Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Sao Khăng Khăng Muốn Chọn Em

» Tác Giả: Hạ Kiều Ân
» Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Phonglinhlam
Converter: Ngocquynh520

Vưu Vịnh Kỳ - cá tính nội hướng nhát gan, trước sau chỉ là một nhân viên l*иg tiếng nho nhỏ.

Nhưng cô vẫn luôn rất hài lòng với cách sống khiêm tốn của bản thân.

Nhưng hôm nay cô lại hắt cà phê lên trên mặt của nhà soạn kịch đang nổi ──

Xong rồi, đắc tội Quyền Thiên Sóc, chẳng khác nào đắc tội với toàn bộ giới nghệ thuật,

Cô sẽ mất đi hết thảy cơ hội trong công việc....Cái này cô CHẾT, CHẮC, RỒI!

Cái gì? Anh muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, mới chịu xóa bỏ toàn bộ ân oán?

Á, Đây chính là điều mà người ta gọi là giao dịch màu hồng phấn (quan hệ bất chính) sao? Cô có thể cự tuyệt hay không đây?

Anh cần một người phụ nữ dễ dàng không phiền phức, nghe lời lại không đáng ghét,

Nhát gan vô dụng, nhẫn nhục chịu đựng như cô, không thể nghi ngờ chính là thí sinh tốt nhất để chọn.

Chỉ là làʍ t̠ìиɦ nhân, cô thật sự là kém cỏi vô cùng,

Một màn kịch tay ăn chơi đùa giỡn nhân gian, lại diễn thành ác bá cường hào ức hϊếp con gái nhà lành,

Còn bị cha mẹ của anh hiểu lầm, cứng rắn muốn anh " Lấy thân đền đáp" gánh vác trách nhiệm?!

Đáng chết, nếu là anh muốn kết hôn, còn có thể bức cô giả làʍ t̠ìиɦ nhân sao?
Chương 1
Vào buổi tối thứ sáu đầu tiên của mỗi tháng, là ngày tụ họp định kì của nhà họ Quyền.

Cho dù là trời mưa gió lớn, trời rét đất lạnh, hay là hết thảy sự nghiệp rất lớn của ba anh em nhà họ Quyền, đúng trước bảy giờ tối họ nhất định sẽ gạt bỏ mọi trở ngại, trở về với ba mẹ tại biệt thự trên núi Dương Minh, cùng ba mẹ ăn cơm nói chuyện phiếm.

Mười năm qua không ai vắng mặt, ngày tụ họp của nhà họ Quyền lúc nào cũng hài hòa, ấm áp và náo nhiệt như thế.

"Không! Không thể ! Sao bà ta có thể chết? Con trai của bà ta thật vất vả mới công thành danh toại, con dâu của bà ta cũng khôi phục trí nhớ, đứa cháu cũng sắp sinh, trước mắt mọi thứ gần như khổ tận cam lai ( khổ lắm tất đến ngày sung sướиɠ), làm sao bà ta có thể chết?"

Trước màn hình TV lớn 58 inch, Mã Hạ Lan- nữ chủ nhân có quyền lực nhất của nhà họ Quyền, bỗng nhiên thét lên thảm thiết, hoàn toàn không ngờ tới tình tiết của bộ phim sẽ chuyển biến 1800 như vậy.

Bà bịt cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lách tách lách tách rơi, dáng vẻ đau đớn, giống như người chết kia chính là mình.

"Đừng đau lòng, hiện tại mới ra đến tập 138, bà ta tuyệt đối sẽ sống lại." Bên cạnh sô pha , Quyền Phương Trí- nam chủ nhân không có địa vị nhất nhà họ Quyền, chậm rãi ôm vợ yêu vào trong lòng, cầm lấy khăn giấy đã sớm chuẩn bị tốt, săn sóc thay vợ yêu lau đi nước mắt.

"Nhưng ..... Nhưng mà ̣con dâu của bà ta sắp sinh, bây giờ bà ta chết, thì sẽ không nhìn thấy đứa cháu ra đời, ô ...... Tại sao ông trời có thể tàn nhẫn như thế? Rõ ràng bà ta chưa từng làm qua chuyện xấu ....." Mã Hạ Lan vẫn khóc không ngừng.

"Đừng khóc nữa, nếu khóc làm hại thân thể, anh sẽ đau lòng." Quyền Phương Trí nhẹ giọng dỗ dành.

"Em mặc kệ...., hiện tại anh lập tức gọi điện thoại đến đài truyền hình, gọi bọn họ sửa kịch bản, kêu tất cả diễn viên diễn lại, bà ta không được phép cứ như vậy chết, đây thật sự hơi quá đáng!" Mã Hạ Lan càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng dứt khoát cầm lấy điện thoại bàn nhét vào trong tay của chồng, cố tình gây sự muốn ông gọi tới đài truyền hình để hành hiệp trượng nghĩa.

Đời này, Quyền Phương Trí từ trước đến nay chưa từng từ chối bà xã, ngay bây giờ tất nhiên cũng sẽ không.

Cầm ống nghe, ông nhanh nhẹn thuận theo quay số điện thoại, số điện thoại rất dài sớm đã thuộc nằm lòng, giống như đã được huấn luyện rất nhiều lần.

Đối mặt hành vi như vậy của ba mẹ , ba anh em của nhà họ Quyền ngồi ở nơi khác, vẻ mặt thờ ơ.

Lão Đại Quyền Thiên Sóc, đang cầm bút viết trên một quyển sách tiếng nước ngoài thật dày, nhanh chóng viết xuống kí văn mà không ai xem hiểu, ánh mắt của anh sắc như chim ưng, trên khuôn mặt nghiêm tuấn (nghiêm trang+ anh tuấn) đầy chăm chú, hơi thở vương giả tản ra khắp người không ai có thể bì kịp, cạnh hai chân thon dài rắn chắc là hơn mười quyển sách tiếng nước ngoài rơi lả tả, từ lịch sử chiến tranh Nhật Bản đến bình luận về điện ảnh của các quốc gia đều có.

