Chương 5: Gặm cp thôi

Sáng sớm hôm sau, Tùy Dực bị tiếng chuông đánh thức.

Cậu ôm chăn ngồi dậy, Cố Thanh Dương đang đánh răng ở ban công, cười nói: "Tóc cậu rối tung hết lên rồi kìa."

Tùy Dực vuốt loạn mái tóc ngổn ngang gần như che hết toàn bộ gương mặt, duỗi tay lấy mắt kính đeo lên, chuông báo thức vẫn đang vang ầm ĩ, cậu đang định ngó xem tiếng chuông phát ra ở đâu, liền nghe "bộp" một tiếng.

Đồng hồ báo thức đã bị người ta chụp lên.

Không nhìn người cũng có thể cảm nhận được chứng gắt ngủ của đối phương.

Cậu quay đầu lại nhìn, thấy Khương Thừa Diệu đang đầu đối đầu ngủ với mình, lông mày nhíu chặt.

Hắn vậy mà lại đổi đầu sang đây à.

Tùy Dực vô cùng bất ngờ.

Khương Thừa Diệu chả buồn đắp chăn, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun màu đen cùng với quần đùi màu đen thoải mái rộng rãi, mà quần đùi cũng xắn đến tận gốc đùi (háng) luôn rồi!

Tùy Dực vội quay đầu mình về.

Con trai ở độ tuổi này, quả thật không thể tùy tiện liếc nhìn vào sáng sớm.

Show cảnh xuân đều dữ dội dị sao?

Uầy.

"Nhanh lên kẻo trễ đấy." Cố Thanh Dương nhắc nhở.

Tùy Dực nhanh chóng xuống giường, đến ban công rửa mặt, lại phát hiện ghế dựa của phòng ký túc bọn họ đều đã được xếp gọn ngay ngắn chỉnh tề, bồn rửa mặt hiển nhiên cũng đã có người thu dọn lau chùi qua.

"Cậu dọn sao?" Cậu hỏi Cố Thanh Dương.

Cố Thanh Dương nở nụ cười, vừa súc miệng vừa nói: "Cậu vẫn chưa đến lớp của chúng ta đúng không?"

Tùy Dực lắc đầu.

"Đợi một lát tớ đưa cậu đi." Cố Thanh Dương nói.

Tùy Dực phát hiện Cố Thanh Dương hình như có chút ám ảnh cưỡng chế, hoặc nói là chứng bệnh sạch sẽ. Sau khi anh rửa mặt xong, bàn chải đánh răng và khăn lông đều được đặt về chỗ cũ một cách ngay ngắn, anh còn dùng khăn giấy nghiêm túc lau chùi bọt nước còn đọng lại trên bồn rửa mặt.

"Tớ sẽ dọn sau." Tùy Dực nói.

Ngón tay trắng nõn của Cố Thanh Dương tựa như mang theo mùi thơm: "Có lẽ cậu không biết, tớ là người phụ trách dọn dẹp vệ sinh cho phòng ký túc của chúng ta, tớ thích làm những việc này, cậu đừng tranh với tớ."

Anh vừa nói vừa sắp xếp móc phơi quần áo lại cho ngay ngắn.

Tùy Dực: .......lẽ nào đây là......cuồng làm việc nhà công trong văn học đam mỹ!

Kiểu đàn ông này nên được bảo tồn nhân giống nha!

Trong quá trình Cố Thanh Dương đợi cậu, anh lại gấp chăn thành miếng đậu phụ, giường của anh vô cùng sạch sẽ ngăn nắp cũng giống con người anh vậy.

Lúc hai người bọn họ định rời đi, Khương Thừa Diệu vẫn đang nằm dài trên giường.

Thế nhưng điều khiến cậu bất ngờ nhất là cậu nhìn thấy tấm rèm của Lăng Tuyết Trúc khẽ động một chút, mới phát hiện Lăng Tuyết Trúc vậy mà cũng chưa dậy.

Tùy Dực nhỏ giọng hỏi: "Có cần gọi bọn họ một tiếng không?"

"Hai bọn họ đều có giờ giấc riêng của mình, không cần quan tâm." Cố Thanh Dương đáp.

Nam chính trong văn vườn trường đều kiêu vậy sao.

Bọn họ đều không cần lên lớp, giáo viên chủ nhiệm cũng không dám hỏi.

