Chương 7-1: Không nơi đặt mắt

Vừa đến dưới lầu ký túc, Tùy Dực liền nhìn thấy mấy người đạo diễn.

Bọn họ đang đứng ở cửa phòng 408.

Đã rất muộn rồi, đèn đuốc của tòa ký túc tuy vẫn sáng nhưng lại an tĩnh hiếm thấy.

Khương Thừa Diệu lên trước, cậu đỗ xe đạp xong cũng theo đó nhảy lên cầu thang xoắn ốc.

Đạo diễn Chu Vi vừa nhìn thấy bọn họ liền mỉm cười.

"Hiện tại lượng người xem online đã trực tiếp đột phá 10 ngàn rồi!" Có nhân viên hưng phấn nói với bọn họ.

Khương Thừa Diệu hiển nhiên chưa từng quan tâm đến livestream, hỏi: "Sao đột nhiên lại nhiều người xem như vậy?"

Tùy Dực ở phía sau hắn nói: "Hình như là vì đã lên hotsearch."

Khương Thừa Diệu liền cười hỏi Chu Vi: "Chẳng phải nói không có tiền sao?"

Chu Vi cũng không giấu giếm: "Đây còn không phải lôi kéo đầu tư cho các cậu à, có hãng quảng cáo rất coi trọng các cậu. Hai người các cậu mau mau vào trong đi, một đám cư dân mạng đang đợi xem các cậu đó."

Tùy Dực và Khương Thừa Diệu bước vào phòng ký túc.

Cố Thanh Dương đang lau chùi cửa kính ban công hỏi: "Sao hai người các cậu về cùng nhau thế?"

"Quá giang xe." Khương Thừa Diệu vừa nói vừa xắn áo cầu thủ lên, muốn cởi xuống.

Tùy Dực vỗ bả vai hắn, Khương Thừa Diệu quay đầu lại, nghe thấy Tùy Dực nhẹ giọng nhắc nhở: "Có ống kính."

Khương Thừa Diệu kéo áo cầu thủ xuống, mở tủ quần áo lấy quần áo, lại đến ban công lấy vật dụng rửa mặt: "Các cậu đều tắm hết rồi hả?"

Cố Thanh Dương đáp: "Bọn tớ tắm cả rồi."

Khương Thừa Diệu nhìn Tùy Dực.

Tùy Dực nói: "Tớ vẫn chưa muốn tắm."

"10h phòng tắm sẽ đóng cửa." Cố Thanh Dương nhắc nhở.

Khương Thừa Diệu đã cầm theo đồ đạc của mình rời đi.

"Tớ nghe nói ký túc xá của Xuân Nguyên đều đã lắp đặt máy nước nóng rồi." Cố Thanh Dương nói, "Không biết trường chúng ta khi nào mới có thể sánh kịp."

"Cần tớ giúp không?" Tùy Dực hỏi.

Cố Thanh Dương cười: "Không cần, tớ làm sắp xong rồi."

Các cửa kính sáng bóng và sạch sẽ, đặc biệt là ban công, sạch sẽ chỉnh tề đến vô lý.

Trong phòng ký túc có một người yêu thích làm việc nhà như vậy, thật sự rất may mắn.

Trong nhà nếu như có một người đàn ông yêu thích làm việc nhà như thế, hẳn là càng thêm may mắn đúng không nào?

Nhìn hai vị gia khác của phòng ký túc bọn họ, một vị thì *mười ngón không dính nước xuân, cực kỳ được cưng chiều, còn một vị thì hung hăng hơn cả xã hội đen, đoán chừng có cầm chổi hay cây lau nhà thì cũng chỉ dùng để đánh nhau mà thôi.

(*) Chỉ những người có cuộc sống an nhàn, sung sướиɠ không phải làm việc nhà

Tùy Dực lại kỳ kèo trong phòng ký túc một hồi, lúc này mới xách đồ ra khỏi phòng.

Cậu cố ý lề mề gần 10 phút, vốn muốn tránh Khương Thừa Diệu, ai biết vừa xuống lầu, liền đυ.ng phải Lưu Tử Huy.

Cả người Lưu Tử Huy đều là mồ hôi, mặt mày đỏ bừng, nhanh chân đuổi theo cậu: "Bạn học Tùy, đi tắm hả, thật trùng hợp!"

Tùy Dực cười nói: "Đúng thế, trùng hợp ghê!"

"Anh Diệu đâu, cậu ấy không tắm hả?"

"Cậu ấy đã đến nhà tắm rồi." Tùy Dực đáp.

Lưu Tử Huy vừa nhìn liền biết ngay là loại hình thẳng nam trong văn học đam mỹ, trái lại không có gì đáng lo lắng.

Lúc này người của nhà tắm đã không còn nhiều nữa. Hai bọn họ đến nhà tắm, tắm ở hàng đầu tiên, hai người tắm rửa xong xuôi bước ra, cả quá trình đều không nhìn thấy Khương Thừa Diệu.

Hai bọn họ ra khỏi nhà tắm, liền nhìn thấy toàn bộ đèn của tòa ký túc đã tắt.

Cả sân trường đều tối hẳn xuống, chỉ chốc lát cửa sổ các phòng ký túc đều le lói lên chút ánh sáng nhạt nhòa.

"Cậu quen biết Mạnh Lượng hử?" Lưu Tử Huy nhiều chuyện.

"Không quen."

"Lúc cậu tới trường báo danh, chẳng phải ba cậu ta đưa cậu đến sao?"

