Chương 2
Anh là một người thích đánh nhanh thắng nhanh, một khi quyết định, sẽ không đồng ý thay đổi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ ngoài cửa đi với tốc độ rùa bò, Quyền Thiên Sóc chính là nhíu mày không kiên nhẫn, anh vòng hai tay ôm ngực, bắt đầu dùng ngón trỏ thon dài gõ trên cánh tay đếm thời gian.
Một giây, hai giây, ba giây —
Cô gái nhỏ kia chỉ đi được một mét.
Bốn giây, năm giây, sáu giây —
Cô gái nhỏ kia không cẩn thận vấp một chút, thiếu chút nữa thì đυ.ng vào tường.
Tiếp theo để ổn định thân thể, cô lại tốn 3 giây.
Chín giây trôi qua, đừng nói là đuổi kịp bước chân của anh, cô không ngã chết đã là không tồi rồi!
Buông hai tay, nhanh chóng mắt anh nhìn thời gian trên tay, dứt khoát chủ động mở bước chân, một tay nắm lấy cô kéo vào phòng họp.
"Động tác của cô không thể nhanh chút sao?"Anh không nhìn mà đẩy cánh cửa, không nhịn được khiển trách động tác chậm của cô.
Ầm!
Đóng cửa rồi, Vưu Vịnh Kỳ lại sợ tới mức thiếu chút nữa bắn đến trên không.
"Vâng, thực xin lỗi, tôi chỉ là.... Chỉ là..... " Vẻ mặt cô cầu xin, thử giải thích.
Đợi cô nói hết lời, chỉ sợ trời cũng tối sầm!
"Quên đi!"Quyền Thiên Sóc không kiên nhẫn cắt đứt lời nói, tiếp theo nhanh chóng qua bên cạnh kéo cái ghế. "Ngồi"Anh chỉ vào cái ghế ra lệnh.
“Không , không cần, tôi đứng— "
"Tôi kêu cô ngồi thì ngồi." Anh trừng mắt nhìn cô.
Phịch!
Sợ hãi quá độ, nên hai chân của cô làm ra phản ứng nhanh hơn đầu óc của cô, thời gian không đến nháy mắt, cô liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, hai chân cô khép lại, lưng thẳng, tư thế ngồi nghiêm chỉnh như người mẫu chuyên nghiệp.
"Tên là gì?"Nhìn thấy cô ngồi xuống, anh mới hài lòng buông xuống sắc mặt.
"Vưu Vịnh Kỳ."Giống như nhìn ra cá tính không thích dây dưa của anh, cô không dám do dự, nhanh chóng trả lời.
Có dũng khí?
Anh không đưa ra bình luận bĩu môi dưới.
"Mấy tuổi? Người ở nơi nào?"Anh tiếp tục hỏi.
"Hai mươi lăm tuổi, người Đài Bắc." Được hỏi thì cô đáp.
Cô hai mươi lăm rồi?
Con người đen sắc bén như chim ưng không nhịn được nhìn mặt không thoa son phấn kia nhiều thêm vài lần, xem như thế nào, cũng cảm thấy cô nhiều nhất là hai mươi.
Cũng được, tuổi cũng không phải quan trọng, quan trọng là, cô xem ra chính là một bộ dáng dễ ức hϊếp.
Lúc trước sở dĩ phải việc cớ tình nhân, chỉ là cho qua cái bức hôn của mẹ, ai có thể dự đoán được mẹ lại sẽ coi đây là kế, phản lại anh một quân? Chuyện cho tới bây giờ, anh cũng chỉ tương kế tựu kế, làm ra một tình nhân báo cáo kết quả nhiệm vụ cho qua chuyện.
Với thân phận, địa vị của anh, thực ra muốn tìm một phụ nữ làʍ t̠ìиɦ nhân cũng không khó, anh có thể từ trong tình nhân cũ chọn người ra, phối hợp diễn xuất "Thoát tiết mục cưới" này, đáng tiếc căn cứ vào kinh nghiệm của anh mà xem, phụ nữ xoay quanh ở bên cạnh anh nếu không phải quá mức kiêu ngạo, sau khi chia tay thì cả đời không qua lại với nhau, bằng không chính là giỏi về tâm kế, một khi bò lên rồi, sẽ chết cắn không tha.
Anh chỉ muốn thoát hôn, chứ không muốn rước lấy phiền toái, cho nên thuận tiện anh cần một người phụ nữ không phiền toái, nghe lời lại không đáng ghét đến đóng vai tình nhân của anh.
