Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 6-2: Giả vờ làm người qua đường thôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuông tan học vang lên, ở phía sau bọn Khương Thừa Diệu chậm rì rì bước ra, trực tiếp rẽ về phía nhà ăn nhỏ.

Lưu Tử Huy quay đầu nhìn một cái, liền nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc bước ra khỏi lớp học.

Học sinh kết bè kết lũ tràn ra khỏi lớp học, hết thảy đều chạy như bay, chỉ có Lăng Tuyết Trúc là đi đứng chậm rãi khoan thai trong đám người.

Giống hệt một con cá muối lạc loài.

"Lăng Tuyết Trúc ngày ngày đều ăn cơm một mình, thật sự không cảm thấy cô quạnh sao?" Cậu ta hỏi.

Lăng Tuyết Trúc thích đi nhà ăn lớn.

Nhà ăn lớn chỗ ngồi nhiều, dù là giờ cao điểm cũng không hết chỗ.

Nếu là nhà ăn nhỏ, có thể phải ghép bàn với người khác.

Lúc y đến nhà ăn lớn, Tùy Dực và Cố Thanh Dương đang bưng mâm cơm tìm chỗ ngồi.

Tùy Dực vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc ngay.

Hết cách rồi, y quá gây chú ý.

Cậu ngay lập tức vẫy tay.

Lăng Tuyết Trúc cũng không phản ứng gì.

Lăng Tuyết Trúc đi đến hàng ngũ ít người, y vừa xếp hàng vào thì nữ sinh phía trước quay đầu lại nhìn thấy y, cả người đều trở nên bắt đầu khẩn trương.

Một đám nam chính hồng nhan họa thủy.

Sau khi Lăng Tuyết Trúc mua đồ ăn xong, trực tiếp bưng đến một góc phòng ăn.

Tùy Dực xa xa nhìn y, hỏi Cố Thanh Dương: "Cậu ấy luôn ăn cơm một mình sao?"

Cố Thanh Dương quay đầu nhìn một cái, sau đó quay đầu lại đáp: "Cậu ấy thích độc lai độc vãng, một mình ăn cơm lại càng tự tại."

Lăng Tuyết Trúc đúng là kiểu trai đẹp dễ dàng chọc người yêu thương nhất, vừa thanh lãnh vừa an tĩnh.

Cậu cũng muốn ăn cơm một mình.

Bởi vì dung mạo này của Cố Thanh Dương chính là một cái bóng đèn lớn.

Cậu vốn có thể lẻn vào đám đông mà không gây chú ý với bất kỳ ai. Thế nhưng ngồi cùng một chỗ với Cố Thanh Dương, người người đều biết cậu là học sinh chuyển trường.

Chỉ chốc lát mà xung quanh bàn họ đã ngồi không ít người.

Hình thành nên sự chênh lệch rõ ràng với Lăng Tuyết Trúc đang ăn cơm một mình trong góc.

Cố Thanh Dương càng nhìn càng thấy bạn cùng phòng mới thú vị.

Muốn nói cậu là cậu ấm con nhà giàu, thế nhưng trên người cậu lại không có lấy một thứ đồ đáng giá, cách ăn mặc cũng không giống đứa trẻ nhà có tiền. Nhưng muốn nói cậu đặc biệt bình thường, cũng không phải, cậu có một loại bình tĩnh vượt xa người bình thường.

Nhiều người vây xem như vậy thế nhưng cậu vẫn thờ ơ không chút căng thẳng.

Nhìn kỹ thì cậu lớn lên thực ra rất đẹp, nếu đổi kiểu tóc hoặc mắt kính, khẳng định cũng là một cậu bé đẹp trai.

Tùy Dực bị Cố Thanh Dương nhìn đến hồi chuông cảnh báo trong lòng rung lên mãnh liệt, bèn cấp tốc ăn cơm. Cậu hơi khom người, tỏ vẻ vừa suy nhược vừa hiền như cục bột.

Có vết xe đổ trước đó, buổi chiều khi vừa tan học Tùy Dực đã xách mông chạy mất dạng.

Đặc biệt chọn một góc không người ăn tối.

Lăng Tuyết Trúc bưng mâm cơm, vẫn như cũ đi về một góc.

Lăng Tuyết Trúc ăn cơm rất yên tĩnh, lúc y ăn cơm không xem điện thoại, cũng không nói chuyện, đối diện bàn ăn của y là bốn nữ sinh vừa ăn vừa lén lút thảo luận về y, y dứt khoát đeo tai nghe lên.

