Cô gái này rất xinh đẹp, hơn nữa còn trẻ tuổi, nhiều nhất chỉ ngoài hai mươi.
Nhưng mà, đây không phải là điều quan trọng nhất.
Khiến cho người khác không thể xem nhẹ là, khuôn mặt trông có phần hơi non nớt này, so với nữ minh tinh nổi tiếng một góc trời kia, lại có tám phần tương tự!
Giang Ngật nhìn chằm chằm nốt ruồi giọt lệ ở khóe mắt trái của Giản Duy, đây hẳn là sự khác biệt duy nhất trên mặt hai người:
“Cô có quan hệ gì với Chu Bội Bội?”Giản Duy sớm đã bị ánh mắt của anh làm cho tay chân luống cuống, lúng túng trả lời:
“Không có quan hệ…”Anh hơi sững sờ:
“Không liên quan?”Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện ở trên máy bay.
Triệu Phi Yến và Nguyệt Cơ không hề có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, lại có được khuôn mặt vô cùng giống nhau, trên đời thật sự có chuyện như vậy sao?
Khi Chu Bội Bội một lần là nổi tiếng, ùn ùn kéo tới xuất hiện trong thế giới của Giản Duy, cô cũng cho rằng, đυ.ng mặt chỉ là chuyện vô căn cứ được thêu dệt trong phim truyền hình.
Giang Ngật bấm tay chống cằm, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng bật cười. Ngay cả khi cười trông anh cũng lười biếng, khóe miệng hơi cong, đôi mắt còn nhìn cô chằm chằm.
Hai má Giản Duy nóng bừng, hoài nghi mặt mình đã đỏ ửng, nhịn không được nói:
“Đừng cười, anh đừng cười …”Âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, không giống oán hận, lại có chút giống như làm nũng.
Cô cho rằng Giang Ngật sẽ dùng tiếng cười hành hạ mình thật lâu, không nghĩ tới rất nhanh, anh liền trở lại bình thường:
“Cô gái, xin lỗi đã nhận lầm đưa cô lên. Đâm lao thì phải theo lao, lát nữa nói với lái xe cô muốn đi đâu, chúng tôi cắt đuôi paparazzi xong, sẽ chọn một nơi gần đó thả cô xuống.”
Nói xong câu dài nhất từ lúc lên xe tới giờ, anh lần nữa dùng mũ phủ lên mặt, hình như định ngủ tiếp. Giản Duy vốn còn có chút ảo tưởng, chờ xe đi về phía trước một đoạn mới hiểu.
Giang Ngật phát hiện một điều thú vị, cười xong, cũng hết hào hứng với nó. Anh nhắm mắt lại, ngay cả một chút chú ý cũng lười cho cô.
Lâm Hạo vẫn nhìn Giản Duy chằm chằm, cái cổ cũng vặn đến đau xót:
“Này… Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Cô xem chuyện ồn ào thế này, tôi cũng không biết, cô cũng đừng tố cáo tôi ép buộc con gái nhà lành …”“Bảo bối, điện thoại tới, mau nghe điện thoại đi…”Giọng nói ôn nhu mang tiếng cười của người đàn ông vang lên, cắt đứt lời nói hài hước của Lâm Hạo. Là chuông điện thoại di động của Giản Duy, toàn thân cô chấn động, gấp rút mở túi ra tìm điện thoại. Trên màn hình hiển thị người gọi đến là Lại Hiểu Sương, đoán chừng là gọi tới hỏi Giản Duy đang ở chỗ nào tại sân bay.
Cô còn chưa kịp nhận, đã nghe thấy âm thanh có chút chần chờ của Lâm Hạo:
“Anh Ngật, cái này là giọng của anh nhỉ?”Giản Duy quay đầu lại.
Giang Ngật cầm chiếc mũ bỏ xuống bên cạnh, ánh mắt không sóng không gió, một lần nữa dừng trên mặt Giản Duy.