- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Vì Sao Bọn Họ Đều Trọng Sinh
- Chương 1.3: Nhập mộng
Vì Sao Bọn Họ Đều Trọng Sinh
Chương 1.3: Nhập mộng
Editor: sukiee
Quân Dụ xuống giường, đi đến mở cửa sổ, mây bay vạn dặm.
Nơi này là đỉnh núi Thành Tú Phong, là phong ngoại môn thứ 36 của Đạo Tông.
Hội đương lâm tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu (1)
(1) ý chỉ đại khái là một nhóm người giỏi tụ lại với nhau, thì người nhỏ tuổi nhất lại tỏa sáng hơn cả.
Tại nơi cạnh tranh kịch liệt như ngoại môn này, Quân Dụ có thể ở trong một tòa sân ở vị trí cao nhất của Thanh Tú Phong cũng đủ để thấy được địa vị của y tại ngoại môn.
Cố gắng loại bỏ giấc mơ nãy đi, Quân Dụ nhắm mắt chải vuốt lại trận pháp.
Y chủ tu phù trận, đối với trận pháp có nghiên cứu thâm sâu. Trận pháp vừa mới dùng để ngăn cản Hứa Phong, hiện tại cần phải đem trận pháp ra chải vuốt lại một lần, để đảm bảo linh lực trong trong trận pháp lưu chuyển ổn định.
Đây là nguyên tắc làm việc của y, cẩn thận, luôn trù tính phía trước. Y không thích có việc gì phát sinh ngoài kế hoạch, phạm vi tính toán của mình.
Cũng vì thế mà giấc mộng không thể hiểu được kia, đối với y thực sự canh cánh trong lòng.
"Chẳng có lẽ là một cái flag đi." Quân Dụ tự lẩm bẩm.
Khi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Quân Dụ cảm giác được trận pháp ở ngoài cửa có người chạm qua.
Có người tới.
Y tâm niệm vừa động, quát lớn: "Ai!"
Gió thổi qua đỉnh núi, mang đến vô số lá cây.
Ở cửa, vốn không có người, mà bây giờ chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Quân Dụ nhíu mày.
Hôm nay xảy ra chuyện gì, mà không ngừng có người tới quấy rầy y?
Người này còn lén lén lút lút, nhìn liền biết không phải người tốt.
Quân - hôm nay tâm phiền ý loạn, thật sự không có kiên nhẫn - Dụ, cứ như vậy đem một cái nhãn "Không phải người tốt" cho người vừa tới.
Bóng người dần dần rõ ràng, đó là một nam tử mặc áo dài, thân hình thon dài, mặt mày tuấn lãng, áo dài trên người tung bay theo gió.
Hắn đứng đối diện với Quân Dụ ở bên trong đình viện, dưới chân là đỉnh Thành Tú Phong, phía sau là mây bay khắp núi.
Ai u, cách thức lên sân khấu còn rất cao.
Quân Dụ yên lặng phun tào ở trong lòng, rũ tay ở sau người, yên lặng bấm tay niệm thần chú, làm ra chuẩn bị để có thể tùy thời ra tay.
Nhưng mà nam tử lại không có động, chỉ nhìn chằm chằm Quân Dụ, không rời mắt.
Trên mặt lại phảng phát bao hàm nhiều tình ý.
Hoài niệm, hối hận, kích động, mừng như điên.
Hắn nhìn Quân Dụ, thân hình tựa hồ còn đang run rẩy.
Quân Dụ bị hắn nhìn mà không thể hiểu nổi.
Khi mà Quân Dụ nhịn không được muốn mở miệng hỏi, người kia rốt cuộc cũng nói chuyện.
“A Dụ, là đệ sao, thật sự là đệ……”
Thanh âm của hắn khàn khàn lại run rẩy, tựa như lữ nhân đang phải đi hơn ba ngàn dặm xuyên qua sa mạc, rốt cuộc cũng nhìn thấy nguồn nước.
Hắn nhìn Quân Dụ, tựa hồ như giây tiếp theo phải rơi lệ.
Quân Dụ có chút ngốc.
Y không phải không muốn phối hợp diễn xuất mà lại làm như không thấy, nhưng mà y thực sự.... Y thực sự không biết người này là ai.
"A Dụ?" Người này gọi y bằng tên thân mật này, nghe như người quen thuộc với y.
Nhưng mà Quân Dụ thực sự xác định, y không quen biết hắn.
Chưa bao giờ gặp qua.
“Vị này…… Sư huynh? Xin lỗi, huynh có phải hay không nhận sai người……” Quân Dụ nghiêm túc nói.