Lại qua vài phút, mấy nữ sinh kia đã ăn xong, bưng mâm cơm đứng dậy rời đi.

Bọn cô vừa đi, y liền nhìn thấy Tùy Dực đang ngồi bên cạnh cửa sổ thủy tinh cách hai cái bàn.

Giống với y, một mình ngồi một bàn. Cậu cúi đầu, vừa ăn vừa xem điện thoại. Xung quanh có bạn học đang đánh giá cậu, lén lút nghị luận, cậu cũng nhắm mắt làm ngơ.

Lăng Tuyết Trúc nhìn nhìn xung quanh, không thấy bọn Cố Thanh Dương.

Y có hơi bất ngờ.

Phòng ăn náo nhiệt, đoàn người rộn rã, khoảnh khắc đó dường như Tùy Dực đã trở thành đồng loại của y.

Những lời trào phúng của bạn học trong trường và dân mạng về Tùy Dực y cũng từng xem qua.

Nhưng dường như Tùy Dực không vì thế mà tự ti.

Y không biết bạn cùng phòng mới này tham gia chương trình vì mục đích gì, nhưng y biết, bạn cùng phòng mới mạnh mẽ hơn y nhiều.

Dáng dấp bình thường đến độ không thể bình thường hơn, ánh mắt Lăng Tuyết Trúc như ống kính tự động điều chỉnh tiêu điểm, đám người lui tới xung quanh đều hư ảo biến thành bọt nước.

Ăn xong Tùy Dực liền về phòng học, bắt đầu tiết tự học buổi tối.

Mãi đến tận 9h, lớp học tắt đèn, cậu mới ra khỏi tòa dạy học.

Móc điện thoại trong túi ra nhìn phòng live một cái, vừa nhìn liền kinh hãi không thôi.

Số lượng người xem live theo thời gian thực chẳng những không hạ mà còn trực tiếp tăng gấp đôi.

Hơn 10 ngàn người đang xem trực tuyến.

Trong đây không chỉ có học sinh của Thanh Lễ.

"Thật sự có cả livestream ký túc xá á? Trời mẹ, lần đầu thấy luôn."

"Đây là ký túc xá nam sinh cấp ba hay ký túc xá show tuyển chọn nhóm nhạc nam vậy? Người mới trong giới giải trí bây giờ lắm trò vậy sao?"

"Từ hotsearch lăn tới đây ngắm nhan sắc của mấy em giai cấp ba :33"

Tùy Dực vội vã lên hotsearch nhìn một cái.

Vừa nhìn liền bị dọa cho nhảy dựng, vậy mà lại lên cả hotsearch luôn nè.

Hotsearch rất đơn giản thô bạo, chỉ có mấy chữ "Ký túc xá nam sinh cấp ba".

Chưa kể, chỉ là một cái hotsearch đơn giản thô bạo như vậy ngược lại rất thu hút người khác click vào xem.

Không biết còn tưởng rằng đã xảy ra vụ án gì đó không á.

Cậu click vào xem, liền thấy liên tục mấy bức ảnh động.

Bức đầu tiên chính là hình ảnh bọn họ trước khi vào ký túc xá.

Trong một bức ảnh động đồng thời xuất hiện gương mặt với nhan sắc thần tiên của ba nam sinh cấp ba, lại còn thêm hiệu ứng chói lóa bling bling các kiểu khiến ngũ quan bọn họ càng thêm sáng sủa, không khỏi làm người khác kinh diễm.

Cậu nhớ lúc đó cậu cũng đứng bên cạnh mà ta.

Đây là cắt cậu ra rồi sao?

Cậu lại ấn xem vài bức ảnh phía sau, đều là ảnh động, gộp chúng thành một đoạn video ngắn là có thể hấp dẫn một đám fan nhan sắc.

Trong đó cũng có hai bức dính đến cậu, một bức chỉ dính được sườn mặt, bức còn lại là bóng lưng không quá rõ ràng.

Nói thật thì chỉ riêng nhan sắc của ba người bạn cùng phòng của cậu thôi cũng đủ để lên bài marketing "hotboy trường học quốc dân" rồi.

Đúng như dự đoán, comment bên dưới sôi động hơn hẳn diễn đàn trường.

"Đù móa, nam sinh cấp ba thần tiên gì vậy!"

"Đây là ai mà trông quen thế kia? Hóa ra là chồng tương lai của iem!"

"Cái đệt phiền chết đi được, lướt Weibo có tí mà trực tiếp vào phòng đẻ luôn rồi!"

"Mẹ chị hỏi vì sao chị liếʍ màn hình điện thoại."

