Chương 36

“Đến đi.”

Lệnh chủ nói xong, giơ kiếm lên, ra lệnh: “Tang lâm hóa vật! Sâm la loạn!”

Từ thanh mộc tủy trắng ngà, các chạc cây vươn dài, dây leo chằng chịt, hoa nở nối đuôi. Trong thoáng chốc biến ảo, hàng trăm hàng nghìn “Lệnh chủ” đột nhiên xuất hiện. Ngông cuồng như nhau, tự đại như nhau, ngay cả cánh tay trái đã mất đi và cánh tay cầm bảo kiếm Tang Uyển cũng y đúc.

“Xì.” Tuyệt Trảm khinh thường, “Dọa được ai?!”

Cùng lúc đó, hắn giơ tay lên, hoa văn hình kiếm lập tức hiện ra, theo ngay sau là ánh kiếm rực sáng chói lòa. Kiếm văn chớp tắt, chạm khắc mọi thứ hữu hình và vô hình, hóa thành tấm màn treo ngang trời, thành chiếc thảm bao trùm mặt đất, thành đường diềm bọc vạn dặm mây đen, thành vô vàn tinh thể lấp lánh ngập cơn mưa tuyết.

Khi bông tuyết ấy rơi xuống trước mặt “Lệnh chủ”, chỉ trong chớp mắt hình ảnh chúng hiện ra trong đồng tử ả, ánh sáng bùng lên, cắt đứt đầu ả. Cơ thể ả đổ rạp ra sau, vun vỡ thành ngàn hoa lá.

Thấy vậy, bảo kiểm Sí Liệt rực sáng, thiêu đốt mưa tuyết.

Tuyệt Trảm vẫn hiên ngang đứng trước vùng rực nóng đó, xòe tay, từ tốn cất lời: “Tuyết rơi…”

“Ồ hay đấy…” Tất cả Lệnh chủ cũng đồng thời bật thốt, tiếng vang vọng nơi nơi, “Nhưng cô hồn dã quỷ rốt cuộc cũng chỉ là cô hồn dã quỷ, bổn tọa không tin ngươi “vô hạn”, xem xem ngươi trụ được bao lâu!”

Dứt lời, cự kiếm Kim Cương xoáy mạnh. Cương phong phá sát (~ mũi nhọn cứng chắc đâm thủng gϊếŧ chóc), tiếng kêu chấn động màng nhĩ, khiến cho vạn khí rung chuyển, kiếm văn xô lệch.

Tuyệt Trảm không hề yếu thế, thân hình thoắt động, cầm kiếm xông thẳng tới, nháy mắt phá hủy hàng chục “Lệnh chủ” nhưng lại có vô số “Lệnh chủ” xông tới. Kiếm vung nơi nơi, chém đứt những ảo ảnh hóa hình từ cây cỏ. Tuy nhiên, vì có sức mạnh của thần tang mà cỏ cây cũng lập tức tái sinh, vô cùng vô tận.

Nếu không thể tìm được chân thân của Lệnh chủ, có chém nhiều cũng thành vô dụng.

Đạo lý này đương nhiên Tuyệt Trảm hiểu, tuy nhiên thuật pháp “Sâm la loạn” có thể gây hỗn loạn thần thức, thật thật giả giả, căn bản không thể nhận ra…

Trong lúc hắn đang nghĩ đối sách, chợt thấy sát khí trùng trùng phía sau, không cho hắn thời gian phản ứng, lưỡi kiếm gỗ đã xuyên thấu cơ thể. Thân thể hắn cứng đờ, cúi đầu nhìn lưỡi kiếm gỗ trắng ngà xuyên qua vùng đã từng có “trái tim” của hắn, hững hờ cất tiếng: “Ma đầu, chẳng lẽ mi cho rằng có thể gϊếŧ được chiến linh sao?”

“Đương nhiên không rồi.” Giọng nói từ Lệnh chủ văng vẳng mờ nhòe, khiến người ta chẳng thể nắm bắt. Ả thoáng dừng lại, cười khẽ, ra lệnh, “Kim Nhụy, nhập thân.”