Mà cô, không thể nghi ngờ chính là người tốt nhất để lựa chọn.
Khóe miệng nhếch lên, anh tháo cà vạt, mở khuy áo, cởϊ áσ khoác âu phục gọn gàng.
Mặc dù trên vải dệt màu đen không nhìn ra vết cà phê dính hỏng nhiều lắm, nhưng bên trong áo sơ mi chất liệu tơ tằm lại có nhiều thêm vài chùm hoa do vết cà phê dính vào, nhìn "Bằng chứng phạm tội” của mình, trái tim Vưu Vịnh Kỳ co rụt lại, dè dặt không nhịn được từ trong túi rút ra một cái khăn tay hình vuông thêu hoa được giảm giá.
"Thực xin lỗi, tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đi giặt quần áo."Do dự vài giây, cô mới dám đưa ra khăn tay. "Ngài....Có bị bỏng ở đâu không?" Cô lén nhìn trộm từng chùm màu cà phê bị dính trước ngực kia của anh, hiện đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ tự trách mình.
Nhìn thấy khăn tay trắng tinh như mới kia, Quyền Thiên Sóc suýt nữa thì khó tin nhướng mày, không nghĩ tới đầu năm nay còn có phụ nữ mang khăn tay bên mình, cô cho rằng cô vẫn đang học tiểu học sao?
Anh không khách khí qua lấy khăn tay, cũng không phải lau áo sơ mi, mà cúi đầu nghiên cứu hoa thêu bên trên khéo léo trang nhã. Không trang điểm, mà ngay cả mang theo khăn tay bên người đều trang nhã như vậy, anh xem ra phải tìm chút thời gian, thay đổi hình dạng cho cô, làm cho cô có thêm hơi thở của tình nhân, nếu không đừng nói là mẹ đã bị lừa gạt, e rằng ngay cả người làm trong nhà cũng bị lừa gạt hết.
Cầm áo khoác ném tới bàn hội nghị, anh mở bước chân, kéo gần thêm khoảng cách của nhau.
"Cô, làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi."Anh đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu.
"Cái gì?" Tình cái gì? Nhân cái gì? Vưu Vịnh Kỳ đặc biệt hoài nghi cô nảy sinh nghe nhầm.
Cô kinh ngạc ngay cả hít thở cũng đã quên, chỉ có thể ngửa mặt lên ngây ngốc nhìn anh.
Anh lười lặp lại lời nói giống nhau.
"Chỉ cần cô đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện cô hắt cà phê lên người của tôi, trừ cái đó ra tôi sẽ còn nhìn kỹ biểu hiện của cô, thêm khen ngợi cho cô, chỉ cần cô thể hiện tốt, tôi khẳng định sẽ dìu dắt cô." Không phải anh là người chẳng phân biệt được giữa công và tư, nhưng nói thật, giọng của cô đúng khẩu vị anh.
Tiếng nói của cô có nét đặc sắc, giọng điệu nói chuyện cũng không giống với người bình thường, cô có tiềm năng, chỉ là chưa đủ tự tin và tôi luyện, chỉ cần gọt giũa và huấn luyện, đợi một thời gian nhất định có thể đạt thành tựu xuất sắc to lớn.
Cái gì? Cái gì? Cái gì?
Cả người Vưu Vịnh Kỳ đều rối loạn.
Trừ bỏ câu đầu tiên, mỗi một chữ, mỗi một câu tiếp theo của anh , giống như sấm chớp bắn phá ngoài bầu trời ầm đến thiếu chút nữa thì cô hồn phi phách tán.
Anh lại làm như là không phát hiện kinh ngạc của cô, cứ thế tiếp tục nói:"Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi cũng không khó, tôi không có nhiều yêu cầu lắm, chỉ có bốn nguyên tắc, thứ nhất chính là cô phải theo lệnh truyền mà đến, thứ hai chính là cô tuyệt đối phải nghe theo mỗi mệnh lệnh của tôi, thứ ba, cô nhất định phải tùy thời chuẩn bị làm tốt hi sinh, thứ tư, cũng là cái quan trọng nhất, đó chính là ở bất kể tình huống nào, cũng không được làm phiền tôi."Anh híp mắt, dùng giọng nói giống như đe doạ, hết sức nhấn mạnh cái này.