Lão Nhị Quyền Thiên Trạm, đang đeo một bên tai nghe, ngón trỏ tay phải gõ nhịp, còn lại tay trái ở trên bản nhạc ghi xuống nốt nhạc và ký hiệu, ánh mắt lạnh như băng của anh lộ ra vẻ cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, gương mặt sâu sắc lại tuấn khốc (anh tuấn + tàn khốc) làm cho phụ nữ muốn thét chói tai, cho dù là ngồi ở trên ghế sô pha đơn vải len có hoa văn li ti, khí thế trên người vẫn làm người ta sợ hãi.

Lão Tam Quyền Thiên Kỳ, đang điều khiển con chuột phê duyệt thiết kế quảng cáo, thiết kế tiêu thụ, công văn điện tử và sách tài chính, cho dù lượng công việc khổng lồ, ánh mắt của anh cũng là nhẹ nhàng thanh thản dễ chịu như vậy, trên khuôn mặt vô cùng tuấn nhã vẫn giữ nụ cười ôn hòa, dường như cái mà anh đối mặt không phải là áp lực khiến người ta hít thở không thông, mà là một trò chơi thú vị.

Mặc dù ba vẻ bề ngoài, tính cách của ba người hơi khác nhau nhưng đều cao lớn xuất chúng giống nhau, đứng đầu là trình độ mê người.

Trong loa TV, lần thứ hai truyền đến một chút cao hoặc thấp của tiếng la khóc, Mã Hạ Lan nhìn chằm chằm màn hình, ôm ngực cũng la lên khóc theo, mắt thấy bà xã lại lần nữa khóc đẫm nước mắt, sau khi lưu loát nói ra trách cứ trọng điểm, Quyền Phương Trí lại vừa vội vàng dỗ dành vợ yêu.

"Tại sao lại khóc nữa rồi? "

Mã Hạ Lan lập tức bổ nhào vào trong lòng của chồng."Ông xã! Con dâu ấy bởi vì quá đau lòng, thế nên động đến thai khí, hiện tại được đưa đến phòng cấp cứu, sau đó...... Sau đó thì nhạc của đoạn cuối phim nhảy ra, ô ô...... Chương trình này làm sao có thể như vậy? Lần nào cũng khơi lên hứng thú của người khác, nếu như cô con dâu ấy đẻ non thì làm sao bây giờ?"

Bà vừa khóc vừa oán trách, Quyền Phương Trí thì liên tục dỗ dành vợ yêu, trong phòng khách lớn như thế tất cả đều là tiếng nói chuyện một cao một thấp của hai người và tiếng nhạc bi thương của phim khi hết, ba phút trôi qua cuối cùng tiết mục đó không dễ dàng gì mới kết thúc.

"Mẹ, đó là giả."

Khép lại sách tiếng nước ngoài, Quyền Thiên Sóc bên cạnh đưa ra quan điểm vô cùng khách quan.

Mã Hạ Lan hung hăng hút một ngụm khí, quả thực khó có thể tin những gì mà bản thân nghe được.

"Giả? Giả? Con vậy mà nói đó là giả?!" Mỗi lần nói một chữ, âm thanh của bà lại tăng lên một mức. "Con, cái đồ khốn khϊếp này, có can đảm thì lặp lại lần nữa cho mẹ"

Anh không phải là khốn khϊếp, mà là anh có can đảm.

"Kịch bản vốn chính là giả, với lại, kịch bản này là do con viết." Anh đặc biệt nhấn mạnh điểm này. "Đó là lí do không cần phiền phức gọi điện thoại đến đài truyền hình, cái này chỉ làm thành phiền phức cho con."

Mã Hạ Lan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run lên, đang muốn chửi ầm lên, trong lúc đó một tiếng nói ôn hòa lại khéo léo xen vào hai người.

"Cuối cùng cũng diễn xong rồi? Ba mẹ, nếu như hai người không có việc gì khác muốn dặn dò, con có thể đi trước không?" Khép máy tính lại, Quyền Thiên Kỳ tao nhã trên ghế sa lon tự đứng dậy.

Tiếp nối sau hắn, Quyền Thiên Trạm đánh rắn tùy gậy(ý là lợi dụng thời cơ để đạt mục đích), cũng cầm bản nhạc, MP4 nhanh chóng đứng dậy, ngay sau đó Quyền Thiên Sóc cũng liền xách một túi to đựng sách, đuổi kịp bước chân của hai người em trai.

Mắt thấy ba anh em luôn miệng nói nhưng chưa nói lời an ủi, đã muốn phủi mông chạy lấy người, Mã Hạ Lan tức giận đến ngay cả nước mắt cũng ngừng chảy, liền lập tức nhảy dựng lên phun hỏa.

"Ai cho phép các con đi? Toàn bộ ngồi xuống cho mẹ!" Cọp mẹ phát uy!

Ba anh em đầu tiên là ăn ý liếc mắt một cái, sau đó mới thong thả ngồi xong trở lại chỗ ngồi lúc đầu.

"Con! Con! Còn có con!"Trừng mắt nhìn ba đứa con cùng tài mạo xuất chúng, năng lực siêu việt giống nhau, nhưng đứa này còn lòng muông dạ thú hơn đứa kia, Mã Hạ Lan tức giận đến rất muốn tháo dép lê dưới chân, đánh lên đầu của ba đứa con."Mẹ mấy đứa cũng khóc thành như vậy, vậy mà ba đứa các con nói đi là đi, các con còn xem mẹ là mẹ của các con sao? Mẹ thấy ngay cả sinh con heo, cũng tốt hơn các con!"

Heo?

Mặc dù ba anh em tương đối có ý kiến với từ này, nhưng mặt vẫn không đổi sắc lại còn tiếp thu lời chửi bới, không ai tranh cãi.

Nhưng mà Mã Hạ Lan càng mắng càng tức giận, dứt khoát mắng một lần cho thoải mái.

"Mẹ thông cảm cho các con sự nghiệp bận rộn, cho nên ngày thường cũng sẽ không phiền các con, khó được một tháng gặp nhau một lần, các con lại chỉ biết ăn cơm và làm việc, thời gian vừa đến đã lập tức chạy lấy người, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết cái gì gọi là hỏi han ân cần, quan tâm chia sẻ, ba người các con ngay cả cái rắm cũng lại nặn không ra!"

Ba anh em mắt xem mũi, mũi xem tim, vẫn không buồn lên tiếng.

"Được rồi được rồi, đừng tức giận, chọc tức thân thể, anh sẽ rất khó chịu." Trái lại Quyền Phương Trí ở bên cạnh không nỡ để vợ yêu phẫn nộ như thế, lập tức khuyên nhủ hết lời.