"Ồ, chú Mạnh à......" Tùy Dực nhớ ra.

"Cậu có quan hệ gì với nhà bọn họ vậy? Sao chú ấy lại đưa cậu đến báo danh?" Lưu Tử Huy quay đầu nhìn cậu.

Tùy Dực đỡ mắt kính: "Người trong nhà tớ bảo tớ theo chú ấy đến."

Lưu Tử Huy giống như chứng thực suy đoán của bản thân, càng hưng phấn hơn: "Trong nhà cậu làm gì thế, ba cậu họ gì?"

"Mày đang tra hộ khẩu à?"

Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ trong bóng tối, Tùy Dực và Lưu Tử Huy quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Khương Thừa Diệu tay cầm điếu thuốc, đang đứng dưới gốc cây.

"Mẹ nó, dọa chết em rồi." Lưu Tử Huy nói, "Lão đại, sao anh đứng đây."

"Hút thuốc." Khương Thừa Diệu đáp.

Lưu Tử Huy ngay lập tức chạy qua: "Em cũng muốn một điếu."

Tùy Dực dừng lại, đứng dưới đèn đường nhìn bọn họ.

Đầu lọc màu đỏ tươi sáng rực trong ánh sáng lờ mờ. Lưu Tử Huy vừa hút vừa nói: "Lần này anh đã biết lên livestream có chỗ bất tiện rồi đúng không? Lần sau nếu muốn hút thuốc, cứ tới phòng ký túc của em, chỗ em thuốc nào cũng có."

"Tớ đi trước đây." Tùy Dực chào hỏi.

Khương Thừa Diệu dập thuốc, bước đến giữa đường.

Lưu Tử Huy rít mạnh hai hơi: "Đừng bỏ em một mình mà."

Khương Thừa Diệu cũng không quan tâm cậu ta, giẫm dép đi về phía tòa Tiểu Tô. Tùy Dực đi theo hắn, quay đầu nói với Lưu Tử Huy: "Tòa ký túc sắp đóng cửa rồi đó."

Lưu Tử Huy vội vã đuổi theo.

Trước mặt có gió thổi tới, Tùy Dực lại ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của lá húng quế. Khương Thừa Diệu đang đi trước cậu, vóc dáng cao gầy trắng nõn mang theo mùi hương ướŧ áŧ.

Dì quản lý ký túc đã chuẩn bị khóa cầu thang cầu thang xoắn ốc, liên tục có nam sinh gọi "chị" đau khổ chạy tới.

Một đóa hoa giỏi giáo tiếp như Lưu Tử Huy hiển nhiên cũng quen biết bọn họ: "Lại ngọt ngấy với bạn gái đến phút cuối cùng chứ gì."

"Cổ ôm không buông tay luôn, hết cách rồi." Nam sinh cười cười nhảy lên cầu thang, lại chào hỏi với Khương Thừa Diệu một câu: "Anh Diệu."

Khương Thừa Diệu "ừm" một tiếng, rất cao lãnh.

Mặt sông xa xa vọng tới tiếng còi của phà, vừa nặng nề vừa xa xăm. Tháng chín phương bắc vào ban đêm vậy mà lại mát mẻ như vậy.

Hai bọn họ về đến phòng ký túc, đèn lớn trong phòng ký túc đã tắt, bàn sách của Lăng Tuyết Trúc và Cố Thanh Dương đều đang sáng đèn.

Cố Thanh Dương đang giặt quần áo ở ban công, Lăng Tuyết Trúc thì đang đọc sách.

"Máy giặt hư rồi sao?" Khương Thừa Diệu hỏi.

"Không có, quần áo không nhiều nên tớ tiện tay giặt luôn." Tiếp đó Cố Thanh Dương nói với Tùy Dực, "Máy giặt này cậu cũng có thể dùng, là vật dùng chung, đừng giặt tất và qυầи ɭóŧ gì gì đó là được. Bình thường cũng chỉ có tớ dùng, quần áo của hai bọn họ đều giặt bên ngoài."

Tùy Dực đáp: "Tớ bình thường cũng tự mình giặt."

"Bây giờ còn ổn, trời trở lạnh thì không ổn đâu, bọn mình là hộ bên, ban công đến mùa đông gió rất lớn, đặc biệt lạnh."

Tùy Dực lấy quần áo cậu đã thay xuống ra, thấy Cố Thanh Dương đã giặt xong, liền cầm ra ban công giặt.

Mấy kiện quần áo nhỏ đều rất dễ giặt, cậu giặt xong kéo cửa ban công ra bước vào phòng, thì Lăng Tuyết Trúc đã lên giường rồi.

Cố Thanh Dường và Khương Thừa Diệu đang tán gẫu chuyện hotsearch, không hiểu ra sao lại tán đến chuyện tiền bạc rồi.

Bọn họ lên chương trình này, mỗi người đều kiếm được mấy vạn.

Tùy Dực vốn cho rằng bọn họ là hạng người không thiếu tiền, không ngờ tới lấy được khoản tiền này, bọn Cố Thanh Dương đều rất vui vẻ.

Đối với những cậu chưa từng đi làm qua mà nói, đây có thể là khoản tiền đầu tiên bọn họ kiếm được trong đời nhỉ.

"Ngày mai dậy sớm chút, hôm nay chúng ta đều dậy muộn, sáng nay hiệu trưởng đã tìm riêng tớ để nhắc nhở chuyện này đó, hy vọng mấy người chúng ta làm gương tốt." Cố Thanh Dương đứng dậy nói.