Vừa dứt lời, bảo kiếm thoắt biến mất, chỉ còn lại ánh vàng chói lọi tỏa ra từ miệng vết thương, từ từ xâm nhập toàn thân hắn. Và sau đó mầm sống mạnh mẽ nảy mầm từ vết thương, đâm chồi phát triển thành dây leo chằng chịt. Tuyệt Trảm thấy toàn thân nặng nề, mất cân bằng, té ngã xuống đất.

Thần Tang Kim Nhụy, nối lại huyết mạch, hồi sinh tứ chi, tái tạo xương cốt….

Hàng loạt “lệnh chủ” cùng tề tựu lại đây, mỉm cười giễu cợt hắn, đồng thanh: “Đúng là bổn tọa không thể gϊếŧ được một kẻ đã chết nhưng lại có cách cho ngươi sống lại đó.”

Nhịp tim, xa lạ vô cùng; máu chảy, cực kỳ lạ lẫm. Nhưng Tuyệt Trảm lại cười, nom chẳng có lấy một chút sợ hãi. Hắn vùng dậy, loạng choạng đứng lên. Giơ tay áp vào l*иg ngực, cụp mắt, đôi mắt rạng rỡ như sao sáng, dáng vẻ cực kỳ phấn chấn.

“Đánh đồng ta với gã sợ chết kia, mi sai quá sai.” Tuyệt Trảm nói xong, tay siết lại đấm mạnh vào ngực mình. Trong nháy mắt, không đếm được biết bao nhiêu lưỡi kiếm đâm xuyên thân thể hắn. Dưới xung lực, hắn lảo đảo lui về sau, khom người khạc ra mấy ngụm máu tươi.

Chàng lặng thinh bước từng bước, xung quanh là bóng tối bất tận, chỉ có thềm đá trắng xám dưới chân là rõ ràng. Theo bước chàng đi, mọi thứ trắng xám rõ ràng hơn trải rộng lộ ra một tế đàn.

Bàn đá xung quanh đã sớm nứt vỡ, hoa văn hình mây và sấm cũng bị mài mòn. Bức tượng đá nằm nơi trung tâm tế đàn đã đổ sụp, đầu tượng rơi xuống đập vào bệ thờ trước mặt, dù mặt tượng có rất nhiều vết nứt nhưng vẫn có thể phân biệt đc ngũ quan. Gương mặt đó, quá quen thuộc. Bên dưới sự đổ nát, đàn tế được khảm Lục tùng thạch lại vẹn nguyên chẳng mảy may tổn hao. Vật dụng cúng tế trên đàn vẫn được đặt đúng nơi, không dính một hạt bụi, thậm chí cả xương cốt được đặt bên trong cũng vẫn còn nguyên…

Chàng đứng lặng thinh trước đàn tế, bất giác vươn tay ra. Vào giây phút đầu ngón tay chạm vào chúng, máu tươi trào ra khỏi các bình tế, chỉ chớp mắt đã nhuộm đỏ khắp xung quanh. Một chùm ma cốt đột ngột xuất hiện giữa chốn đỏ quạch đó, tựa như mặt trời quỷ dị treo lơ lửng trên tế đàn.

Bên trong ma cốt, dòng máu đen sền sệt liên tục nhỏ xuống dưới hóa thành một bóng người mờ ảo. Phút chốc, cả tế đàn phủ kín bởi máu khiến cho người ta phải ai thán.

Thần Tiêu nhíu mày, giơ tay gọi sét tới, tuy nhiên tia sét chỉ chợt lóe lên rồi lập tức tắt ngúm trong sắc đỏ. Đương lúc bàng hoàng, bóng đỏ máu bỗng đánh tới. Thần Tiêu phản ứng cực nhanh, nghiêng người đi rồi đánh trả một chưởng, đâm sét thẳng vào trong cơ thể đỏ máu đó. Nó nổ tung ngay lập tức hóa thành mưa máu tanh tưởi. Tuy nhiên chỉ giây lát sau giọt máu ngưng tụ, hóa thành hình người đứng dậy.

Lúc này đây, bóng máu còn từ từ tạo tác ngũ quan, há miệng đỏ ngòm, cất lời:

“Thôi đừng uổng phí sức lực, ngươi không gϊếŧ nổi ta đâu.”

