Editor: sukiee
Chủ quán trên người mồ hôi lạnh ứa ra.
Vừa mới cái liếc mắt cái kia, hắn nhìn thấy đôi mắt Quân Dụ, lại phảng phất nhìn thấy vực sâu đen kịt.
Cặp mắt kia...
Cơ hồ là trong nháy mắt, từ đáy lòng hắn nổi lên một tia run rẩy. Đó là bản năng đối với nguy hiểm sợ hãi.
Cho nên hắn quyết định thật nhanh, ngoan ngoãn giao ra linh thạch.
Chậm một giây, hắn đều cảm thấy được phải bị vực sâu kia nuốt chửng.
Một hồi trò khôi hài vội vã hạ màn.
Mãi đến tận cuối cùng, cái gọi là thủ đồ chưởng môn cũng chưa từng xuất hiện.
Quần chúng xem cuộc vui không khỏi có chút tiếc nuối, bất quá đều nói ngẫm lại cũng đúng, thủ đồ chưởng môn là địa vị như thế nào, làm sao có khả năng thật đến cho chủ sạp này ra mặt, chẳng phải là quá ném mặt mũi, có mất phong độ.
Đoàn người Trần Phong đối với Quân Dụ cảm kích không thôi, thiên ân vạn tạ, biết đến Quân Dụ có việc phải đi, cũng không có ở lâu thêm, chỉ nói tương lai nếu có việc dùng đến, nhất định toàn lực giúp đỡ.
Đoàn người tản đi, chủ quán kia cũng như một làn khói chạy mất.
Từ Thành Hải một đường chạy đến chỗ yên tĩnh mới dám dừng bước lại, thở dốc không thôi.
Từ Thành Hải chính là tên chủ quán vừa rồi, hắn thở hồng hộc một hồi lâu mới khôi phục như cũ, vẻ mặt đau khổ lật qua lật lại túi quần của mình.
Thật vất vả làm ra tiền, lại không còn.
Nhưng mà là mới vừa rồi không chịu thua không được a!
Kỳ thực Từ Thành Hải đúng là Từ gia con cháu, miễn cưỡng muốn tính quả thật cũng có thể gọi Từ Hãn Châu một tiếng tộc huynh. Mà là xuất thân của hắn thật sự là bàng chi bên trong bàng chi, cùng Tây Côn Từ gia bổn gia quan hệ quá mức xa cách.
Hắn và Từ Hãn Châu căn bản không quen, hơn nữa hắn cũng căn bản không hưởng thụ được tài nguyên của Từ gia, bản chất là một con quỷ nghèo, bằng không cũng không cần đến Độ Xuyên Tập ăn vạ.
Vốn là hắn có thể lớn lối như vậy, cũng bất quá là ỷ vào Từ Hãn Châu không thể nào biết tại Độ Xuyên Tập, lấy tên hắn làm cờ hiệu, cấp cho chính mình tiếng nói thế thôi, nơi nào thật sự hi vọng Từ Hãn Châu có thể vì hắn ra mặt.
Kết quả không cẩn thận chọc một tôn đại phật... Từ Thành Hải bản lãnh khác không có, nhưng đối với nhận biết nguy hiểm cũng rất nhạy cảm, cơ hồ là trong nháy mắt hắn có thể phán đoán ra, Quân Dụ không thể chọc.
Từ Thành Hải nghĩ mà sợ, hôm nay thực sự là vận số không may, về sau nếu đυ.ng tới họ Quân, vẫn phải là đi đường vòng...
Lúc này, bên trong Bách Thảo Các.
Lão bản hàng năm ở tại sau quầy hàng chỉ nhìn thấy bóng lưng, lúc này cư nhiên khó gặp ngồi dậy, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm phía ngoài Bách Thảo Các, nơi mới vừa phát sinh quá một hồi trò khôi hài.
Màu da của hắn tái nhợt, toàn thân uể oải, ánh mắt lại sáng lên đến kinh người.
Hắn tự lẩm bẩm: "Mới vừa đó là... Đồng Trận? Không nghĩ tới bây giờ còn có tiểu tử có thể khắc ra đồng trận... Hình như tên gọi là ... Quân Dụ?"
Lão bản vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, không biết nghĩ ra được cái gì, thở dài rồi lại co quắp, nằm liệt ở bên trong quầy hàng.