Quân Dụ bản năng tra xét lại người này một lần nữa, làm y giật mình là, y vậy mà không nhìn ra tu vi của người này sâu cạn ra sao!
Điều này chỉ có thể khẳng định, người này tu vi cao hơn y.
Người này nếu có thể xuất hiện ở Thành Tú Phong, thì khẳng định là đệ tử Đạo Tông. Mà ở Đạo Tông luôn luôn lấy tu vi để xếp bối phận, giống như Hứa Phong - người vừa mới tới khiêu chiến kia, xưng Quân Dụ là sư huynh. Tương tự Quân Dụ cũng phải xưng người nam tử này một tiếng sư huynh.
Chỉ là Quân Dụ có chút khó hiểu, hiện tại ở ngoại môn của Đạo Tông còn có người có tu vi cao hơn y sao?
Không có khả năng đi, nếu có, y làm sao lại không quen biết.
Chẳng lẽ là đệ tử nội môn?
Côn Cảnh Đạo Tông chia ra làm nội môn và ngoại môn. Đệ tử nội môn đều là thiên tài ngàn dặm chọn một, có tu vi vượt qua y cũng không kỳ quái.
Chỉ là đệ tử nội môn tới tìm y - một cái đệ tử ngoại môn nho nhỏ làm gì?
Y có đắc tội người của nội môn sao?
Không thể nào, y cũng không phải người dễ dàng kết thù.
Chẳng lẽ là tiểu đồng bọn của y cùng đệ tử nội môn kết thù? Đây là bị liên luỵ?
Không, không đúng.
Nhìn qua đôi mắt hắn nhìn y, không giống như là thù hận!
Ánh mắt thực sự đáng thương vô cùng, thê thê thảm thảm.
Chẳng lẽ là bị tiểu đồng bọn của y lừa, tới tìm y - người quen của tra nam để lên án?
Quân Dụ lập tức suy nghĩ đến toàn mấy chuyện kỳ quái, loạn thất bát toan.
Lúc mà Quân Dụ trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, thì nam tử kia cũng đang nhìn hắn.
Giống như trăng trên bầu trời, hơn là tuyết ở nhân gian. Đặc biệt đôi mắt thanh lãnh kia, dường như có thể chiếu ra ba ngàn dòng nước, không chấp nhận dù chỉ một điểm dơ bẩn.
Lúc Từ Hãn Châu đứng ở ngoài cửa nhìn vào phía thiếu niên trong phòng, chỉ có thể nhớ tới mấy câu nói đó.
Quân Dụ, Quân Dụ của hắn.
A Dụ của hắn luôn là như vậy, thanh lãnh, lạnh lùng, hắn thậm chí chưa bao giờ nhìn y cười.
Nhưng chính là cái người thanh lãnh, lạnh lùng ấy, lại làm hắn khó có thể tự kiềm chế.
Bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này.
Từ Hãn Châu nhịn không được cúi đầu, dùng tay che lại mặt, bả vai run nhè nhẹ.
____ Ta rốt cuộc tìm được đệ, cảm tạ ông trời còn có thể cho ta cơ hội một lần nữa bồi thường. Ta nhất định, nhất định, sẽ không lại làm đệ bị thương tổn…… Ta nhất định sẽ bảo vệ đệ chu toàn, A Dụ……
“Sư huynh?” Bên tai truyền đến thanh âm nghi hoặc của thiếu niên, Từ Hãn Châu cứng đờ cả người.
A a a A Dụ kêu hắn!
Chính là, hắn, hắn phải nói chuyện với A Dụ như thế nào…… Từ Hãn Châu ngẩn ra cả nửa ngày, bỗng nhiên xoay người, chạy nhanh thoát ra.
Hắn, hắn, vẫn là không có chuẩn bị tốt tâm lý……
Nhìn thấy người nọ biến mất trước mặt, Quân Dụ có chút không hiểu chuyện gì.
Tay vừa mới vươn ra, liền ở giữa không trung.
Vì sao lúc tới cũng vội vàng, lúc đi cũng vội vàng như thế, y lớn lên đáng sợ vậy sao?
Vì sao còn run run lên như là bị trúng tà.
Y chỉ là không thích cười mà thôi, không đến mức như vậy đi! Còn không phải là chỉ nghiêm túc một chút sao.
Hằng ngày bị cơ hữu(2) phun tào là mặt than - Quân Dụ, hôm nay lại chịu một vạn điểm thương tổn.
(2) người yêu đồng tính
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Vì Sao Bọn Họ Đều Trọng Sinh
- Chương 1.3: Nhập mộng