. Thấy Tề Thư Viện còn đang giãy giụa, nàng lạnh giọng ra lệnh: “Nuốt vào.”

Tề Thư Viện dường như bị dọa sợ, ngoan ngoãn nuốt đan dược.

“Không cần lo lắng, đan dược này không có vấn đề.”

Phù Thanh có một bụng tức giận, không phải vì bị Trình Uyển uy hϊếp, mà vì nàng phát hiện con đường trở thành "cá mặn" của mình không thuận lợi chút nào.

Nữ chủ sư phụ lại trở thành sư phụ của nàng, thân thể nguyên chủ vốn yếu ớt giờ lại được cấp một đan dược trị bệnh không trọn vẹn. Ngoài ra, nàng cũng nhận ra, thân thể này có thiên tư rất tốt.

Nguyên lai người luôn hận nàng đến mức muốn nàng chết, giờ lại có loại cảm giác ỷ lại vào nàng.

“Sư tỷ đang buồn khổ sao?”

“Không có.”

Tề Thư Viện nhìn nàng với lông mày nhíu chặt, mỉm cười.

“Ngươi cười cái gì?”

Tề Thư Viện mặt mày ôn nhu: “Ta cười vì sư tỷ là một người bướng bỉnh.”

Lời này vừa nói ra, lông mày Phù Thanh càng nhíu chặt hơn. Lý tưởng và hiện thực đè nặng khiến nàng đã trở thành một "cá mặn" vặn vẹo sao?

Trong mắt hồng quang hiện lên, Tề Thư Viện hơi cúi đầu che giấu: “Nhưng kỳ thật sư tỷ rất ôn nhu, đúng không?”

Phù Thanh bật cười, nàng cố làm ra vẻ hung tợn: “Không, kỳ thật ta cực đoan và ác độc, không nhận ra người tốt.”

Tề Thư Viện ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.

Phù Thanh có gương mặt mỹ lệ, nàng không hay cười, giọng nói luôn bình đạm, nhưng đôi mắt ấy lại rất biết nói chuyện.

Như lúc này đây, đôi mắt ấy đang né tránh, dường như không quen nhìn thẳng vào người khác.

Thật sự rất thú vị.

Phù Thanh cảm thấy như vậy thật không ổn, cứ nhìn thế này, trái tim nhỏ của nàng sẽ nhảy ra khỏi l*иg ngực mất.

Ai có thể nói cho nàng biết, vì sao nữ chủ lại trở thành người khó có thể từ chối như vậy?

Phù Thanh phất tay áo rời đi, nhưng rồi lại quay lại: “Vừa rồi Trình Uyển nói ngươi không cần để ý, ta không có ý đó.”

Thèm khát sắc đẹp và thích căn bản không thể đánh đồng, nếu có thêm một loại cảm tình khác, đó chỉ có thể là đồng tình.

Trình Uyển không lừa người, sau khi ăn xong đan dược, chân của Tề Thư Viện đã khỏi hẳn.

Phù Thanh thấy nàng không nói gì, lại cảm thấy lời mình vừa nói rất dễ tổn thương người, bèn châm chước từ ngữ: “Ta không có ý coi thường ngươi, chỉ là ta không yêu nữ tử.”

Những lời này cũng coi như che giấu được lương tâm.

Tề Thư Viện nhìn chằm chằm vào mặt Phù Thanh rất lâu, đến khi làm nàng ngượng ngùng mới lên tiếng: “Sư muội biết, nhưng sư tỷ vì sao lại giúp ta?”

“Bởi vì ta đã có một giấc mộng, trong mộng ngươi là kiếm tu mạnh nhất Linh giới, bảo vệ vô số người. Ta cảm thấy ngươi không nên chết ở chỗ này.”

Phù Thanh không biết giải thích thế nào, lời này nửa thật nửa giả, coi như là lý do thoái thác có thể tin được.

Tề Thư Viện: “……”

Ánh trăng lạnh như nước, Tề Thư Viện gần như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nhưng nàng vẫn cười tươi đẹp: “Sư tỷ ơi, ta cũng đã mơ thấy một giấc mộng.”

Phù Thanh cảm thấy nữ chủ không hợp lý lắm, nàng nhíu mày nhẹ và lùi lại một bước trước khi nói: “Về chuyện gì?”

“Ta thấy thiên địa biến sắc, núi sông tan rã, và phong vũ phiêu diêu dưới bầu trời địa ngục, trong đó người điều khiển mọi thứ là sư tỷ.”

Tề Thư Viện cười nhẹ, một cách nhẹ nhàng như là cơn gió thoáng qua, và nàng nói: “Liệu sư tỷ có ý định gϊếŧ ta không?”