Hai người đến canteen dưới lầu ký túc mua bánh mì và sữa bò, vừa ăn vừa băng ngang qua thao trường, "Cậu gặp chủ nhiệm lớp của chúng ta chưa?"

"Gặp rồi," Tùy Dực nói, "Rất ôn hòa."

Cố Thanh Dương mỉm cười: "Tin tớ đi, trong từ điển của chủ nhiệm lớp chúng ta không có hai từ "ôn hòa" này đâu."

Cố Thanh Dương vừa dứt lời, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp cầm sách trong tay đứng ở cửa lớp Một gào thét: "Lưu Tử Huy!"

Giọng nói hùng hậu "đánh bay" cả đàn chim đang kiếm ăn trong bồn hoa.

Chính là giáo viên chủ nhiệm mới của cậu, Tiêu Vạn Tử.

Tiếp đó cậu liền nhìn thấy một cậu béo thở hồng hộc từ phía toilet chạy tới.

"Em đi toilet thưa thầy!" Lão Tiêu chặn cậu ta lại, trực tiếp mò mẫm trong túi cậu ta, Lưu Mập Mạp vặn vẹo người muốn né tránh, chủ nhiệm lớp nhàn nhạt cười một cái: "Né tiếp tôi xem."

Lưu Tử Huy đành phải đứng thẳng lại.

Lão Tiêu mắng: "Toilet hôi như vậy cũng không thể át nổi mùi thuốc lá của anh!"

Vừa nói vừa moi nửa gói thuốc lá đã bẹp dí trong túi của cậu ta ra.

"Được lắm, Cảnh Thái Lam đồ hen, còn tốt hơn loại tôi hút nữa."

"Cái này là em đặc biệt mang từ nhà tới biếu thầy đấy ạ."

Lão Tiêu nhét thuốc vào trong túi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Thanh Dương và Tùy Dực: "Em tới đúng lúc lắm, ghi tên thằng nhóc này vào cho tôi, tội hút thuốc."

Cố Thanh Dương mỉm cười đáp một tiếng.

Lưu Tử Huy lầu bầu: "Em mang đến biếu thầy thiệt mà, *Đậu Tử Huy em oan uổng!"

(*) Đậu trong - vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng, sau này thường dùng để chỉ những việc bị đổ oan

Cố Thanh Dương vỗ vỗ bả vai cậu ta, ôm vai cậu ta kéo người đi về phía cửa sau: "Bớt lầu bầu đi."

Lão Tiêu nói với Tùy Dực: "Theo thầy."

Tùy Dực chỉnh lý lại cặp sách một chút, theo ông vào cửa trước.

"Tới hơi muộn nha, đã 6h50 rồi."

Tùy Dực nghĩ, trên sổ tay nhập học không phải viết bảy giờ mới bắt đầu vào học sao?"

Nhưng miệng vẫn thành thật đáp: "Nhớ kĩ rồi ạ."

"Học sinh của lớp Tinh quang chúng ta nên tích cực hơn các lớp khác, 6h30 phải có mặt tại lớp."

Nhìn ra được.

Lớp Một quả thật tích cực hết phần thiên hạ.

Tiếng đồng thanh học bài của cả tòa nhà cũng không to bằng lớp Một đâu. Cách một tấm cửa sổ, Tùy Dực nhìn thấy có vài học sinh ngồi dựa vào cửa sổ, còn có vài học sinh cầm sách đứng đó dõng dạc đọc thuộc lòng các từ vựng Tiếng anh.

"Energetic, energetic!"

"Em hãy nhìn tinh thần hiếu học của lớp chúng ta đi!" Lão Tiêu hài lòng nói.

Đám người vô cùng "energetic" dần dần yên tĩnh lại lúc bọn họ bước lên bục giảng.

Phòng học lớp 12 bao giờ cũng đông đúc, trên bàn học của mỗi một người đều đặt một chồng sách rất dày, nơi nơi đều hết sức chật chội ngột ngạt. Nhưng phòng học trước mắt lại rộng rãi lạ thường, sĩ số học sinh cũng không nhiều như trường cấp ba ở huyện lúc đầu của cậu, hai bên có hai cửa sổ rất lớn, cả căn phòng cực kỳ sáng sủa. Trên góc phải của bảng đen có viết thời gian đếm ngược ngày thi tuyển sinh đại học, còn góc bên trái thì treo một chiếc đồng hồ với chiếc kim giây rất to, đang vang tích tắc.

