Chương 1.2: Nhập mộng

Editor: sukiee

Quân Dự cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy cho đến khi bị một giọng nói cắt ngang.

"Tại hạ Hứa Phong - ngoại môn đệ tử, muốn khiêu chiến Quân sư huynh?"

Quân Dự bỗng nhiên thoát khỏi suy nghĩ phức tạp trong đầu.

Đúng, hiện tại không phải là nằm mơ...

Y đang ở là sân ngoại môn của Đạo Tông, là ngoại môn của phong thứ 36 Thành Tú phong, chứ không phải đại điện trống trải lạnh lẽo trong mộng.

Y là ngoại môn đệ tử của Đạo Tông, chứ không kẻ bị trói buộc, chịu đựng khí lạnh ăn mòn xương cốt.

Quân Dụ miễn cưỡng lên tinh thần, linh thức quét qua, y biết người đứng ở cửa là một thanh niên mặc thanh y, trên quần áo có vẽ chinh Huyền Văn, đây là biểu tượng của Đạo Tông.

Xem ra đây là ngoại môn đệ tử đến để khiêu chiến với y.

"Mời"

Quân Dụ vẫn như cũ, ngồi đó không nhúc nhích, y xoa xoa lông mày, nhàn nhạt mở miệng. Giọng nói của y trời sinh lạnh lùng, nghe như vàng ngọc va chạm vào nhau.

Ở cửa, Hứa Phong nghe được thanh âm này, mặt mày lộ vẻ nghiêm túc.

Hắn cung kính hành lễ, rút kiếm khỏi vỏ, rồi bổ kiếm về hướng cửa phòng.

"Bang"

Tốc độ phát kiếm của Hứa Phong rất nhanh, mang sức mạnh lôi phong chi thế (sức mạnh của gió và sấm sét), khí thế hùng vĩ, như là có thiên quân vạn mã, tấn công về phía cánh cửa tưởng chừng như chỉ đỡ được một chiêu!

Đây đã là phát kiếm đẹp nhất mà hắn có thể chém ra.

Vì một kiếm này, hắn đã phải ngày ngày chém hơn ngàn lần, luôn phải cân nhắc kiếm pháp. Hắn dám nói, trong thế hệ đệ tử ngoại môn ở Đạo Tông này, hắn dù không thể xưng là đệ nhất kiếm pháp, thì cũng là số một số hai.

Một phát kiếm kinh diễm như thế, thì cánh cửa phòng yếu ớt kia có thể chống đỡ được sao?

Trong đáy mắt Hứa Phong rực cháy ý chí chiến đấu.

Nhưng mà, phát kiếm ấy thực sự bị cản lại.

Ở thời điểm mà kiếm phong sắp chạm tới cửa phòng, thì một vòng sáng đột nhiên xuất hiện.

"Ong"

Trong không trung xuất hiện một đồ án hoa văn thật lớn, quang hoa lưu chuyển, dù cho một kiếm kia có kinh người đến thế nào cũng không thể tiến tới, dù chỉ một bước.

Trên trán Hứa Phong đổ mồ hôi.

Cùng lúc đó, trận đồ có hoa văn chuyển biến, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên đó phát ra, đánh bay Hứa Phong ra xa mấy mét.

Hứa Phong ngã trên đất, thở dốc.

Mãi một lúc, hắn mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, quay về hướng căn phòng mà hành lễ.

"Tạ Quân sư huynh chỉ điểm, đã làm phiền rồi."

"Không có việc gì."

Nghe được thanh âm lạnh lùng ấy, Hứa Phong cung kính cúi đầu, quay người rời đi.

Ở trong phòng, Quân Dụ ngay cả dáng ngồi cũng chưa thay đổi.

Y lười biếng mà dựa vào giường, y vẫn còn chưa từ cảnh trong mơ mà tỉnh táo lại.

Đây là ngoại môn của Côn Cảnh Đạo Tông, là nơi thượng võ chi phong. Mà Quân Dụ ở nơi này cũng là nổi danh, thi thoảng lại có người đến khiêu chiến y, đếm cũng không xuể.

Chỉ là đến hiện tại, vẫn chưa có người nào phá giải được cấm chế của trận pháp mà y thiết lập ở cửa phòng.

Toàn bộ ngoại môn cũng đều chịu phục y, thậm chí còn lén lút đồn đại, trận pháp này sợ rằng ở ngoại môn ngoài Quân sư huynh cũng không ai có thể phá giải được.

Vừa rồi Quân Dụ có dùng linh thức quét qua Hứa Phong, y liền biết hắn không thể phá giải trận pháp này, cho nên căn bản không có phân tâm chú ý bên ngoài.

Quân Dụ là ai? Y thực tế là một thanh niên sống ở thế kỷ 21, bỗng nhiên xuyên qua từ mười bảy năm trước.

Lúc xuyên qua, y cũng chỉ mới có 17 tuổi, đang cực khổ ôn luyện chuẩn bị thi đại học. Kết quả một cái nhắm mắt, thi đại học không có, y từ một người lớn thành một hài tử vẫn còn đang trong bụng mẹ.

Lúc biến thành em bé, Quân Dụ có chút ngơ ngẩn, mãi mới tiếp thu được bản thân xuyên đến thế giới tu chân huyền huyễn. Lúc đột nhiên đến thế giới này, y có chút mờ mịt, đối với thế giới này hoàn toàn xa lạ, luôn không có cảm giác an toàn. Mãi cho đến lúc bắt đầu tu luyện, y mới tìm được mục tiêu nhân sinh, dần dần mới yên tâm lại.

Y cũng dần rõ ràng hơn về quy tắc của thế giới tôn trọng tu đạo này.

Chỉ có sức mạnh, mới có thể sống sót tốt ở cái thế giới cường giả vi tôn này được.

Quân Dụ có thể tự tin nói, trên đường tu đạo này, y chưa từng dựa vào bàn tay vàng hệ thống, hay lão gia gia trong không gian tùy thân nào cả. Tất cả thành tựu bây giờ đều là do y từng chút nghiên cứu ra. Đã nhiều năm như vậy, y luôn cần cù, khắc khổ, cộng thêm thiên phú của bản thân, mới đạt được trình độ như hiện tại.

7 tuổi luyện khí, 13 tuổi trúc cơ. Năm nay y 17 tuổi, đã là nửa bước Kim Đan.

Hiện giờ, nhắc đến đệ tử ngoại môn của Côn Cảnh Đạo Tông, có tam đại thiên tài được mọi người đều công nhận: Quân Dụ, Cố Thanh Thịnh, Lục Cần.