"Cho dù chọc tức thân thể, cũng là do ba đứa con ngoan này của anh làm hại!" Mã Hạ Lan như trước âm thanh cãi nhau. "Ngay cả trong phim người ta, phụ nữ nào không phải ở trước năm mươi tuổi thì ôm cháu? Kết quả ba đứa con ngoan của anh đây kéo dài tới hiện tại cũng còn chưa cho câu trả lời, nếu như ngày nào đó em giống như bà kia trên TV, đột nhiên không may, không thể nhìn thấy đứa cháu ra đời, em đây....... Ô ô......." Vừa nói đến một nửa, người đã khóc.

Cho dù ngày thường Quyền Phương Trí như thế nào thấu tình đạt lý đi chăng nữa, nhưng mà một phen lời nói của bà xã, cũng không tránh khỏi khiến mặt ông nghiêm mặt hẳn lên, nghiêm túc nhìn về phía ba đứa con.

"Mẹ con nói đúng, ba người các con cũng trưởng thành rồi, có phải nên trù tính tương lai rồi hay không?"

Ba anh em hơi hơi cau mày, càng lúc càng khâm phục với năng lực hát đôi của hai vợ chồng.

Về chuyện kết hôn này, ba mẹ nhiều lần nhắc đến, ba anh em họ là có thể kéo liền kéo, nhiều lần sử dụng Thái Cực quyền ( lấy nhu khắc cương,cương khắc nhu), nhưng mà xem tình hình hôm nay, trong lòng ba người biết rõ bản thân ắt phải có câu trả lời.

Mở ra môi mỏng mím chặt, Quyền Thiên Sóc dẫn đầu mở miệng: "Tương lai của con, kết hôn này không phải quan trọng nhất." Anh thành thật nói.

"Làm sao con có thể không kết hôn !" Sắc mặt Mã Hạ Lan đại biến, thiếu chút nữa không tóm áo của con lớn, thưởng anh một cái tát."Cả ngày trên báo chí đều có tin tình cảm của con, bên cạnh con có nhiều nữ diễn viên như vậy, chắc chắn phải có một người là con thích chứ?"

"Không có"

"Một người cũng không có?" Mã Hạ Lan mới không tin.

Không chịu nổi tập kích dây dưa của mẹ, Quyền Thiên Sóc không kiên nhẫn nhếch mi dáng vẻ như mặc áo giáp, sửa nón khi sắp ra trận, như đinh đóng cột mà nói: "Không có chính là không có, chẳng qua nếu như mẹ nói tình nhân trên giường, con cũng không thiếu."

Đối với thái độ vô lý như vậy của con lớn, hai vợ chồng vừa tức vừa giận lại không dám ép buộc, không thể làm gì khác hơn là áp chế lửa giận đầy mình, chuyển hướng mũi nhọn lên người bị hại kế tiếp.

"Vậy còn con?" Hai vợ chồng chờ đợi nhìn về phía Quyền Thiên Trạm, hi vọng con thứ hai có thể có không cùng một dạng câu trả lời.

Quyền Thiên Trạm đúng là không làm bọn họ thất vọng,

"Con có thích một người" Nhìn bản nhạc trong tay, anh thấp giọng nói.

"Thật sự? Người đó đâu? Như thế nào không mang theo trở về? Lúc nào các con muốn kết hôn?" Tin động trời này thật sự là rất tốt! Mã Hạ Lan xúc động vừa muốn khóc.

"Không có biện pháp. "

"Cái gì gọi là không có biện pháp?" Mã Hạ Lan trở mặt còn mau hơn lật sách, mới nghe được câu trả lời của con, lập tức liền liên tưởng đến đáp án không tốt nhất." Đáng chết! Con sẽ không phải yêu phụ nữ có chồng chứ?"

"Cô ấy còn chưa kết hôn."

Hai vợ chồng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ là yêu người đàn ông khác" Anh bổ sung lại một câu như vậy.

Nếu gϊếŧ người không phạm pháp, Mã Hạ Lan nhất định sẽ ngay tại chỗ bóp chết con của mình. Nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, chẳng lẽ anh không biết nghĩ "Biện pháp "cướp người về sao?

Làm sao bà sinh ra con trai lại vô dụng như vậy!

Mắt thấy mẹ tức giận đến toàn thân run rẩy, đỉnh đầu sắp muốn bốc lên, lão Tam Quyền Thiên Kỳ chậm rãi lại gợi môi, vân đạm phong kinh (điềm nhiên) bỏ đá xuống giếng ——

"Mẹ, có thể con cũng không có biện pháp kết hôn, bởi vì con là GAY."

Mã Hạ Lan đờ người ra, còn Quyền Phương Trí thì trường mắt nhìn.

Nhưng Quyền Thiên Kỳ tiếp tục lại thêm dầu vào lửa. "Con đã có 'một nửa' rồi, nếu hai người không có lời phản đối, con sẵn lòng mang 'một nửa' của con về đây, hai người bằng lòng gặp anh ấy sao?" Anh hỏi thăm chân thành, nụ cười trên mặt dịu dàng đủ để làm người chìm đắm ngã xuống.

Ầm!

Trả lời của Mã Hạ Lan là lấy tay lật bàn! Hai tay bà chống nạnh, một chân đạp lên quả cầu thủy tinh trên bàn bị đỗ ngã kia, con ngươi lộ vẻ hết sức uy nghiêm suýt nữa muốn phun ra ngọn lửa.

Tốt!

Rất tốt!

Đặc biệt tốt!

Bà chẳng qua muốn ôm ôm cháu mà thôi, ba đứa khốn khϊếp này liền mang ra nhiều lý do như vậy, lão Đại chuyên nuôi dưỡng tình nhân không kết hôn, lão Nhị chỉ biết yêu không biết đoạt, lão Tam tự thú mình là GAY ——

Chúng nó cho rằng bà là ngu ngốc hay là mắc bệnh đãng trí của người già? Chúng nó tuỳ tiện nói một chút, bà sẽ tin là thật?

Cái gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chúng nó có dũng khí như thế hù dọa bà, bà sẽ chờ xem bọn anh có thể làm ra cái quỷ gì trò trống! Trợn mắt nhìn ba đứa con, Mã Hạ Lan giận quá thành cười, sau khi một chân đá văng quả cầu thủy tinh cản đường, lại ưu nhã ngồi trở lại trên sô pha.