Sau phòng học là một hàng tủ gỗ, trên dưới phân thành 3 tầng, trên tường cũng có treo một chiếc đồng hồ. Trên tủ đặt một đống tạp chí, vài quả bóng rổ bóng đá và bóng chuyền, ở góc trong cùng là những đồ vật linh tinh như chổi, cây lau nhà.

Thanh Lễ từ lớp 10 đến lớp 12 đều không tách lớp, chủ nhiệm lớp cũng theo học sinh, bởi vậy nên các bạn cùng lớp, giáo viên và học sinh trong lớp đều vô cùng thân thiết với nhau.

Học sinh chuyển trường từ nơi khác đến như cậu là cực kỳ hiếm thấy.

Tùy Dực thấy Cố Thanh Dương ngồi xuống vị trí sát cửa sổ ở giữa.

Mọi người nhất loạt nhìn Tùy Dực.

Cậu học sinh chuyển trường này nổi tiếng chỉ sau một đêm chỉ vì quá mức bình thường.

"Không cần thầy giới thiệu nữa đâu nhỉ, thầy thấy hôm qua mấy đứa tụm năm tụm ba bàn tán rất sôi nổi rồi. Tùy Dực, kể từ hôm nay em chính là một phần của lớp 12/1 của chúng ta. Vỗ tay."

Dứt khoát gọn gàng.

Mọi người cực kỳ phối hợp mà vỗ tay bôm bốp.

Tiếp theo chính là tình tiết học sinh chuyển trường lựa chọn chỗ ngồi thường thấy trong văn học đam mỹ.

Theo tình huống thông thường thì các vai chính đều sẽ ngồi cùng nhau.

Ánh mắt Tùy Dực đảo qua đảo lại, hàng thứ ba sát cửa sổ có chỗ trống.

Theo như suy đoán của cậu thì đây có lẽ là chỗ của Lăng Tuyết Trúc.

Kết quả học tập tốt, chắc chắn là ngồi hàng trước, thế nhưng vì dáng người cao, ngồi chính giữa rất dễ che mất tầm nhìn của các bạn khác nên hẳn là sẽ ngồi ở hai bên, vị trí sát cửa sổ đầu tiên của lớp học có tầm nhìn tốt, tính ra là một trong những vị trí vàng trong lớp.

Cố Thanh Dương ngồi ở vị trí hàng thứ sáu sát cửa sổ bên cánh phải.

Bên cạnh không có chỗ trống.

Hết rồi.

Cậu nhìn đến hai ghế trống ở hàng cuối cùng.

Nếu không có gì bất ngờ......

"Em cứ ngồi tạm ở hàng cuối trước đi, sang tuần tới sau khi bài kiểm tra khảo sát chất lượng đầu năm kết thúc, chúng ta sẽ tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi dựa theo thành tích. Vừa hay chỗ bên cạnh là của Khương Thừa Diệu bạn cùng phòng em đấy."

Biết ngay mà!

Tiếp đó lão Tiêu nhìn Cố Thanh Dương: "Khương Thừa Diệu và Lăng Tuyết Trúc sao lại tới trễ?"

Cố Thanh Dương đáp: "Bọn họ sẽ tới ngay ạ."

"Ghi vào luôn cho tôi, tới trễ."

Tùy Dực đeo cặp sách đi đến hàng cuối cùng, Cố Thanh Dương lại đột ngột đứng lên: "Cậu ngồi chỗ tớ đi, tớ cao để tớ ngồi phía sau cho."

Tùy Dực ngẩn ra một lúc lại nghe lão Tiêu nói: "Vậy em đổi với em ấy một chút đi."

Văn phòng bọn họ mấy ngày nay đều thảo luận về cậu học sinh chuyển trường mới này có bao nhiêu đáng thương. Nếu còn để cậu ngồi cùng tên nhóc lưu manh Khương Thừa Diệu nữa thì cũng quá tàn nhẫn với cậu rồi!

Cố Thanh Dương thu dọn sách vở của anh một chút, đến chỗ trống ở hàng cuối ngồi xuống.

Tùy Dực liền ngồi vào chỗ của anh.

Bạn cùng bàn mới của cậu trông có vẻ là một nam sinh hiền lành nhưng lại đặc biệt nói nhiều, tên là Du Khoái.

Du Khoái đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, hưng phấn đến mặt mày đỏ bừng cả lên.