Ông trời minh giám, mặc kệ đời này hay là đời sau, cô cũng sẽ không dây dưa với anh, duy nhất cô muốn làm, chính là bỏ chạy ——
"Chỉ cần cô có thể ngoan ngoãn tuân thủ bốn mục nguyên tắc này, như vậy tôi nói được làm được, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô. Thế nào, cô có ý kiến gì không?"
Cô có.
Nhưng mà cô đã sợ đến không nói ra lời rồi. Cô không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc nhìn anh, cả người cứng ngắc giống như một búp bê gốm sứ thất bại.
"Rất tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy." Im lặng của cô, là cách lấy lòng anh tốt nhất, cho dù hiểu được cô do sợ ngây người mới không đáp trả lại, dĩ nhiên anh đoán được cô nhát gan, nên dứt khoát quyết định sự việc. "Biết tôi đang ở đâu không? "Anh như là nghĩ đến cái gì đó, bất thình lình lại hỏi.
Im lặng.
"Không biết?" Anh đoán.
Vẫn im lặng.
Nhìn Vưu Vịnh Kỳ cho dù bị vây trong trạng thái sợ hãi kia, vẫn xinh đẹp mê người,
anh không nhịn được vui vẻ rút danh thϊếp ra, ở mặt sau gọn gàng viết xuống một hàng
địa chỉ.
"Phía trên có địa chỉ của tôi, tìm tôi báo danh lúc ba giờ chiều thứ bảy."Nhét danh thϊếp vào giữa lòng bàn tay cô đồng thời, anh nghiêng người áp vào vành tai xinh đẹp như vỏ sò của cô, dịu dàng nói: "Chúng ta không gặp không về."
Ngôn ngữ của anh chính là ma chú( , hứa hẹn của anh chính là khế ước, anh làm ra tất cả quyết định, chính là Thiết luật.(luật lệ quy định đã đưa ra thì ko thể thay đổi)
Anh, là ác ma.
Tiếng hút không khí bật ra từ cái miệng nhỏ run rẩy đến trắng bệch, Vưu Vịnh Kỳ giống như gặp ác mộng, cả người mồ hôi lạnh, cho đến lúc này, cô mới bỗng nhiên tỉnh giấc, nên cô lập tức khéo léo từ chối "Giao dịch màu hồng phấn " khủng bố này, nhưng anh sớm đã mang theo áo khoác âu phục, như gió lốc đi ra phòng họp.
Nhìn bóng dáng cao lớn khí thế bức người kia, cô mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng hoảng hốt phát hiện bản thân thế nhưng lại không phát ra một chút âm thanh.
Trong phòng hội nghị yên lặng, chỉ có tiếng tim đập mỗi lúc một nặng của cô.
Kết quả tuyển chọn rất nhanh thì công bố.
Cô, là nhân vật nữ chính.
Kết quả như vậy, chẳng những làm cô thấy kinh ngạc, còn làm cho hơn trăm người cạnh tranh rớt vỡ mắt kính, dù sao có hơn vài chục người tận mắt thấy cô làm "Chuyện tốt " gì, cũng biết được cô căn bản chưa vào phòng ghi âm tham gia tuyển chọn, nhưng cố tình lại được nhận vai nữ chính.
Kết quả vừa công bố, điện thoại chất vất cuộc tuyển chọn không công bằng, giống như gió mạnh càn quét đường dây của công ty khoa học kỹ thuật hình ảnh, đủ loại phỏng đoán như hoa tuyết bay tán loạn đầy trời.
Có người khăng khăng cho rằng sớm đã có điều động nội bộ, có người chửi bới nhất định trong đó có sự móc nối, trong lúc đó có người thậm chí nghi ngờ quan hệ cô và Quyền Thiên Sóc không hề chính đáng, cho nên mới được trúng tuyển—
Sáng sớm cô mới bước vào cửa chính công ty, đồng nghiệp công ty tất cả đều chen chúc xông tới, nhiệt tình "Hỏi thăm ân cần "tâm tình của cô, "Nhân tiện "tìm hiểu sự thật, về phần chỉ nhận được vai diễn nhỏ như Lương Tĩnh Mỹ, trái lại không có nói nhiều, chẳng qua cô ta đã đánh mất một đống tài liệu lớn, "Nhờ cậy "cô photocopy.