"Một khi đã như vậy, vậy thì mang về đây đi." Vẻ mặt ôn hoà của bà nói ra, trên mặt nụ cười từ ái đến làm cho người kinh hãi.

Ba anh em dõi theo quả cầu thủy tinh tan tành, chậm rãi kéo trở lại trên người mẹ.

"Tình nhân cũng tốt, phụ nữ của người khác cũng được, cái đồ ‘một nửa’ vật đi gì đó cũng được, tất cả mang về đây cho mẹ, bản thân mẹ muốn nhìn một chút, đến tột cùng là phụ nữ và đàn ông như thế nào, mới có thể cho các con trở nên ngu ngốc như vậy, đến nỗi không có ý định kết hôn!"

"Mẹ....... "

"Mẹ chỉ cho các con một tháng, lần sau tụ họp, mẹ muốn nhìn thấy người!"

Quyền Thiên Sóc- thiên tài hành văn trăm năm khó gặp.

Lúc du học ở Nhật Bản thì nhận được sự chú ý của Hội Liên Hiệp nhà văn trinh thám Nhật Bản do làm một bài lý luận về tiểu thuyết, sau đó thêm nguyên nhân lại sáng tác nhiều thể loại, lần lượt viết ra tiểu thuyết tình yêu luôn được ưa chuộng, tiểu thuyết phiêu lưu, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà tiếng tăm lan truyền lớn, bước kế tiếp triển khai nhận được rất nhiều khen ngợi của nhà nổi tiếng Anime Nhật Bản, soạn kịch làm thành Anime, củng cố vị trí "Thiên tài ".

Thế nhưng, không vì vậy mà anh thỏa mãn.

Sau khi học thành trở về nước, anh phổ biến cấp tri thức, mở rộng lĩnh vực, đưa sáng tác vào giới điện ảnh và truyền hình Đài Loan, bởi vì phong cách luôn thay đổi của anh, mới mẻ độc đáo mê người, do đó phim nơi quê cha đất tổ làm ra, phim tình yêu, phim lịch sử, phim võ hiệp, vừa ra không nhận được sự theo dõi thường xuyên nên không nổi.

Cùng dạng nhưng chứng minh, năng lực làm phim diễn xuất của anh, chắc chắn được đại hồng đại tử( rất nổi).

Bởi vậy phóng tầm mắt nhìn tất cả giới điện ảnh và truyền hình, ai cũng tôn sùng anh, nhà soạn kịch tên này, tên "Quyền Thiên Sóc" này nói với tất cả diễn viên, tồn tại như thần, cho dù diễn viên l*иg tiếng chỉ dùng âm thanh để làm phim, cũng thờ phụng anh làm thần tượng siêu cấp.

Đầu năm sau, anh và bậc thầy Anime Nhật Bản bắt tay hợp tác công bố phim hoạt hình- "Hồn chi ca (hồn của nhạc)" , sẽ lấy hai phiên bản tiếng Nhật và tiếng Hoa chiếu ở trên đài, vì để phim hoạt hình có được hiệu quả làm nổi bật nét chính, đại diện bàn bạc riêng ở công ty khoa học kỹ thuật âm thanh hình ảnh Bạo Phong rồi một lúc sẽ tổ chức thẩm định chọn l*иg tiếng viên, giao cho Quyền Thiên Sóc tự mình tuyển chọn diễn viên.

Vừa ra tin tức không tới thời gian dự định, toàn bộ sân khấu và các nơi có người giỏi l*иg tiếng suýt nữa thì làm đầy công ty khoa học kỹ thuật âm thanh hình ảnh Bạo Phong đến bùng nổ, mà Vưu Vịnh Kì chính là một người trong số đó.

Cô là một cô gái xinh đẹp, cho dù chỉ là mặc áo màu trắng chấm hồng áo sơ mi tay dài cùng váy đen đến đầu gối, gương mặt không son phấn của cô, vẫn xinh đẹp đến mức làm người khác nín thở.

Gương mặt trái xoan cổ điển phấn điêu ngọc mài* mà ôn nhu, lông mày cong cong đều đặn giống vầng trăng như được người vẽ nên, đôi mắt dịu dàng trong suốt như nước ẩn chứa sự tinh tế, đôi môi đỏ tươi xinh xắn lại trơn bóng làm say lòng người, tôn lên làn da trắng như tuyết không tỳ vết, để cô tựa như một vật phát ra ánh sáng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cho dù là phụ nữ, cũng không nhịn được muốn nhìn cô thêm mấy lần.

* Phấn điêu ngọc mài: Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao (gương mặt đẹp như tượng điều khắc, làn da mịn màng như viên đá được mà dũa) hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.

Nhưng mà giờ phút này, cô cũng là hết sức căng thẳng nhìn kịch bản trong lòng bàn tay, luyện tập hết lần này đến lần khác lời thoại được phân, cho nên không chú ý tới trình độ thu hút ánh mắt của mình đã đạt tới 100%, nhưng cùng là người đẹp như Lương Tĩnh Mỹ lại chú ý tới rồi.

"Phim hoạt hình này ra rõ ràng chỉ cần hai mươi người l*иg tiếng danh tiếng, nhưng nhiều người tới như vậy, xem ra người không biết tự lượng sức như cô cũng không ít đâu!" Cô ta dựa vào góc tường thấp giọng châm chọc.

Cô ta là một l*иg tiếng viên từng trải ở trong giới l*иg tiếng, là tài năng xuất chúng số một số hai, đã sớm nắm chắc phần thắng với đợt thẩm định chọn người này, không có chút căng thẳng nào.

"Hả?" Vưu Vịnh Kỳ ép buộc chính mình từ trong kịch bản trở lại bình thường. "Chị Lương, chị đang nói chuyện với em sao?" cô nháy mắt to trong suốt xinh đẹp, trên khuôn mặt dịu dàng nhỏ nhắn viết hốt hoảng rõ ràng.

"Vô nghĩa, tôi không nói với cô, chẳng lẽ nói chuyện với quỷ?" Lương Tĩnh Mỹ trợn trừng mắt.