Vị trí này của Cố Thanh Dương rất tốt, gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài là một thao trường khác của Thanh Lễ. Thao trường này gần như đã bỏ hoang, ngoại trừ sân bóng rổ và đường chạy là sàn xi măng thì những nơi khác đều mọc đầy cỏ dại. Một bên khác của thao trường là đồi dốc cao cao, thềm đá gồ ghề khúc khuỷu hợp thành khán đài, bên trên mọc đầy cây phong, mùa này lá phong đã bắt đầu đổi màu, vây quanh tháp chuông đồng hồ cao ngất.

Tùy Dực không quen lắm với hoàn cảnh sôi nổi của lớp Một, nhoi đến mức khiến cậu có chút gật gà gật gù, tranh thủ lúc chủ nhiệm lớp kết thúc tiết sinh hoạt ra khỏi lớp, cậu liền nằm bò lên bàn.

Kết quả vừa nằm được một lúc, cậu liền nghe thấy tiếng gào thét của lão Tiêu: "Khương Thừa Diệu, anh còn biết đến!"

Tùy Dực ngay lập tức ngồi thẳng dậy liền nhìn thấy Khương Thừa Diệu đang chậm rì rì đi tới.

"Thành thật đứng học cho tôi." Lão Tiêu nói.

"Đến muộn sẽ bị phạt đứng sao?" Tùy Dực hỏi Du Khoái.

"Cậu quen là được rồi." Du Khoái nói, "Phạt đứng đối với anh Diệu mà nói là chuyện thường như cơm bữa ấy."

Khương Thừa Diệu đứng dựa vào tường ngoài cửa, ánh nắng buổi sáng chiếu lên người hắn như phủ thêm một lớp kim quang cho hắn, có lẽ hắn không thích ánh sáng mạnh lắm, khẽ nheo mắt lại. Tùy Dực phát hiện một nam sinh tóc xoăn phía trước cậu đang lén lút nhìn ra ngoài cửa, Khương Thừa Diệu cũng cảm giác được nên quay đầu lại nhìn, nam sinh kia ngay lập tức đỏ bừng mặt, dùng sách che mặt mình lại.

Ái chà chà, cuối cùng cũng có chút mùi của đam mỹ rồi này.

Nhưng Khương Thừa Diệu lại mặt không cảm xúc dời tầm mắt.

Tóc hắn có hơi loạn, dây kéo đồng phục cũng không kéo lên hết, thế nhưng hắn lại là một tên chó lớn đẹp trai càng tùy ý lại càng hấp dẫn, giống như nốt ruồi nhỏ trên cổ hắn vậy, càng không chăm chút lại càng thêm trêu chọc người.

Nói là trêu chọc người đến mặt đỏ tai hồng mơ tưởng viển vông nhưng thực ra hắn không hề làm gì cả.

Cậu đã biết dùng từ gì thích hợp nhất để hình dung rồi.

Phong cách ins*.

(*) Phong cách càng đơn giản càng đẹp

Khương Thừa Diệu là trùm trường mang phong cách ins. Tuy không đẹp như Cố Thanh Dương, cũng không có khí chất như Lăng Tuyết Trúc, nhưng lại là anh đẹp trai mang đến cho người ta cảm giác như lạc vào rừng nguyên sinh vậy, vừa trong trẻo lại thoải mái, trên người hắn không hề ngửi thấy mùi nước hoa, cũng không có mùi mồ hôi, bao giờ cũng là mùi thơm nhàn nhạt của nước giặt quần áo hoặc sữa tắm.

Cậu đang nghĩ ngợi lung ta lung tung thì nam thần khí chất Lăng Tuyết Trúc đã tới lớp.

Y một đường khập khiễng bước đi dưới ánh nắng sớm, không có vẻ gì là vụng về mà trái lại còn đặc biệt trầm tĩnh.

Tóc tai y nhu thuận, đen nhánh, thân vận đồng phục trường trắng đen đan xen quy quy củ củ, quả đúng là tiêu chuẩn của một học sinh giỏi bước ra từ sách giáo khoa.

Không cần chủ nhiệm lớp nói, y đã thành thật đứng bên ngoài cửa lớp.

Y và Khương Thừa Diệu chỉ đứng cách nhau hai ba mét.

Tùy Dực chống cằm nhìn ra ngoài cửa, nhịn không được cảm khái.

Hai nam sinh cấp ba tuấn tú cùng bị phạt đứng dưới ánh nắng ban mai màu quýt, đây chẳng phải là cảnh tượng đẹp chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết sao?

Cậu dường như đã ngửi thấy mùi tinh yêu sinh sôi rồi.

