Chương 27

Bà cụ không biết nên mua cái gì, đành dò hỏi Ninh Chi về sở thích của Hề Lan Dự. Ninh Chi nghĩ nghĩ, sau đó đưa bà ngoại đến cửa hàng bán lá trà nổi tiếng nhất Bắc Thành.

Trong tiệm không nhiều người lắm, âm thanh nói chuyện bên trong liền có vẻ đặc biệt rõ ràng.

“Tiền tổng, ây da, có có. Giờ tôi sẽ tôi chuẩn bị cho ngài. Khi nào ngài rảnh đều có thể đến đây lấy.”

“Một lát nữa sẽ đến? Được.”

Ninh Chi đặc biệt mẫn cảm với cái họ này. Sau khi suy nghĩ qua một lượt, cô nhanh chóng chọn lựa, dự định tốc chiến tốc thắng.

Nào ngờ trước khi rời đi vẫn gặp phải Tiền Duy Viễn.

Tiền Duy Viễn phỏng chừng cũng không dự đoán được có thể gặp được cô ở đây, đầu tiên là sửng sốt, lại gặp được bên cạnh cô là Ninh Tương Lan, lập tức mặt mày sụ xuống, kêu lên:

“Mẹ.”

Người này giỏi ra vẻ yếu thế chịu thua, đến mức không có giới hạn thấp hơn, bằng không năm đó cũng sẽ không thể gạt Ninh Mạn đến đầu óc choáng váng.

Ninh Tương Lan sắc mặt không tốt:

“Đừng gọi ta như vậy, ta chịu không đứng nổi.”

Tiền Duy Viễn dường như không nghe thấy:

“Mẹ, mẹ tới Bắc Thành sao lại không nói cho con biết?”

Ninh Chi nhìn không nhìn ông ta biểu diễn nổi, một tay xách túi lá trà, một tay đỡ bà ngoại:

“Không có chuyện gì để nói thì chúng tôi đi trước.”

Tiền Duy Viễn nóng nảy, thân hình mập mạp đứng chắn lại trước cửa, cười nói:

“Đứa nhỏ này cũng thật là, nhìn thấy bố không chào thì thôi. Mới vừa kết hôn xong, cũng không biết đưa Lan Dự về nhà ăn cơm một bữa.”

Tiền Duy Viễn chắc hẳn không biết cô cùng Hề Lan Dự chỉ là kết hôn giả, tình hình này trước mắt, chỉ sợ ông ta muốn thông qua con gái thu phục Hề Lan Dự, muốn kiếm lợi ích trên người anh ta.

Ninh Chi cảm thấy ghê tởm sâu sắc.

Ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta:

“Nếu ông thật sự coi mình là bố tôi, cũng đừng cao hứng bán con gái đến vui vẻ như vậy.”

Không cho Tiền Duy Viễn thêm thời gian phản ứng, Ninh Chi tay mắt lanh lẹ, đỡ bà ngoại lách qua cửa đi ra ngoài.

Sau khi lên xe, Ninh Chi nhìn về phía bà ngoại:

“Bà đừng nóng giận, cũng không phải ngày đầu tiên quen biết ông ta.”

Ninh Tương Lan lắc đầu, lại có chút thương cảm:

“Chưa nói tới tức giận. Ta thường hay nghĩ, nếu là Mạn Mạn năm đó không bị chúng ta bảo bọc quá nhiều như vậy, liệu có phải sẽ không……”

Bên trong xe không khí trở nên áp lực, Ninh Chi cúi người ôm chặt bà ngoại:

“Không phải lỗi ở bà. Phật thường nói, con người có nhân duyên, có lẽ, đây chính là mệnh kiếp số của mẹ.”