"Mấy đứa biết vì sao mấy đứa vẫn an toàn không, là bởi vì mấy đứa vẫn chưa 18 đấy!"

"Show tạp kỹ bây giờ sao lại lắm trò như thế, vậy mà lại làm cả livestream ký túc xá cho tui coi!"

"Làm livestream thì làm livestream đi, lại còn cho tui mấy anh trai nhỏ đẹp mắt như vậy!"

"PR hả, ba nam sinh cấp ba này sắp ra mắt đúng không?"

"Vừa nhìn liền biết PR ngay, bây giờ muốn nổi tiếng quá khó khăn, không thể không nói chương trình này rất mới lạ, ai mà không có hứng thú với ký túc xá của nam sinh cấp ba."

"Nhìn ba người họ quả thật rất giống thực tập sinh giả làm học sinh cấp ba, thế nhưng nhìn thấy người thứ tư, tui lại không chắc lắm."

"Còn có người thứ tư á, ở đâu zậy? Sẽ không phải nhóc bốn mắt đeo kính đen kia đó chứ?"

"Chính là cậu ta, được viết ở phần giới thiệu bên cạnh này, người số bốn, lớp 12/1 Thanh Lễ, Tùy Dực."

"Đựu, tui còn tưởng rằng cậu ta là bạn cùng lớp ghé chơi."

"Cậu ta chính là người thứ tư đấy, hơn nữa nghe nói cậu ta nổi tiếng ở trường vì quá tầm thường."

"Vì quá tầm thường nên nổi tiếng á? Lời này thật cmn make color, vậy những người khác có bao nhiêu ưu tú chứ?! Cái hotsearch này có thể chỉnh lại một chút, nên PR ngược đi!"

Cái đệt, đây là đề nghị ekip chương trình giẫm lên cậu để bò lên đúng không.

Thật tàn ác.

Có điều......

Cậu không ngại làm đá kê chân nha.

Nhưng chương trình bỗng nhiên bắt đầu nổi tiếng, trong lòng cậu có hơi bất an.

Nếu nổi đến mức các bạn học cũ ở trường cấp ba trong huyện đều biết, thì sự việc có hơi khó giải quyết.

Sau khi tòa dạy học tắt đèn, cả trường ảm đạm đi không ít, lúc học sinh cấp ba tinh thần và thể lực tràn trề nhất, có rất nhiều người sau khi tan tiết tự học buổi tối đều đến thao trường chạy bộ. Thao trường phía trước tòa dạy học bỏ hoang đã lâu, nơi không trát vôi toàn bộ đều là cỏ dại, đèn đường ảm đạm, cỏ dại và bụi cây đong đưa theo gió, thay vào đó lại thành thiên đường của các đôi yêu nhau.

Cậu phát hiện ra nhiều người chạy bộ đều có đôi có cặp.

Thời gian học quá lâu, cậu có hơi khát, còn có chút đói.

Cơ thể 17 tuổi vẫn đang phát triển.

Cậu tìm thấy xe đạp của mình, đạp xe đến tiệm trà sữa của trường mua một cốc trà sữa.

Băng qua thao trường, cậu liền đến khu ký túc xá.

Phía trước tòa ký túc cũng có một thao trường, người trên thao trường này rất nhiều, gần như mỗi một sân bóng rổ đều có người.

Trên sân bóng rổ trước tòa ký túc có một đám con trai đang chơi bóng rổ.

"Anh Diệu anh Diệu, truyền cho em!"

Cậu nghe thấy tiếng của Mập Mạp.

Nam chính đang chơi bóng rổ sao?

Vậy rất đáng xem nha.

Tùy Dực lái xe đạp đến sân bóng rổ, hai chân vừa chạm đất liền thấy bảy tám nam sinh đang chơi bóng.

Cậu vừa liếc mắt liền nhìn thấy Khương Thừa Diệu.

Hắn đã thay một thân quần áo chơi bóng rổ rộng rãi thoải mái, lộ ra cẳng tay và bắp chân trắng nõn gầy gò, trong bảy tám người đang chơi bóng vừa nhìn liền có thể nhìn ra hắn mới là trung tâm trong đó.

Bên cạnh còn có một đám nam sinh nữ sinh vỗ tay reo hò vì hắn.

Tùy Dực ngậm ống hút xem một hồi, cậu phát hiện Khương Thừa Diệu chơi bóng không tồi.

Không riêng gì kỹ thuật không tồi mà còn có đầu óc, chính là kiểu đồng bọn chơi bóng rổ cậu thích nhất, phong cách chơi rất có tính tiến công, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì.