Tuy rằng về phần lớn phỏng đoán khoa trương, cô đều có thể như đinh đóng cột lắc đầu phủ nhận, nhưng dưới sự phỏng đoán hạng nhất của mọi người, cô lại cứng ngắc chỉ có thể cười miễn cưỡng.
Lẽ nào đây chính là "Dìu dắt "? theo lời của anh. Nói cách khác, anh cố tình làm ra kết quả tuyển chọn, anh thật sự, xác định, chắc chắc muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân?
Điều này sao có thể!
Loại dựa vào thủ đoạn để lấy được việc làm này, cô một chút cũng không muốn, cô tuyệt đối không thể vì tiền đồ mà bán bản thân, bản thân, bản thân –
Á.... Cuối cùng, tóm lại, cô chính là từ chối tiếp nhận phần "Vinh hạnh đặc biệt" này!
Cô đặc biệt nghỉ phép nửa ngày chính là vì muốn mời anh thu hồi quyết định đã công bố cũng như sửa đổi kết quả tuyển chọn, nhưng, nói trở lại, cô thật sự làm được sao?
Nhìn cánh cửa màu gỉ sét trước mắt, Vưu Vịnh Kỳ rõ ràng nghe thấy, tim của cô lại bắt đầu thua kém nhảy điệu clacket, ngón tay nhỏ trắng đóng băng ở giữa không trung, nhưng từ đầu đến cuối lại không có dũng khí ấn chuông cửa.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự sợ anh, chỉ cần chung sống một phòng với anh, cô liền hồi hộp ngay cả nói cũng nói không được, muốn anh thu hồi quyết định đã công bố, nói dễ thì dễ hơn làm khi? Huống chi hình như tính cách của anh không được tốt lắm, nếu cô không cẩn thận chọc giận anh—
Két!
Bỗng nhiên cửa chính màu gỉ sét bị người đẩy ra, bỗng nhiên một cô gái cao ráo xinh đẹp đưa đầu từ trong nhà ra.
Không ngờ được trước cổng sẽ lại có người, cô gái vốn là sửng sốt, sau đó lập tức lộ ra nụ cười hào phóng, nhưng Vưu Vịnh Kỳ lại giống như trẻ nhỏ làm chuyện xấu bị bắt ngay tại chỗ, sợ tới mức không biết nên phản ứng làm sao.
Ô oa! Cô, cô cô cô cô nhận ra cô ấy!
Cô ấy là Diêu Ty, là người mẫu xinh đẹp tiếng tăm lừng lẫy, đồng thời cũng là bạn gái trong lời đồn của Quyền Thiên Sóc, tuy rằng bên ngoài Quyền Thiên Sóc khăng khăng không thừa nhận quan hệ hai bên, nhưng tấm hình hai người cùng ra vào, lúc nào cũng sẽ xuất hiện ở đủ loại báo chí, tạp chí.
Cho dù cô không có chút hứng thú với tin tình cảm, nhưng tận mắt chứng kiến nhân vật nữ chính trong lời đồn ra vào nơi ở của Quyền Thiên Sóc, lại làm tay chân cô cực kỳ luống cuống.
Nếu, anh đã có bạn gái rồi, làm sao anh có thể yêu cầu cô làʍ t̠ìиɦ nhân?
"Hello! Tìm người sao?"Diêu Ty hào phóng tự nhiên lên tiếng chào hỏi, mặc dù là một người mẫu, nhưng thái độ lại đặc biệt hòa ái dễ gần.
"Á....... Đúng vậy."Nhớ tới mục đích chính mình đến đây, Vưu Vịnh Kỳ không nhịn được chột dạ, dừng mắt trên túi đựng laptop ở giữa hai tay.
Diêu Ty lại cười hỏi: "Tìm A Sóc? "
A Sóc?
Vưu Vịnh Kỳ lại càng chột dạ, ôm chặt túi đựng laptop, cô nhẹ nhàng gật đầu, nửa câu nói cũng không dám nói, chỉ sợ sẽ lộ ra sơ hở gì.
Nhưng cô càng im lặng, Diêu Ty lại càng cảm thấy hứng thú với cô.
Thân là nhà soạn kịch đang nổi, từ trước đến nay bên người A Sóc không thiếu phụ nữ, tuy rằng cô không hiểu A Sóc thích phụ nữ dạng gì, nhưng cô dám khẳng định trăm phần trăm, A Sóc tuyệt đối sẽ không có khả năng trêu chọc loại mềm mại nhỏ nhắn, giống như chạm một cái sẽ vỡ này!
