Editor: sukiee
Viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng tái nhợt trong không gian sâu kín lạnh lẽo, bốn phía bao quanh bởi vô tận băng giá.
Đây là một cung điện băng, nơi sương mù lạnh lẽo ngưng tụ thành sương, giương mắt lên nhìn là sự lạnh lẽo đến cả trong tâm.
Đại điện trống trải, cái gì cũng không có. Trừ bỏ thân ảnh đang quỳ ở trung tâm điện.
Đó là một thanh niên mang bạch y, mặc một bộ lưu vân tay áo rộng, mái tóc đen rũ xuống, che khuất đi đôi mắt.
Hai tay của y buông thõng, ở một tư thế rất không tự nhiên. Những sợi xích đen trói buộc tay chân y, làm cho y chỉ có thể bị nhốt lại trung tâm đại điện, không thể cử động.
Người này khẽ cử động, liền không thể không cúi đầu và thở hổn hển vì đau.
Màu đỏ sậm rỉ ra trên bộ bạch y, nơi cổ áo không được che đậy, có thể thấy là rậm rạp, đan xen những vết roi.
Đau quá, lạnh quá.
Y lao lực mà nhìn lướt qua những sợi xích đen, thầm nghĩ, đúng là coi trọng y, đây không phải đại danh đỉnh đỉnh Khốn Tiên Tác, tài nguyên cực kỳ hiếm có, từ trước đến nay chỉ dùng để phong ấn những đại ma đầu hủy thiên diệt địa sao. Không nghĩ đến Quân Dụ y lại cũng có được đãi ngộ này.
Quân Dụ cố gắng hết sức ngẩng đầu, hắn bị trói buộc không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đỉnh băng của đại điện.
Còn bao lâu mới có thể tỉnh khỏi giấc mộng này?
Đúng vậy, đây là một giấc mộng, một giấc mộng rất chân thực.
Quân Dụ biết đây là mộng, bởi vì đây không phải lần đầu y mơ về giấc mộng này.
Y khẽ thở dài.
Cái lạnh thấu xương, vết thương thấm máu, nhưng y chỉ có thể thừa nhận chịu đựng. Cái giấc mộng này cũng quá chân thật đi.
Khóa sắt trên cổ tay cộm đến phát đau, Quân Dụ cúi đầu, thở dốc.
Nhanh thôi, như thường lệ thì cũng nhanh thôi, y sẽ tỉnh mộng.
Ngay lúc y không thể chịu đựng được nữa, Quân Dụ tựa hồ nghe được tiếng bước chân, tiếng ngọc bội va chạm với quần áo.
Quân Dụ thấy một người đàn ông mặc hắc y, chân đạp đầy băng, đang đi về phía y.
Cảnh trong mơ có biến hóa?
Từ trước đến nay, khi vào giấc mộng này, luôn chỉ có một mình y quỳ gối trong đại điện lạnh băng, chưa từng có gặp qua người khác.
Quân Dụ hướng mặt nhìn người nọ, nhưng lại mơ hồ không rõ.
Rất quen thuộc... Là ai?
Quân Dụ cố gắng mở miệng, nhưng lại không nói lên lời dù chỉ một câu.
Hắc y nhân ấy dừng lại trước mặt y.
Người nọ nâng tay lên, vuốt ve mặt y.
Quân Dụ có chút mê mang, y cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn không rõ người trước mặt là ai.
Y chỉ có thể cảm nhận được ngón tay của người nọ rất lạnh, so với băng trong điện ngàn năm còn lạnh hơn.
Ngón tay của người nọ luồn vào trong cổ áo y, đột nhiên dùng sức, ấn mạnh vào những vết thương trên người y, làm cho máu lập tức nhuộm đỏ quần áo y.
"A" Quân Dụ không chịu được mà kêu lên một tiếng.
Y nghe được người nọ mở miệng, giọng nói tràn ngập sự điên cuồng và cố chấp:
"Đau không?"
"A Dụ, người bây giờ, vĩnh viễn thuộc về ta. Ngươi sẽ không bao giờ có thể phản bội ta."
"Hiện tại, ngươi ở tu chân giới giống chó nhà có tang, bị người mà ngươi phản bội che chở, có phải rất mỉa mai hay không?"
"Ngươi run cái gì, ngươi sợ hãi? A... Không muốn chịu khổ thì nói, cầu xin ta đi...."
Thanh âm dần dần mơ hồ, Quân Dụ biết đây là điềm báo y sắp tỉnh.
Liếc mắt nhìn lần cuối, Quân Dụ thấy được đôi mắt của người kia.
Đó là một đôi mắt đen, sâu thẳm như vực không đáy, sự điên cuồng, cố chấp ấy gần như nuốt chửng y.
Thực sự rất quen thuộc.... Là ai?
Cảnh trong mơ tan vỡ.
Quân Dụ mở to mắt, thở một hơi thật dài.
Trong mơ quá lạnh, cái lạnh lan tỏa thấm vào tận xương tủy, khiến máu đông lại, toàn thân lạnh cóng.
Quân Dụ miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ mây mù mờ ảo, ánh nắng trong trẻo.
Y vậy mà ngủ quên trong lúc đả tọa trên đường.
Từ lúc vào giấc mộng đến lúc thanh tỉnh cũng chỉ cùng lắm là thời gian một nén hương, nhưng ở trong mộng lại dường như trôi qua rất lâu.
Đôi mắt đen đó cứ quanh quẩn trong đầu y, Quân Dụ nhịn không được khẽ run run.
Ác ý sâu sắc như vậy, đôi mắt quen thuộc như vậy.