Thần Tiêu hiểu ngay.

Bóng máu này là Chiến linh do ác niệm và tà tâm đánh thức.

Không thể gϊếŧ chết Chiến Linh, phải hủy diệt “niệm” của nó mới được.

Thần Tiêu ngẫm nghĩ đối sách, chàng ngẩng đầu nhìn chùm ma cốt bên trên, tung người đánh tới. Khi ở giữa không trung, chàng chợt thấy thân thể trầm xuống, khó có thể di chuyển. Chàng cúi đầu nhìn, lũ hình nhân máu tập hợp lại, tầng tầng lớp lớp chất chồng túm chặt lấy chàng. Bọn chúng không ngừng leo lên, ôm lấy chân chàng, níu vai chàng, thít cổ chàng.

Bên tai chàng là tiếng thì thào khàn đυ.c:

“Ta chờ mãi ở cái nơi gọi là danh môn chính phái này, cứ tưởng vĩnh viễn cũng không thể hội ngộ được Linh ky tương ứng. Cho dù gặp được, rời khỏi hồ Túc Tinh cũng mất hết trí nhớ, lại làm trái với tâm nguyện của mình… chỉ có ma cốt này, ác ý này mới là đấng cữu rỗi của ta. Cho nên chớ cản đường bọn ta!”

Thần Tiêu đương nhiên sẽ không thỏa hiệp. Tia sét xanh lập lòe ẩn hiện dưới lớp da chàng, lan nhanh trong huyết quản chàng. Khi ánh điện vươn tới mắt chàng, sấm sét bùng nổ, đánh bay tất thảy lũ hình nhân máu bám trên người chàng. Tuy nhiên không để chàng kịp thoát thân, bọn chúng lại tiếp tục đổ xô đến. Vô số cánh tay máu vươn ra níu lấy, ghìm chặt chàng.

“Chớ cản đường bọn ta! Chớ cản đường bọn ta! Chớ cản đường bọn ta! Chớ cản đường bọn ta! Chớ cản đường bọn ta!”

Bọn chúng đồng thanh kêu gào, thê lương mà chói tai.

Cho dù đánh tan bao nhiêu, bọn chúng lại lũ lượt kéo tới cứ như vô tận. Thần Tiêu cắn răng, giãy dụa, vươn tay về phía chùm ma cốt, dẫn sét tới nơi đầu ngón tay.

Chợt có một giọt máu rơi xuống trán chàng. Vào khoảnh khắc tiếp xúc, nó biến ngay thành một bàn tay khổng lồ bằng máu, bóp nghiến mặt chàng, áp chế chàng.

Tầm mắt chàng trở nên mờ nhòe, suy nghĩ cũng tan tác, trong cơn hoảng hốt, chàng nghe thấy giọng điệu trầm thấp, lạnh lùng và châm chọc của hình nhân máu:

“Thế nhân đã sớm không cần thần, chúng ta cũng không cần”



Khi bông tuyết chạm vào trán nàng, Nhiễm Duyệt bừng tỉnh vì giá rét.

Nàng mở choàng mắt, thấy Ninh Sơ đang cúi người ngay gần bên, đắp chăn cho nàng.

“Đánh thức muội à?” Ninh Sơ thấy nàng bồn chồn bèn hỏi.

Nhiễm Duyệt cố gắng bình tâm, ngượng ngùng đáp: “Sao muội lại ngủ được chứ.”

“Muội quá mệt mỏi.” Ninh Sơ dém chăn cho nàng, khuyên nhủ, “Nghỉ ngơi thêm một lát nữa.”

Nhiễm Duyệt quấn chăn, ngước nhìn ra. Xuyên qua lỗ thủng lớn trên đỉnh đại điện đàn Trấn Minh, chỉ thấy bóng tối thăm thẳm. Bông tuyết trắng tinh rơi xuống từ bầu trời tối tăm, lạnh lùng dán vào da thịt.

Ngập ngừng một lát, nàng hỏi: “Giờ là canh mấy vậy?”

“Đã qua giờ Tý.” Ninh Sơ khẽ khàng đáp lại.