Chậc! Bọn họ tốt xấu cũng coi như là "Liên quan không ít", nhưng anh lại gạt cô tìm một người đẹp cổ điển đến nơi ở, chẳng lẽ ——
Mắt đẹp quay một vòng tròn, Diêu Ty càng cười sâu hơn, cuối cùng không nói gì kéo Vưu Vịnh Kỳ vào trong nhà.
"Cô tới đúng lúc, A Sóc đang muốn uống cà phê nóng đấy! "Cô ấy nhiệt tình nói, sau đó quen đường quen cửa mang theo cô đi tới một gian nhà bếp sạch sẽ rộng lớn.
"Hả? " Vẻ mặt Vưu Vịnh Kỳ mờ mịt.
Quyền Thiên Sóc muốn uống cà phê có quan hệ gì với cô sao?
"Anh chỉ uống cà phê đen được pha ngay sau khi xay, không thêm sữa cũng không thêm đường."Cô ấy tốt bụng giới thiệu khẩu vị yêu thích của Quyền Thiên Sóc, cũng từ trong tủ lấy ra một bịch cà phê, quay đầu lại cười tít mắt hỏi: "Cô biết pha cà phê không? "
Vưu Vịnh Kỳ lưỡng lự trong chốc lát mới gật đầu.
"... ....Biết."
"Thật tốt quá, đúng lúc tôi có việc đang vội, như vậy phiền cô giúp pha tách cà phê đưa đến phòng sách lầu hai, vô cùng cảm kích! "Cô ấy mặt mày hớn hở vừa lấy ra một ít dụng cụ, tiếp theo liền vội vàng rời khỏi nhà bếp.
"A, xin đợi một chút!"Vưu Vịnh Kỳ đuổi theo. "Thực ra tôi và Quyền tiên sinh không phải hẹn hôm nay, bởi vì tôi có việc gấp mới có thể mạo muội làm phiền, cho nên có thể phiền toái cô giúp tôi nói một tiếng hay không?"
"Không sao, không sao." Cô ấy giống như nữ chủ nhân nhiệt tình vỗ vỗ tay cô, nhưng lại ông nói gà, bà nói vịt nói: "Còn nhớ rõ tôi vừa mới nói không, A Sóc chỉ uống cà phê đen không thêm sữa không thêm đường, còn có đặc biệt anh ấy không thích chờ người khác, cô đợi pha cà phê xong, tốt nhất nhanh chút đưa cà phê đến phòng sách."
Cô "Đưa cà phê"?
"Ừ, đúng rồi, thuận tiện nói với anh một tiếng tôi đi trước, nói với anh ấy không cần nhớ tôi nha."Quăng một nụ hôn gió, cô ấy giống như con bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng đi tới góc phòng khách, kéo hành lý sớm đã chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng linh hoạt đi ra cửa chính.
Ầm!
Cửa chính bị người ta dùng lực đóng lại.
Đứng ở cửa phòng bếp, Vưu Vịnh Kỳ ôm túi laptop, giống như trẻ nhỏ lạc đường, bất lực không biết nên làm như thế nào cho phải, cho đến khi đồng hồ trên tường phát ra tiếng kêu báo giờ đúng(tức 8 giờ, 9 giờ), cô như ở trong mộng mới tỉnh xoay người chạy vào phòng bếp, dùng tốc độ nhanh nhất xay cà phê xong rồi pha.
Bưng tách cà phê nóng hầm hập, cô thấp thỏm đi lên lầu hai.—
Biệt thự lớn của Quyền Thiên Sóc, cũng không ít phòng, nhưng chỉ có một phòng có tia sáng truyền ra từ khe cửa, cô đoán phòng này chính là phòng sách.
Thình thịch! Thình thịch!
Cùng với tiếng tim đập dữ dội, cô không còn lựa chọn khác buộc phải gõ cửa, sau đó trong nháy mắt, rất nhanh trong phòng sách liền truyền ra tiếng động —
"Đáng chết, có phải cô không muốn sống hay không! "
Bang một tiếng, cánh cửa cứng rắn bị người khác dùng lực kéo ra, Quyền Thiên Sóc cau mày rậm, vẻ mặt giống như Godzilla muốn huỷ diệt thế giới.
Nếu không phải lo lắng trong tay còn bưng tách cà phê nóng,thì nhất định cô sẽ chạy trối chết khỏi hiện trường.