Cả trận đấu đều do hắn kiểm soát, mấy người khác chỉ làm nền.

Một cú ném ba điểm đẹp mắt làm dấy lên một trận tiếng hò hét, hắn lại không có phản ứng gì, cúi người nhặt bóng rổ lên.

Bàn tay được diễn đàn trường thổi phồng đến lật trời kia quả nhiên rất lớn, một tay thôi đã có thể bắt trọn cả quả bóng vào trong, hờ hững vỗ vỗ hai cái, vạt áo trước và sau đều dán sát vào thân thể, lộ ra đường nét vừa ngây ngô vừa mạnh mẽ.

Chẳng trách không chỉ được con gái yêu thích, mà ngay cả con trai cũng thích.

Cậu nguyện gọi đó là khí chất của một tên chó đẹp trai.

Có thể là chó sữa, chó săn hoặc chó gầy.

Trà sữa trong cốc đã thấy đáy, chỉ còn sót lại vài viên trân châu, Tùy Dực xoay ống hút, đột nhiên nghe thấy có người gọi: "Tùy Dực!"

Tùy Dực ngẩng đầu lên nhìn, là Lưu Tử Huy.

Tùy Dực vẫy vẫy tay.

"Biết chơi bóng rổ không? Tới chơi một trận chứ?"

Bên cạnh có nam sinh gầy như cây sào nói: "Chúng ta đang chơi mà, mày gọi nó làm gì?"

Lưu Tử Huy đương nhiên không thật lòng mời.

Cậu ta chỉ muốn xem xem học sinh chuyển trường đột nhiên rơi xuống này rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Sẽ không thật sự là tên kém cỏi được đặc biệt mời tới trong lời đồn chứ? Dù sao cũng phải có sở trường gì đó mới thu hút được ekip chương trình mà nhỉ?

Đầu óc không tệ hay là chơi thể thao giỏi?

Tùy Dực nhìn mấy anh đẹp trai trên sân bóng, lắc đầu nói: "Tớ không biết chơi lắm."

Cậu nâng trà sữa, vô cùng ngượng ngùng khiêm tốn nói: "Các cậu chơi đi, tớ ở bên cạnh xem thôi."

"Thật sự không biết?"

Tùy Dực chân thành nói: "Rất ít chơi."

Cậu nói thật.

Cậu thật sự rất ít chơi.

Bởi vì không thích đυ.ng chạm thân thể với người khác. Cũng bởi vì không tìm được đối thủ xứng tầm.

Hầy.

Cây sào thúc giục: "Mau lên, mau đánh cho xong trận này đi, tao còn phải về call video với bạn gái nữa."

"Mẹ, vậy mày cút ngay đi, một ngày nói tám trăm lần, sao mày không treo cổ trên lưng quần luôn ấy!"

Mấy người bọn họ tiếp tục chơi bóng, lúc này đoán chừng đều đã ăn cơm xong, người tản bộ quanh thao trường càng lúc càng nhiều, người trên sân bóng rổ cũng càng lúc càng nhiều.

Tùy Dực xem như đã triệt để cảm nhận được đội nổi tiếng của trai đẹp Khương Thừa Diệu.

Fan nam của hắn thật sự nhiều hơn cả fan nữ.

Ở cấp ba, nam sinh biết chơi bóng rổ rất dễ được đồng giới sùng bái.

Tùy Dực chợt nhớ tới sức treo người trên không mà diễn đàn nói, cậu nghiêm túc nhìn một hồi, thời gian treo người trên không của Khương Thừa Diệu quả thực dài hơn người bình thường, bật nhảy cũng cao hơn người bình thường.

Lực treo trên không mạnh chứng tỏ lực eo rất kinh người.

Cậu đang nghĩ như vậy thì đột nhiên đối diện với ánh mắt của Khương Thừa Diệu.

Hắn vừa ném vào một quả ba điểm, chung quanh có hai nam sinh mặc quần đùi đang điên cuồng giậm chân: "Thiệt cmn đẹp traiiiii a a a a a a a!"

Bản thân lúc này hẳn cũng nên thổi rắm vồng theo đông đảo người qua đường nhỉ?

Như một người qua đường mê giai.

"Oaa, anh Diệu đẹp trai nhức nách."

Tùy Dực cắn ống hút ngồi trên xe đạp.

Cậu vừa dứt lời, một quả bóng rổ liền bay thẳng về phía cậu.