"A....... Thật xin lỗi, bởi vì em vừa mới đang diễn luyện lời thoại cho nên nghe rõ, phiền toái mời chị lặp lại lần nữa được không?" Cô lập tức xin lỗi, thái độ vừa khiêm tốn vừa nhu thuận.

Vào làm ba năm, cô rất vất vả từ tay sai đắc lực lên chức làm chuyên trách l*иg tiếng viên, hiện giờ chỉ là một l*иg tiếng viên mới không có danh tiếng gì, bởi vậy đối mặt đủ loại "Chỉ giáo " của các tiền bối, cô khiêm tốn tiếp thu toàn bộ đem khó khăn làm đồ bổ ăn, đem khổ luyện làm rèn luyện.

"Lời hay không nói lần thứ hai, tôi thật sự lười tốn nhiều lời lẽ với cô, nhưng nói trở lại, chẳng qua chỉ mới là vài đoạn thoại, mà đến bây giờ cô cũng còn chưa nghiền ngẫm xong, xem ra đợt tuyển chọn này cô sẽ không có hi vọng rồi." Lương Tĩnh Mỹ mím môi cười khẩy, thói quen chế giễu thành tính cách.

"Cho dù là như vậy cũng không sao."Vưu Vịnh Kỳ không có gì bực mình nói, chỉ là lộ ra dáng tươi cười dễ bảo."Thử thách trong đợt tuyển chọn này rất là tốt, chỉ cần em nghiền ngẫm nhiều thêm vài lần, nhất định sẽ có thu hoạch."

Lương Tĩnh Mỹ phản đối phát ra tiếng hừ lạnh. "Tiếp tục đi xuống lại chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, tôi xem cô vẫn là giúp tôi đi mua ly cà phê nóng có vẻ thực tế, vừa vặn cũng có thể thuận tiện thả lỏng tâm tình.” Cô ta cay nghiệt làm ra kết luận, tiếp theo lại lấy ra kính trang điểm kiểm tra lại lớp phấn trên mặt.

"A? "Vưu vịnh kì có hơi sửng sốt, nhớ tới lộ trình quán cà phê gần đây ít nhất 5 phút, không khỏi khó xử lên."Chị Lương, tôi rất vui lòng giúp đỡ, nhưng sắp mau đến lượt tôi —— "

Bốp!

Hộp kính trang điểm bị người dùng lực đóng lại, Lương Tĩnh Mỹ móc tờ tiền có giá trị lớn từ trong túi tiền ra, mạnh mẽ nhét vào trong tay cô.

"Số thứ tự của tôi trước cô, tôi cũng còn chưa có đến lượt, dáng vẻ cô khẩn trương cái gì? "

"Nhưng là...... "Vưu Vịnh Kỳ cắn đôi môi đỏ mọng hồng nhuận thật sự rất muốn mở miệng từ chối nhưng cô nhát gan, không có tinh thần dũng cảm, danh không xứng thực, chỉ cần có người nói là có cô sẽ không bao giờ dám nói không, ưu điểm lớn nhất chính là từ nhỏ đến lớn không cãi nhau với người khác, nhưng mà đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất, cô vĩnh viễn là người bị ức hϊếp.

"Cô biết khẩu vị thích uống của tôi, đã làm phiền cô.” Gộp lại tóc dài gợn sóng, Lương Tĩnh Mỹ lộ ra mỉm cười thắng lợi, sau đó làm đủ loại phong tình đi tới trước mặt một đám đàn ông.

Dáng người cô ta bốc lửa, ánh mắt chứa sức quyến rũ, lập tức đoạt được không ít sự chú ý, vài tên đàn ông chẳng những lập tức nhường chỗ ngồi ra, còn ân cần dâng nước trà lên.

"Không..... Phiền toái."Nhìn nhóm tiền bối từng trải hòa thuận vui vẻ, dường như không có chút áp lực nào kia, cô thở dài đành chịu, cho dù đã không còn người đứng ở trước mặt, , làm hành động vô cùng có lễ phép ."Em sẽ mau chóng trở về, xin chị chờ."

Chắc là chưa đến lượt cô?

Cầm miệng cốc cà phê giấy dày, Vưu Vịnh Kỳ giống như vội vàng đi đầu thai, bước nhanh lao ra khe hở cầu thang.

Lúc đầu dựa vào trình độ chạy chân sai vặt của cô, hoàn toàn có thể trong vòng 10 phút chạy trở về phòng chờ đợi, nhưng thang máy của cao ốc đột nhiên lại phát sinh sự cố, một đống người chen chúc ở cửa thang máy, xông vào cướp lên ba thang máy còn dư, để không lãng phí thời gian, cô đành phải thay đổi đi leo cầu thang.

Độ cao của tầng 15 không tính là rất cao, nhưng đủ để làm cho người thở hổn hển, chân mềm không có sức, cho dù cô dọc đường đi ngay cả thời gian thở cũng giảm bớt, nhưng rồi vẫn trì hoãn một ít thời gian.

"Số một trăm mười năm tiểu thư Vưu, số một trăm mười năm tiểu thư Vưu, xin hỏi còn đang ở hiện trường không? "

Ở nơi xa, tiếng nói không có báo động trước của cô trợ lý vang lên, đã nghe giọng nói mềm nhẹ nhàng kia, thì giống như là khi trời trong xanh bỗng nhiên đánh xuống một đạo kinh lôi (thiên lôi làm người ta sợ hãi).

Không ngờ tới nhanh như vậy liền đến lượt bản thân, Vưu Vịnh Kỳ bị dọa đến trái tim muốn nhảy ra ngoài.

" Chờ một.... ... tôi sắp...... đến..... vù vù( tiếng thở)!" Bất chấp cà phê nóng trong tay sẽ tràn ra rơi vãi, cô vội vàng vung mạnh giơ hai tay lên, nhưng leo thẳng mười lăm tầng lầu, lại làm cho cô ngay cả một câu đều nói không xong, chỉ có thể liều mạng lấy hơi.

"Nhắc lại một lần, số một trăm mười năm tiểu thư Vưu, phiền toái mời cô khẩn trương đến phòng ghi âm phối hợp ghi âm, nếu không thì tư cách của cô sẽ bị hủy bỏ."

Đằng trước, cô trợ lý không thể nào có tính kiên nhẫn tiếp tục kêu số.