"Thật, thật, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn quấy nhiễu ngài! "Cô áy náy vội vàng nói, nhanh chóng bưng cao cà phê trong tay. " Bởi vì tôi có chuyện muốn, muốn nói với ngài, nhưng sau đó Diêu tiểu thư đã nói ngài muốn uống cà phê, nên, cho nên tôi mới đi lên, tôi thật sự, không phải cố tình. "Cô giải thích giống như nói năng lộn xộn.
"Là cô? "Nhắm chặt mắt lại, thế này Quyền Thiên Sóc mới phát hiện người làm phiền anh làm việc, không phải là tiểu ác ma làm người và thần đều phẫn nộ. "Là Diêu Ty cho cô vào?" Nhìn cô gái nhỏ kia không cao tới vai của mình, sắc mặt của anh mới thả lỏng một ít.
"Bởi, bởi vì cô ấy thấy tôi đứng ở ngoài cửa, cho nên...... "
Làm sao tiểu ác ma kia lại hồ đồ đến cả nhà báo cũng mời vào? Rốt cuộc đây là nhà ai, cô ấy dám tự tiện cho người vào đây?
"Cô ấy đâu? "Anh hung ác nham hiểm hỏi.
"Diêu tiểu thư có, có việc đi trước, cô ấy muốn tôi chuyển lời với ngài, rằng ngài.... ngài không cần nhớ cô ấy. " Cô vừa sợ vừa xấu hổ trả lời, tại hiện trường bắt gặp chuyện xấu cô cảm thấy ngượng ngùng một chút.
Nhớ cô ấy?
Không, anh không nhớ cô ấy chút nào, anh muốn chém cô ấy!
Mục đích của cô gái kia ra vào nơi này của anh thì vĩnh viễn chỉ có một, đó là lợi dụng để anh lăn-xê tin tức, anh xác định chắc chắn từ mai trở đi không thể bình yên rồi!
Nhẹ giọng rủa một tiếng, ánh mắt không thiện cảm của anh trừng về phía cô. "Tôi nhớ rõ tôi hẹn cô vào thứ bảy. "
"Tôi, tôi biết, nhưng mà tôi có việc gấp...... "
"Chuyện gì?"
"Á….thì, chính là về ngày hôm qua ngài nói cái kia —cái kia —cái kia —"Mặc dù đã tập luyện trăm ngàn lần trước khi xảy ra sự việc, nhưng mà ở trước mặt anh, cô không cách nào khống chế bản thân nói lắp bắp.
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Lông mày rậm càng cau chặt hơn, anh không kiên nhẫn khẽ quát. Cô gái nhỏ này đi đứng đã không tốt, chẳng lẽ ngay cả nói chuyện cũng có vấn đề? Trong tay anh có một đống kịch bản lớn cần anh viết, anh không có nhiều thời gian để cô hao phí.
Dời tầm mắt xuống, anh chặn ngang đoạt lấy tách cà phê trong tay cô, nhân cơ hội dứt khoát uống cà phê.
Cô rụt cổ xuống bả vai, không nhịn được càng thêm hồi hộp.
"Thì, thì, chính là cái chuyện tình nhân kia, tôi, muốn hỏi có thể hay không— "
"Cà phê này ai pha? "
Anh đột nhiên hỏi.
" Là tôi...... "Cô rụt rè giơ tay phải lên. "Á….Có phải …. Uống không ngon hay không? " Còn chưa nói hết, cô đã lén lút lui một bước nhỏ về sau, dường như chỉ cần anh nói không ngon, cô sẽ ôm đầu bỏ chạy.
Anh không trả lời, chẳng qua là uống cạn cà phê rất nhanh, sau đó ra lệnh : "Pha thêm một tách."
"Hả?"
Anh nhét tách cà phê trở lại tay cô, điện thoại trong phòng sách cũng đúng dịp vang lên.
"Pha xong , lập tức đưa đến phòng sách." Anh thấp giọng dặn dò, biểu cảm trên mặt dịu đi rất nhiều.
Tuy rằng cô hoài nghi mọi thứ đều là ảo giác của bản thân, nhưng không có cơ hội xác nhận, bởi vì anh xoay người rất nhanh trở lại phòng sách cầm lấy ống nghe.
Điện thoại rõ ràng là Nhật Bản gọi tới, bởi vì anh vừa cầm ống nói lên, thì nói một tràng tiếng Nhật, xem ra cô đến đây thật không đúng lúc, dường như anh bận rộn nhiều việc!