Giờ tý…

Từ lúc Thần Tiêu nhảy xuống hồ Túc Tinh đã trôi qua lâu như vậy, vậy thì…

Dường như biết tâm trạng nàng ủ ê, Ninh Sơ từ tốn khuyên: “Muội mau mau nghỉ ngơi, rồi cùng mọi người tới hồ túc tinh bày trận. Chỉ cần có thể giảm bớt ma chướng, chúng ta sẽ có phần thắng. Các đệ tử được phái tới các môn phái khác cầu viện cũng sắp về tới nơi, sẽ nhanh chóng có cơ hội lật ngược tình thế.”

Nhiễm Duyệt xốc lại tinh thần, nhoẻn cười, gật đầu đáp: ‘Vâng.’

Ninh Sơ cũng mỉm cười: “Ngủ đi, đến lúc đó ta sẽ đánh thức muội.”

Nhiễm Duyệt gật gật đầu, toan nhắm mắt chợt nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa đại điện. Nàng nhìn theo tiếng, thấy là Hình Mạch và các đệ tử của ông đang đi tới. Mọi người đều đã kiệt sức. Hình Mạch dặn họ tự đi nghỉ ngơi rồi lại gọi một toán đệ tử khác tới hồ Túc Tinh bày trận.

Ninh Sơ thấy vậy lập tức đứng dậy đi qua đó. Nhiễm Duyệt cũng không nghĩ nhiều, cất chăn, theo sau.

Thấy hai người lại gần, Hình Mạch mỉm cười bảo: “Tới đúng lúc lắm, nếu đã nghỉ ngơi hồi sức, thì cùng theo ta tới hồ Túc Tinh.”

Hai người không nhiều lời, đồng thanh thưa vâng.

Việt Vô Kỳ đột nhiên xen vào, giọng cô vẫn đạm mạc lạnh lùng như ngày thường: ‘Tiếp tục thế này, Linh Túc cung có bao nhiêu đệ tử cũng không chống nổi.”

Hình Mạch nghe vậy bèn thở dài: “Giờ cũng chỉ còn cách kéo dài hết sức có thể, chờ chi viện tới.” Khi ông nói chuyện, vô tình liếc nhìn Nhiễm Duyệt, trong mắt là vẻ tiếc hận khôn nguôi.

Nhiễm Duyệt thấy lòng nghèn nghẹn, cố hết sức không nghĩ sâu xa, không muốn xác thực, không để bản thân phải tuyệt vọng.

“Nếu vẫn không trừ được ma cốt trong hồ Túc Tinh thì vẫn chỉ là tử cục mà thôi.” Việt Vô Kỳ chầm chậm bước tới. Gương mặt cô tái nhợt, vết thương nặng chưa lành, chỉ dựa vào ý chí sắt đá tiếp tục hành động mà thôi. Cô gặng hỏi Hình Mạch: “Chẳng lẽ trên đời này không còn cách nào khác có thể xâm nhập hồ Túc Tinh được ư?”

Hình Mạch cũng buồn rầu, lắc đầu: “Người của hiện thế tuyệt không tiến được vào hồ Túc Tinh, ngay cả thuật pháp của hiện thế cũng không có ảnh hưởng tới hồ. Tuy Chiến Linh có thể vào trong nhưng nay…”

Việt Vô kỳ rũ mi, giọng nói trầm khàn lạnh như băng: “Liên quan tới tồn vong của Linh túc cung, dẫu là đường mòn ngõ hẹp cũng phải thử một lần! Hình đàn chủ nghiên cứu “Linh dẫn” nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có đầu mối nào sao?”

Hình Mạch tiếp tục thở dài: ‘Việt đàn chủ biết đấy, hồ Túc Tinh là bí ẩn không lời giải, chỉ có…” Đột nhiên ông dừng lại, dường như nghĩ tới cái gì. Hình Mạch im lặng, nhíu mày suy nghĩ.

Mọi người thấy ông vậy cũng nhất tề im lặng theo.

Sau một lát, ông cất lời, trong giọng nói từ tốn để lộ đôi chút phấn khích:

“Thuật pháp có thể ảnh hưởng tới hồ Túc Tinh, tới giờ vẫn chỉ có một – Linh Ky.”

~