Lương Tĩnh Mỹ đi ra từ phòng ghi âm cảm thấy đắc ý hài lòng, tuy rằng nghe thấy lời cảnh cáo của cô trợ lý, nhưng cũng không mở miệng nói ra nguyên nhân.

"Tôi...... Tôi....... Tôi đến đây!" Cho dù lá phổi bởi vì quá mức thiếu dưỡng khí mà thắt chặt, nhưng Vưu Vịnh Kỳ vẫn dựa vào lực ý chí làm người khác kinh ngạc, phát ra âm thanh vỡ vụn.

Dường như cô trợ lý nghe thấy, vì vậy chậm rãi xoay người.

"Phù phù..... Xin đợi một....... Phù phù...... Tôi sắp..... đến rồi......" Cô thở dốc thật mạnh, miễn cưỡng phát ra một ít âm thanh.

Mọi người nghe tiếng, nhịn không được cũng quay đầu nhìn xung quanh theo.

Dưới ánh đèn sáng sủa, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé thướt tha duyên dáng từ hành lang dài cắm đầu xuống chạy nhanh mà đến.

Gò má mềm dịu dàng không tỳ vết do thở dốc mà đỏ bừng đầy xinh đẹp, tóc dài vốn được tết kỹ lưỡng, cũng bởi vì chạy nhanh mà trở nên có chút hỗn độn, hơn nữa cặp chân ngọc thon dài kia đang cất bước hướng phía trước, đường cong tuyệt đẹp giấu ở dưới váy đen đến đầu gối kia, gợi cảm gần như làm cho tất cả đàn ông thở dài.

Đàn ông có mặt nhìn đến không chớp mắt, nhưng Vưu Vịnh Kỳ lại chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Rõ ràng hành lang dài chỉ có hơn mười mét, nhưng chạy lên lại như ngân hà xa xôi như vậy, nếu cô trợ lý bởi vì không kiên nhẫn mà xoay người rời đi, cô nên làm cái gì bây giờ? Cho dù cô trợ lý đồng ý chờ đợi, mà tình hình trước mắt cô, cũng không có cách lập tức l*иg tiếng, càng khỏi nói lời thoại của cô cũng còn chưa có nghiền ngẫm được.

Đủ loại ý tưởng không tốt tựa như dòng suối chảy xoay chuyển ở trong đầu, cô càng chạy càng hồi hộp, càng chạy chân càng mềm, kết quả một cái không chú ý, là vướng phải góc tường bên cạnh của bồn hoa, cả người đột nhiên ngã nhào về phía trước, ly cà phê trên tay cũng bay vυ"t ra ngoài –

"A, cà phê của tôi ! "

Màu cà phê nguyên chất trên không trung vẽ ra một đạo đường vòng cung xinh đẹp.

Ánh mắt mọi người, cũng đi theo bóng trắng kia vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ.

Rắc!

Một bóng người cao lớn vừa vặn đẩy ra cửa của phòng ghi âm, từ bên trong đi ra.

Bao gồm cô trợ lý, mọi người trơ mắt nhìn cà phê kia rất bay thuận lợi, đập tới cái trán của quỷ xui xẻo một tiếng đập vang lên kia, cái ly yếu ớt không chịu nổi va chạm như vậy, nháy mắt rời khỏi bay ra, trong nháy mắt văng nắp ra, cà phê nóng nhanh chóng đổ ra ngoài.

"Ô! Đau quá! "

Vưu Vịnh Kỳ quỵ gối nằm sấp trên sàn nhà lạnh như băng, nghi ngờ đầu gối của mình chắc chắn bị thương do ma sát.

Phía trước, khói trắng từ từ chậm rãi thổi lên trần nhà, trong nháy mắt mùi hương ngọt ngào quen thuộc của Cappuccino tràn đầy cả dãy hành lang, bỗng nhiên hiện trường vang lên một loạt tiếng hút không khí bén nhọn.

Trời ạ! Hóa ra quỷ xui xẻo kia không phải là ai khác, vừa vặn chính là giám khảo duy nhất của đợt tuyển chọn này.

" Kịch tác Quyền!" Trong nháy mắt vị trợ lý gần Quyền Thiên Sóc nhất phát ra tiếng thét chói tai, vội vàng cầm danh sách vọt tới bên cạnh anh."Trời ạ! Ngài không có việc gì chứ? Xin mời ngài mau đi với tôi, tôi mang ngài đi rửa nước!"

Tiếng nói sắc bén là âm thanh duy nhất trên hành lang dài, cho dù đau đến muốn rơi lệ, nhưng Vưu Vịnh Kỳ vẫn nhận thấy được không khí dường như có chút quỷ dị.

Hình như hiện trường quá an tĩnh rồi......

Cố nén đau đớn, cô vịn vách tường dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, nhưng cô mới đứng lên, bỗng nhiên người bị ly cà phê đập lõm tiến đến trước mặt của cô.

"Ly cà phê này là của cô?"

Theo vài giọt chất lỏng màu nâu rơi xuống, một tiếng nói trầm thấp cũng từ trên rơi xuống.

"Á!" Nhìn ly cà phê trống không kia, đột nhiên cô đặc biệt có dự cảm vô cùng không tốt.

Lướt qua ly cà phê nhìn lại phía trước, chỉ thấy áo khoác của bộ âu phục cao cấp đắt tiền, bị chất lỏng màu nâu nào đó phá hủy hơn phân nửa, bên trong áo sơmi chất liệu tơ tằm cũng bị nước màu cà phê bắn tung tóe và bám lên, trái tim nhảy lên, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng đối diện lại là khuôn mặt lãnh mạc nghiêm khắc, khuôn mặt tuấn tú lại dính vài giọt cà phê, nháy mắt cái miệng anh đào nhỏ nhắn chạy ra một tiếng hút không khí.

Là Quyền Thiên Sóc!

" Kịch tác Quyền, ngài vẫn nên nhanh chút đi rửa nước! "Trợ lý lo lắng chen vào nói.

" Tôi hỏi lại một lần. "Quyền Thiên Sóc không để ý đến trợ lý hô to gọi nhỏ, chỉ là luôn luôn nhìn chằm chằm Vưu Vịnh Kỳ."Ly cà phê này là của cô?" Mặt anh không chút thay đổi hỏi, ánh mắt sắc bén giống như rất muốn tháo cô thành tám khối.