Thở dài, cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn trở lại phòng bếp lần nữa xay cà phê, mười phút sau, khi cô bưng cà phê nóng hầm hập bước vào phòng sách thì điện thoại xuyên lục địa kia cũng đã kết thúc.
Nhẹ nhàng đặt cà phê lên trên bàn, cô liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, muốn giải thích rõ mục đích đến đây: "Quyền tiên sinh, nếu như ngài có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện hay không—— "
"Có việc thì đợi lát nói." Anh như nghĩ đến cái gì đó, lập tức gõ bàn phím lộc cộc.
Không hổ là nhà soạn kịch viết ra nhiều tác phẩm kinh điển nổi tiếng, linh cảm một khi đã ra, suốt 30 phút, hai tay của anh đều không có dừng qua, vì để không quấy rầy anh cô không thể làm gì khác hơn là đứng yên tại chỗ, đợi anh viết xong.
Thật vất vả đợi một cái 30 phút khác đi qua, cô mới dám thừa dịp khoảng thời gian anh uống cà phê, tính nhanh chóng mở miệng.
"Quyền tiên sinh, xin hỏi —— "
"Cà phê bị lạnh."Anh trừng mắt nhìn tách cà phê, không thích cà phê bị lạnh đi một chút nào.
Cô nháy mắt mấy cái. "Á..... Đó là vì đã qua một tiếng rồi. "
Hình như anh không thích lý do này.
"Lấy thêm một tách, tôi muốn nóng." Anh xụ mặt ra lệnh bỏ lại cà phê đã lạnh lên trên bàn.
"Tôi lập tức pha lại."Cô cầm lấy tách cà phê lạnh bị ghét bỏ kia, nhu thuận không chút nào oán trách."Nhưng trước đó, tôi.... Á, trước tiên có thể nói với ngài một chút không? "
"Cà phê pha xong mới bàn lại."Anh giống như đuổi ruồi phất phất tay về phía cô, một đôi con ngươi đen lại nhớ tới trên màn hình rồi, suy nghĩ tình tiết vở kịch. Đêm qua anh chỉ ngủ ba giờ, thật sự cần cà phê nâng cao tinh thần .
"Thế nhưng tôi —— "
"Câm miệng! "Anh không nhịn được trừng mắt về phía cô, giống như chỉ cần cô dám nói nhiều hơn một chữ, sẽ bị ném ra ngoài cửa sổ.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại run lên, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, một chữ cũng không dám nói.
Không gian yên tĩnh ở trong thư phòng dao động, anh mới thu hồi cái nhìn chằm chằm, nhanh chóng gõ bàn phím.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia hé ra vẻ mặt chuyên chú khác thường, cho dù trong lòng rất nôn nóng, nhưng cô lại chỉ có thể cam chịu số phận ra khỏi phòng sách, ngoan ngoãn đi pha cà phê, chẳng qua lúc này cô thông minh hơn, hiển nhiên anh cần một lượng lớn cà phê, lại chỉ uống cà phê nóng, bởi vậy cô dứt khoát pha nhiều rồi đổ hết cà phê vào bình, sẽ tự động giữ nhiệt cho cà phê, cứ như vậy, cô cũng không cần lặp lại động tác giống nhau lần nữa.
Bưng cà phê tỏa nhiệt, cô lần nữa trở lại phòng sách, đúng là anh vẫn còn chăm chú nhìn màn hình, cho dù cô đặt cà phê lên trên bàn, cũng không phản ứng một chút nào.
Mười ngón của anh giống như ong mật cần cù, giống con thoi không hề dừng lại dệt trên bàn phím ấn xuống mỗi phím, mà con mắt đen của anh vẫn lấp lánh có thần như vậy, cả người tản ra khí thế tự tin không ai có thể địch lại, giống như lượng công việc nhiều hơn nữa cũng không làm anh sụp đổ, có khó khăn lớn như thế nào cũng không làm khó được anh .
Thậm chí cô hoài nghi, anh vốn không cần nghỉ ngơi.
Do dự trong chốc lát, cô quyết định đi tới sô pha bên cạnh kiên nhẫn chờ.
Hôm nay, cô nhất định phải nhanh chóng nói rõ sự việc, cô tuyệt đối không thể làʍ t̠ìиɦ nhân của anh!