Chương 16

Editor: sukiee

Quân Dụ nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Thanh Thịnh, không lý do lại nhớ tới giấc mộng của y hôm qua.

Trong mộng có người nói, "Nếu là rơi xuống trong tay Cố Thanh Thịnh, ngươi mới nguy hiểm..."

Trong mộng y mù, cái gì cũng không nhìn thấy.

Quân Dụ nhìn Cố Thanh Thịnh, nghĩ thầm, ngày suy nghĩ đến đêm nằm mộng, nói không chắc cái giấc mộng này, chính là hắn đối tương lai sợ hãi.

Sợ cùng Cố Thanh Thịnh càng lúc càng xa.

Sợ chính mình chung quy gặp phải phản phệ.

Quân Dụ nghĩ, có thể là có một số việc, không thể không làm, không thể không làm.

Y nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cố Thanh Thịnh.

"Thật sự không có chuyện gì, Thanh Thịnh. Ta muốn xung kích kết đan, ngươi có muốn hay không giúp ta trông coi?"

Đột phá Kim đan, có kiếp vân mà không có lôi kiếp, bên cạnh có người thủ hộ là không có việc gì.

Cố Thanh Thịnh rầu rĩ gật đầu, hiển nhiên trong lòng vẫn là không thoải mái.

Quân Dụ lần này xung kích kết đan, làm chuẩn bị đầy đủ. Tọa Vong tháp đầy đủ linh lực thêm vào Ngọc Linh Đan, có lẽ là có thể thuận lợi kết đan.

Linh lực lưu chuyển, ngồi quên phàm trần, quan tâm tự chiếu.

Linh lực giội rửa kinh mạch cả người, Quân Dụ rất nhanh nhập định.

Cố Thanh Thịnh đứng ở một bên cạnh, thoạt nhìn một bộ dáng vẻ lười biếng, tay lại nhẹ nhàng đặt ở trên chuôi đao.

Quân Dụ đã quên mất bốn phía tất cả.

Linh khí lưu chuyển, y phảng phất bỏ đi thế gian tất cả gông xiềng.

Kết đan từ trước đến giờ là con đường tu luyện thập phần gian nguy, là một đạo ranh giới. Có vô số người cả đời cũng khó có thể mò tới ranh giới kết đan, cũng có người kết đan thất bại, âu sầu mà chết. Mà người kết đan thành công, từ đó về sau, mới coi như chân chính bước lên tu chân đại đạo, nhìn được một tia con đường thiên đạo.

Sau khi tọa quan kết đan, quên đi hồng trần từ đây.

Kết đan bên trong, người tu hành sẽ thấy cuộc đời mình.

Mở ra khúc mắc, giải quyết xong chấp niệm, là vì phá chướng. Phá chướng lúc sau, mới có thể kết đan.

Quân Dụ nhớ lại kiếp trước, nhớ lại mười bảy năm dồn dập hỗn loạn kia.

Đồng học, bạn tốt, cha mẹ.

Bọn họ hướng về phía y cười: "Quân Dụ, đến nha, trở về nha!"

Quân Dụ kinh ngạc mà nhìn bọn họ.

Nửa ngày, y khe khẽ thở dài, dường như tiếc nuối, dường như thoải mái.

"Ta rất nhớ các người."

"Nhưng là, trở về không được."

Ảo cảnh dần dần tiêu tan, hình ảnh xoay chuyển, y mở to hai mắt, sợ hãi nhìn cái thế giới xa lạ này.

Đây là lúc ban đầu y xuyên qua.

Tác giả có lời muốn nói: Cố Thanh Thịnh: Càng lúc càng xa là không có khả năng, ngươi nghĩ muốn rời đi ta cũng có thể đem ngươi áp trở về.