Vừa vặn, trong khoảnh khắc ngay tại ly cà phê rơi đó, nếu không phải anh phản ứng rất nhanh, rồi lấy cánh tay bảo vệ khuôn mặt, chỉ sợ anh đã sớm bị phỏng rồi!

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tái xanh, cho dù ngu ngốc cũng biết chất lỏng màu nâu trên mặt anh và trên âu phục áo khoác là cái gì.

Cô vậy mà— vậy mà— vậy mà— hất cà phê nóng hổi lên trên người Quyền Thiên Sóc!

Bịt cái miệng nhỏ nhắn, dường như Vưu Vịnh Kỳ đã thấy được viễn cảnh bản thân ngồi ở ven đường nhặt ve chai.

Xong rồi, đắc tội Quyền Thiên Sóc, chẳng khác nào đắc tội toàn bộ giới nghệ thuật, cô sẽ mất đi tất cả công việc l*иg tiếng, sẽ bị đá ra công ty, nhưng trước hết, cô sẽ bị tất cả nghệ sĩ diễn viên ném trứng gà, tiếp theo cô sẽ bị Quyền Thiên Sóc lột một lớp da, sau đó nữa vứt đến hố chất thải chôn ngay tại chỗ.

Sau cùng tất cả giới diễn nghệ cũng biết, tuy rằng Quyền Thiên Sóc cao quý như chích thần, nhưng bản tính lại nghiêm khắc giống như Diêm Vương, khủng bố như Ma vương bất kể là ai chọc giận anh, không ai có kết cục tốt.

"Phải..... Phải..... Là của tôi....... " Trên hành lang dài rõ ràng có một mảng ánh đèn sáng tỏ nhưng cô lại chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối tăm, chỉ có ba chữ mà cô gần như suy yếu đến nói cũng không xong.

"Cô cố tình? "Anh lại hỏi, con ngươi sắc bén như nhìn chăm chú con mồi, phát ra ánh sáng làm người ta sợ hãi, dường như chỉ cần cô dám gật đầu nói phải, ngay tại chỗ sẽ chết một cách bi thảm.

Cái đầu nho nhỏ lập tức lắc đều như trống bỏi ở thời kì xưa, Vưu Vịnh Kỳ không chỉ run rẩy không ngừng, mà ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng mất đi màu máu.

"Không, không phải, tôi...... Tôi là bởi vì ngã, té ngã, cho nên mới..... "Cô cảnh giác sợ hãi thử giải thích, nhưng hết lần này tới lần khác lại ngay cả một câu cũng nói không xong.

Hiện trường, không ít người cảm nhận được sợ hãi của cô, nhưng chỉ có điều không ai dám mở miệng cầu xin thay cô, người tốt một chút thì chỉ có thể yên lặng đích trốn ở góc cầu nguyện thay cô, nhưng cũng có không ít người nén cười vui sướиɠ khi người gặp họa, trốn một bên xem kịch vui, Lương Tĩnh Mỹ chính là một người trong số đó.

"Tôi thật sự, thật sự xin lỗi, xin ngài nhận..... Chấp nhận xin lỗi của tôi, tôi sẽ chịu, chịu hết, hết mọi trách nhiệm...... "Cho dù trái tim sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, cô vẫn hết sức thật tâm xin lỗi chân thành, nhưng mà ánh mắt Quyền Thiên Sóc càng lúc càng sắc bén.

Chỉ thấy con ngươi đen của anh nhắm lại, nhưng bất ngờ không phòng bị lại nắm cằm của cô, từ trong cơ thể anh phóng ra bức xạ ra quyết đoán vô hình, lớn mạnh gần như làm cho cô ngạt thở.

Tâm trạng căng lên, cả người cô cứng ngắc, sợ hãi đến ngay cả răng nanh cũng bắt đầu run lên cạch cạch.

"Nói lại lần nữa xem. "Anh thấp giọng ra lệnh, dường như là tìm ra cái gì, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng màu đen không thể xem xét.

"Á! "Cô sợ tới mức gần chết, hoàn toàn không hiểu được nên nói cái gì.

"Lặp lại lời nói vừa mới nói lần nữa!" mi cau chặt, anh không kiên nhẫn khẽ quát thúc giục.

Lời nói vừa mới nói?

Mặc dù cô không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nghe theo lặp lại lời nói.

"Tôi thật sự, thật sự xin lỗi, xin ngài nhận..... Tiếp nhận của ta xin lỗi, ta sẽ chịu, chịu hết, hết mọi trách nhiệm..... "Bởi vì cằm bị cố định lại, cô chỉ có thể bị bắt buộc đối mặt với ánh mắt khϊếp người của anh, gần như mỗi lần nói một chữ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại sẽ hơi run rẩy một chút.

Thấy bộ dáng còn thương tiếc, mà ngay cả thân là phụ nữ như trợ lý cũng nhịn không được cảm thấy thương tiếc, nhưng mà Quyền Thiên Sóc lại chỉ nhếch khóe môi lên.

"Hồn chi ca"Là tác phẩm tâm đắc của anh, cho nên anh mới có thể tự mình tham dự vào đợt tuyển chọn này, tự mình chọn l*иg tiếng viên, tuy rằng phần lớn nhân vật đã tìm thấy diễn viên l*иg tiếng thích hợp, nhưng mà quan trọng nhất là nhân vật nữ chính, cho tới hiện nay vẫn không tìm được người chọn lựa thích hợp.

Anh cần chính là một loại tươi mát tự nhiên, có thể làm cho người cảm giác tiếng nói mới mẻ, tiếng nói kia không thể quá mức cứng nhắc, cũng không thể quá mức mềm yếu, tốt nhất phải có một loại có thể kí©h thí©ɧ cảm giác ý muốn bảo hộ mềm yếu của đàn ông, nhưng mà phần lớn diễn viên l*иg tiếng vì muốn nói được đặc sắc như vậy, nên lúc nào cũng cố ý đè nhẹ tiếng nói, hoặc là giọng nói mềm mại ngữ điệu lập dị, nhưng lại không giống với người phụ nữ trước mắt ngay cả nói cũng không xong này.

Cô có loại hồn nhiên tự nhiên biến thành nhu nhược, chứa đựng mềm mại và khiêm tốn ở trong giọng nói, hoàn toàn phù hợp cá tính của nhân vật nữ chính—

Tròng mắt đen chớp mắt một cái, anh buông quai hàm tinh xảo kia ra.