Trong đám đông truyền đến một trận kinh hô, mắt thấy sắp đυ.ng vào nữ sinh bên cạnh, Tùy Dực theo bản năng vươn tay ra chụp, quả bóng bay tới liền "bộp" một tiếng trực tiếp bị tay cậu ngăn lại.

Ngón tay trắng nõn, móng tay lộ ra chút hồng phấn, rất sạch sẽ.

Ngay lập tức ý thức được gì đó, cậu cuộn tròn ngón tay lại, quả bóng liền rơi xuống đất.

Cậu giả vờ bị bóng đập trúng khiến cả người và xe đều ngã lui về phía sau.

"Ui da."

Khương Thừa Diệu: "......"

Bên cạnh ngay lập tức có quần chúng vây xem nhặt bóng lên, thẹn thùng khϊếp sợ đưa cho Khương Thừa Diệu.

Khương Thừa Diệu lại ném bóng vào trong tay Lưu Tử Huy: "Không chơi nữa."

Vươn tay lấy áo khoác trên giá bóng rổ, hắn đi về phía cậu.

Gương mặt hắn dần dần rõ ràng: "Đi nhờ xe được không?"

Tùy Dực một ngụm uống xong trà sữa trong cốc: "Tớ không biết chở người khác lắm."

"Không sao, chân tôi dài." Khương Thừa Diệu nói xong liền sải một bước ngồi lên ghế sau xe cậu, hai chân chống đất.

Hắn bá đạo quen rồi.

Bọn Lưu Tử Huy sững sờ nhìn hai người bọn họ.

Bao gồm cả đám đông xem bóng rổ.

Đáng ghét. Hào quang ông lớn lại chiếu đến người cậu rồi.

Từ chối là điều chỉ nhân vật chính mới làm, chống đối lại nhân vật chính, lại càng thêm thu hút sự chú ý của đối phương.

"Vậy cậu ngồi chắc vào." Tùy Dực liền ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước, giống hệt một con mọt sách hiền lành nhút nhát.

Khương Thừa Diệu duỗi tay lấy cốc trà sữa trong tay cậu qua.

"Anh Diệu, thật sự không chơi nữa hả?!" Lưu Tử Huy hét.

Khương Thừa Diệu ngồi ở ghế sau, xua tay.

Mọi người ngơ ngác nhìn hai người họ đạp xe rời đi.

Tuy là cùng phòng ký túc nhưng mới quen biết có vài hôm, sao lại đạp xe cùng nhau rồi!

Tùy Dực đạp xe đến tòa Tiểu Tô, Khương Thừa Diệu vân vê cốc trà sữa trong tay, hỏi: "Đã uống hết rồi, còn cần không?"

"Không cần nữa, đợi lát nữa ném thùng rác."

Khương Thừa Diệu nhẹ nhàng ném đi, cốc trà sữa trong tay liền vẽ ra một độ cong xinh đẹp trong không trung, chuẩn xác rơi vào cái thùng rác dưới đèn đường.

"Cạch" một tiếng khiến Tùy Dực cúi đầu nhìn một cái. Bánh xe lăn qua gờ giảm tốc làm người và xe cùng lắc lư, hai tay Khương Thừa Diệu trực tiếp nắm chặt eo cậu.

Tay hắn to, chỉ hai tay gần như đã nắm hết toàn bộ eo cậu rồi: "Giữ vững một chút."

Tùy Dực rùng mình một cái, xương bả vai đều nhô lên cả, giống hệt một chú mèo con đang hoảng sợ. Xe lắc lư càng lợi hại hơn, Khương Thừa Diệu ngay lập tức buông lỏng cậu, hai chân chạm đất, chống lại.

"Đừng chạm vào eo tớ." Tùy Dực vội nói.

Cậu chỉ cảm thấy da gà sau lưng đều sắp nổi hết lên, xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Eo cậu mẫn, cảm.

Có điều cậu muốn che giấu chuyện này nên nói: "Tớ sợ nhột."

Đèn đường trong khuôn viên trường bỗng nhiên sáng lên, khoảnh khắc đó giống như cả ngân hà chuyển động, chiếu sáng cả thế giới, khiến lòng người cũng theo đó mà bừng sáng.

Khương Thừa Diệu thu hai tay về, hai chân dài bệ vệ chống đỡ, quần bóng rổ rộng rãi mềm mại, lộ ra cặp chân trôi chảy tráng kiện: "Nhìn ra rồi."

Hơi nóng trên người hắn lăn lộn cùng hormone của nam sinh cấp ba khiến Tùy Dực khẽ cong eo, kiềm nén sóng triều trong thân thể.
« Chương TrướcChương Tiếp »