Có thể âm thầm gặm cp này khum?

Cà lơ phất phơ đại ca trường công x Thanh lãnh u tối học bá thụ.

Một bé thụ không có tình cảm và du͙© vọиɠ thế tục mới có thể dằn vặt một đại lão như vậy thành một chú chó đáng thương tội nghiệp.

"Hai anh qua đây!" Lão Tiêu bước ra khỏi văn phòng ngoắc ngoắc tay về phía cửa.

Khương Thừa Diệu và Lăng Tuyết Trúc đi vài bước về phía ông.

Lão Tiêu lớn giọng phê bình dạy dỗ bọn họ ở đó, trong lớp vẫn tràn ngập tiếng cười đùa ầm ĩ, rõ ràng đã quá quen với việc này.

"Hai người các anh hiện tại đã lên chương trình, chính là đại diện cho hình tượng trường học chúng ta, sao có thể đi học trễ hả? Để người ta nhìn vào rồi cho rằng học sinh của Thanh Lễ chúng ta đều lười nhác như vậy, hoặc là cho rằng bọn tôi đặc biệt thiên vị mấy anh!"

"Trường học chính là đặc biệt thiên vị bọn họ." Du Khoái sáp tới, lén lút nhỏ tiếng thủ thỉ với Tùy Dực: "Hai bọn họ bất luận có làm gì đi nữa cũng có kim bài miễn tử, sẽ không bị đuổi đâu, đặc biệt là anh Tuyết, hiệu trưởng là chú họ của cậu ấy, chân cậu ấy lại không tốt, phạt đứng cũng chẳng quá năm phút, cũng chỉ có Tiểu Hoàn Tử mới dám giáo huấn bọn họ."

Thanh Lễ không thiếu người giàu, cũng không thiếu người có thành tích học tập tốt.

Nhưng chống lưng của hai con hàng này quá cứng.

Tùy Dực quay đầu: "*Tiểu Hoàn Tử?"

(*) Tên một nhân vật trong một bộ phim hoạt hình Nhật

"Cậu không biết chủ nhiệm lớp chúng ta tên gì à? Tiêu Vạn Tử đó!"

Tùy Dực bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đọc na ná nhau nha*.

(*) Tiểu Hoàn Tử /Xiǎo wánzi/ và Tiêu Vạn Tử /Xiào wànzǐ/ phát âm khá giống nhau

Bảo sao tên của chủ nhiệm lớp mới nghe quen tai như vậy.

Hai cái tên này đều không ăn khớp với chủ nhiệm lớp vừa bụ bẫm vừa hung hãn trước mắt này.

"Ngày mai hai anh thử đến trễ tiếp cho tôi xem!" Tiếng chuông vang lên, Tiểu Hoàn Tử chắp tay sau lưng rời đi.

Sau khi tiếp thu biệt danh này, Tùy Dực nhìn không được bật cười thành tiếng, khi cậu bật cười lại phát hiện ra hai người bạn cùng phòng của mình đều nhìn về phía này.

Tùy Dực tùy tiện túm lấy quyển sách, che mặt mình lại: "Energetic, energetic!"

Cậu nằm bò lên bàn khiến mắt kính có chút lệch, bộ đồng phục rộng rãi không vừa người càng tôn lên vẻ gầy yếu của cậu.

Vừa lẩm nhẩm hai câu, liền nghe thấy tấm kính vang lên hai tiếng "coong coong".

Cậu dời sách, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Khương Thừa Diệu đứng ngược sáng, giọng điệu không mặn không nhạt nói: "Bạn cùng phòng mới, cậu cầm sách Toán học Tiếng anh à."

Tùy Dực lúc này mới phản ứng lại.

Đáng ghét, bị bạn học xung quanh tẩy não rồi.

Cậu đặt sách Toán xuống, sắc mặt ửng đỏ nhìn về phía cửa.

Khóe môi Khương Thừa Diệu nổi ý cười, nhưng ánh mắt lại mang theo một cỗ xấu xa nồng đậm.

Mà Lăng Tuyết Trúc bên cạnh hắn lại trưng ra bộ mặt không cảm xúc, tóc đen dày đặc, dù cho có tắm dưới ánh sáng mặt trời thì vẫn là một màu đen lạnh lẽo.

Như thế ánh sáng mặt trời cũng không thể sưởi ấm y, trên đời này cũng không có thứ khiến y thấy hứng thú.