"Cô cũng tới tham gia tuyển chọn?"Anh sắc bén hỏi.

Nếu cô nói không phải, anh có thể chừa cho cô một con đường sống hay không?

Vưu Vịnh Kỳ mặt như cây khô, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy vài cái, cuối cùng không có cách nào nói dối che giấu lương tâm.

"... .... Đúng. "Ô, tạm biệt rồi, công tác của cô, còn có tương lai của cô, từ hôm nay trở đi, cô phải trở về nhà ăn bám gia đình rồi!

"Kịch tác Quyền." Trợ lý bên cạnh nhanh trí, dường như đoán được ý nghĩ trong lòng của ông chủ, liền tranh thủ chuyển giao bản lý lịch trong tay ra ngoài, đồng thời còn thấp giọng tóm tắt một ít thông tin cơ bản. "Cô ấy là tiểu thư Vưu số một trăm mười lăm, vào được ba năm, hiện nay là diễn viên l*иg tiếng đã ký hợp đồng với công ty Thiên Mã.

Quyền Thiên Sóc gật đầu, cúi đầu xem sơ qua bản lý lịch trong tay .

Trên bản lý lịch phóng to, làm người nhìn chú ý nhất là ảnh chụp trên đó, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khí chất cổ điển, sự thật chứng minh bản thân cô đẹp hơn trong ảnh một chút.

Nhanh chóng xem qua những việc trải qua sau học của cô, anh lập tức đặt ánh mắt lên lại trên người cô.

Dường như con ngươi đen sắc bén như chim ưng như soi mói cái gì, từ khuôn mặt xinh đẹp kia đi xuống nhìn đến cặp đùi thon dài xinh đẹp kia, dọc theo cặp đùi đẹp kia là lại đường cong hoàn mỹ tiếp theo trở lại cặp mắt lấp lánh trong như ẩn chứa nước kia.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lại run rẩy lợi hại hơn rồi.

Cô giống như con thỏ bị dã thú bức đến góc, sợ hãi đến động cũng không dám động, lại chỉ có thể bất lực co rúm, dùng ánh mắt nhát gan thương xót nhìn dã thú, van xin dã thú có thể giơ cao đánh khẽ ——

Cảm thụ nào đó ở trong lòng kỳ dị chợt lóe rồi biến mất, anh nhịn không được nghiêng người kéo gần khoảng cách.

"Cô sợ tôi? "Anh có thâm ý khác hỏi.

Cơ bản Vưu Vịnh Kỳ không hiểu được nên trả lời như thế nào, bởi vì ngay lúc này, trong đầu óc của cô chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy trốn!

Nhưng cố tình cô lại không có cái dũng khí đó, càng không có phần can đảm kia, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô chỉ có thể chống đỡ chính mình không yếu đuối, toàn bộ sức lực đều rơi rụng, thì làm sao lại dám trốn đi?

Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ gặp người có khí phách đàn ông giống như anh, chỉ một ánh mắt, liền đủ để làm người ta rung rẩy, càng khỏi nói khi anh nghiêm mặt ra lệnh thì cả người khí thế uy nghiêm kia, chỉ sợ ngay cả quỷ thần cũng không dám trái.

Cho đến cuối cùng, cô vẫn không thể nào phát ra một chút âm thanh, chỉ có thể hốt hoảng lúng túng nhìn anh, vẻ mặt giống như sắp khóc.

Trong góc phòng, Lương Tĩnh Mỹ ý cười tăng thêm, không khỏi khen ngợi một màn xinh đẹp này.

Xem đi, cô ta sớm nói qua cô là không có hi vọng.

"Kịch tác Quyền, còn có năm mươi tám người chờ tuyển chọn, ngài muốn quay về phòng ghi âm, hay là mời chế tác giúp đỡ tiếp tục tuyển chọn?" Mắt trợ lý nhìn đông hồ trên tay, không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở.

Thời gian bị cà phê nóng hất cũng đã qua 3 phút, lúc này lại chườm lạnh chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, nếu Quyền kịch tác không có lên tiếng, có lẽ là không việc gì nữa.

Quyền Thiên Sóc gật đầu, không bởi vì của trầm mặc cô mà đột nhiên giận dữ, càng không có mở miệng tiếp tục tra hỏi, bởi vì của cô trầm mặc, chính là đáp án hoàn mỹ nhất.

Ngày này hai tuần sau, chính là ngày tháng giao hẹn cùng mẹ, đến lúc đó anh muốn chính là nhát gan nghe theo giống cô như vậy, "Tình nhân "nhát gan vô dụng!

"Mời chế tác giúp đỡ chứ." Khi trả lại bản lý lịch cho trợ lý phía trước, anh quyết đoán rút ra bút máy, trên đầu bản lý lịch đánh một dấu.

"Vâng" Nhìn thấy ký hiệu đặc biệt kia, trợ lý rất bình tĩnh, im lặng nhận trở lại bản lý lịch.

"Về phần cô."Nhìn thấy Vưu Vịnh Kỳ sớm đã bị hù dọa đến ngốc, anh bỗng nhiên nhếch khóe miệng, đường cong có chút ý vị thâm trường.

Khuôn mặt nghiêm khắc tuấn tú không bởi vì nụ cười nhẹ này, mà trở nên tương đối ôn hòa, ngược lại, Vưu Vịnh Kỳ chỉ cảm thấy anh càng trở nên khủng bố hơn ——

Anh cười đến mức vui vẻ như vậy, là, là muốn, muốn "Xử trí "cô như thế nào rồi sao?

"Đi theo tôi, tôi có lời nói với cô." Ngón trỏ thon dài ngoéo một cái mạnh mẽ, anh ra lệnh giống như hoàng đế, tiếp theo không đợi cô có phản ứng, liền làm gương đi trước xoay người rời đi.

Trong đầu cho dù có trăm ngàn cái không muốn, Vưu Vịnh Kỳ cũng không dám cãi lời, chỉ có thể giơ lên hai chân như mềm nhũn ra, tuyệt vọng đuổi kịp bước chân của anh.

Ô ô, lần này, cô CHẾT, CHẮC, RỒI!

🎲 Có Thể Bạn Thích?